Ác Nhân Thành Đôi
Chương 149 : Thịnh nộ!
Ngày đăng: 23:52 21/04/20
Như là biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, Ngô Minh Thanh nhìn nàng
một cái, “Nói mọi người mau đi chuẩn bị, chúng ta lập tức rời khỏi nơi
này, lưu lại một dội người xóa đi dấu vết.”
Nữ nhân khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Nàng rất tiếc mệnh, chống lại Bạch công tử, nàng không chắc chắn có thể toàn thân trở về.
Mặt của Trang Thư Tình không nâng, giống như đang nhận mệnh, Ngô Minh
Thanh đưa cho nàng một bộ đồ che mưa, nàng nhận lấy, tự giác mặc vào.
Ngô Minh Thanh cúi đầu, có chút hứng thú nhìn giày của nàng, “Thủ hạ của Bạch công tử thật có tài.”
“Sự thật là như thế.” Trang Thư Tình ngẩng đầu, khóe miệng hơi nhếch, “Ta cũng không tự mình chuốc khổ.”
“Trang đại phu thức thời nhự vậy, ta sao dám khó xử mỹ nhân.”
Nữ nhân vừa lúc tiến vào, nghe được câu như thế lập tức liền trợn trỏn mắt
Trang Thư Tình cảm thấy thật kỳ lạ, địch ý của người này đối với nàng
cũng không nhiều, bọn họ giống như, chỉ muốn nàng bị vây khốn.
“Đi thôi.”
Từ Hội Nguyên Phủ đến kinh đô phải đi qua đường lớn, bọn họ tất nhiên sẽ không ngu ngốc trui đầu vào rọ.
Con đường này không cần phải vào thành nhưng lối đi cực kỳ thuận tiện.
Trang Thư Tình biết, bọn họ biết rõ nàng có thể giao tiếp với động vật,
cho dù đi đường vòng cũng không cho nàng cơ hội tiếp xúc với bọn chúng,
dọc theo đường đi ngay cả một con vật cũng không tới gần được.
Tuy rằng nói vội, nhưng cũng chỉ có thể kiềm chế xuống.
Nhưng lại có người lúc này không thể kiềm chế được.
Bạch Chiêm đầy người lệ khí, Điền Chân bị hắn nhấc một cước đá đến vách
tường, lại bị tường bật ngược trở lại, một đường máu bay giữa không
trung.
Ba người khác cũng giống như vậy.
Chân Liêu Tri Quỳnh vốn không trống đỡ được, lúc này lại càng sợ hãi lui về phía sau mấy bước, té ngồi xuống đất.
Trần Nguyên thấy vậy vội giương giọng nói: “Công tử, lúc này tìm Trang tiểu thư quan trọng hơn.”
theo ta được biết, ngay cả hoàng thượng củng chỉ gọi tên của Bạch công
tử.”
Trang Thư Tình nghiêm cẩn suy nghĩ, “Đại khái hiện tại chỉ có một mình ta gọi hắn như vậy.”
“Cho nên mới có người xuống tay với ngài, tất cả mọi người đều cho rằng
ngài chính là điểm yếu của hắn, ta rất hiếu kỳ Trang đại phu cảm thấy
như thế nào?”
“Ta cũng thấy như vậy.” nhớ tới nam nhân kia, khuôn mặt Trang Thư Tình
có chút nhu hòa, mang theo một chút tươi cười yếu ớt, rất đẹp, “Ta chỉ
cảm thấy tiếc nuối bản thân không đủ mạnh mẽ, chưa nói gì đến bảo vệ
hắn, ngay cả chính mình cũng không bảo vệ được, nhưng ta tin tưởng, hắn
nhất định sẽ có thể bảo hộ ta không xảy ra bất cứ chuyện gì.”
Trang Thư Tình một tay chống má, tầm mắt chuyển về phía nam nhân, “Ngươi có tin không?”
Tin không? Hắn dương nhiên tin! Vì vậy từ đầu đến bây giờ hắn chưa từng dám động vào Trang Thư Tình.
Giống như lời nàng nói, hắn muốn để cho bản thân một đường lui, hắn vẫn
muốn đầu nhập vào thủ hạ của Bạch công tử, chỉ là đã mấy năm nay Bạch
gia đã không thu người, vì vậy hắn mới không thể không đầu nhập người
khác, có một số việc, người khác không làm được, chỉ có Bạch công tử mới có thể.
“Không biết ta có thể hỏi một chút hay không, người phía sau ngươi là ai?”
“Ta không ra sức đã thẹn với chủ tử, nếu còn bán đứng hắn, không khỏi quá mức… Trang đại phu thứ lỗi.”
Đúng là như thể.” Trang Thư Tình cũng không tiếp tục truy vấn, nếu Ngô
Minh Thanh thật sự là người bội bạc, nàng ngược lại sẽ phỉ nhổ hắn.
Hai người câu được câu không nói chuyện, Ngô Minh Thanh cũng không uống rượu nữa.
Tới ngày thư ba, mưa vẫn không ngừng, từng giọt tí tách rơi xuống.
Tốc độ đi cũng chậm hơn nhiều.
Xe ngựa bị người bên ngoài gõ mấy cái.
Ngô Minh Thanh nhấc mành xe lên, nữ nhân mấy ngày nay không thấy mặt lúc này lại lộ diện, thanh âm truyền đến, “Mưa càng lúc càng lớn, trước tìm chỗ tránh mưa trước.”
“Được, ngươi cho người tìm một chỗ có thể tranh mưa.”
Trang Thư Tình vén rèm xe nhìn bên ngoài, hình như đi đã lâu nhưng vẫn chưa thấy nhà dân