Ác Nhân Thành Đôi

Chương 151 : Sát khí khắp nơi

Ngày đăng: 23:52 21/04/20


Kim nương tử phản ứng mau, vừa nhìn thấy có động vật liền nghĩ đến sẽ có liên quan đến Trang Thư Tình.



Trang đại phu là phủ thủy, chỉ cần chắn nàng phía trước, Kim nương tử

cho dù lợi hại thi cũng chỉ là một nữ nhân, người bình thường thấy đều e ngại, hiện tại còn là trước một đám mãnh thú.



Nhưng động tác Trang Thư Tình nhanh hơn, trong khoảng khắc nhìn thấy đám mãnh thú nàng liều lui về phía sau, sau lưng không biết lúc nào xuất

hiện một con sói lớn, từ trên cao nhảy tới trước mặt nàng, Trang Thư

Tình lập tức ôm lấy cỗ nó ngồi lên lưng.



“Đi.”



Ngô Minh Thanh và Kim nương tử đang định tiến lên ngăn trở, lập tức liền có thêm mấy con sói bạc nhảy xuống, vừa vặn chặn giữa Trang Thư Tình và hai người.



Con sói cõng Trang Thư Tình chính là con sói Trang Thư Tình từng cứu, nó nhanh chóng tránh khỏi bọn họ tiến về phía núi.



“Ngoa ô!”



Đám mãnh thú ào ào đáp lời nó.



Những người khác nghe không hiểu, nhưng Trang Thư Tình lại hiểu được, nhất thời hốc mắt có chút hồng.



Con sói nói đồng bạn của nó chặn những người này lại, với một bầy mãnh thú mà nói, chuyện này không thành vấn đề.



Con sói cõng người xuyên qua giữa rừng núi, Trang Thư Tình nằm trên lưng sói không dám nhúc nhích, sợ ngồi không ổn sẽ bị rơi xuống đất, cũng

không muốn bị cành cây trong rừng gây thương tích



Hiện tại nàng như không hề cảm giác được bất kì đau đớn.



Chạy không bao lâu, con sói liền ngừng lại.



“Ngao ô!”



“Niệm Niệm!” Thanh âm đã không còn mang theo chút non nớt nhưng Trang Thư Tình vẫn có thể nghe ra được, lập tức ngẩng đầu lên.



Không chỉ có Niệm Niệm, Kim hổ cũng đến, hai tiểu gia hỏa chạy tới cọ cọ lên người nàng, thanh âm dồn dập lo lắng.



“Ta không bị thương.” Từ tren lưng con sói xoay người xuống đất, chân

cứng đến đứng không nổi, dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất, ôm lấy Niệm

Niệm sưởi ấm.



“Tình huống ở Hội Nguyên Phủ như thể nào, sao ngươi biết mà tìm đến ta?”



”Ngao ô!”



Thì ra là Trần Nguyên, cũng đúng, trong tình huống như vậy, tìm Niệm Niệm là hữu dụng nhất, mũi của nó thính vô cùng



“Chỉ Cố đâu?”



“Ngao ô?”



Trang Thư Tình cười: “Đúng vậy,chính là hắn.”



“Ngao ô!”



Tươi cười còn chưa lan tỏa ra duôi mày lập tức liền biến mất bên khóe

miệng. “Tới kinh đô? Đúng rồi, hắn biết người động thủ ở nơi nào, sợ là


Trong mấy con trai, trừ BẠạch Chiêm, hoàng thượng yêu quý nhất chính là ngũ hoàng tử.



“Đúng rồi, phụ hoàng, mẫu phi giống như đang bị bệnh, nhi thần tính uốn

đi thăm mẫu phi phụ hoàng có muốn cùng đi hay không? Mẫu phi thấy ngày

đến nhất định sẽ rất cao hứng, so với nhìn thấy nhi thần đến còn cao

hứng hơn rất nhiều.”



“Chứ không phải là con đang ghen tỵ sao?” Hoàng đế cười to, được dỗ vô cùng vui vẻ.



“Nhi thần đúng là thật ghen tỵ, tâm mẫu phi đều đặt hết lên người phụ hoàng.”



Hoàng đế đứng dậy, ý bảo hắn cùng đi, “Hoàng tử phi ngươi không hướng về ngươi sao?”



“Nàng ấy là nàng ấy, mẫu phi là mẫu phi.”



“Tiểu tử tham lam.” Hoàng đế gõ đầu hắn một cái, tuy rằng là đánh hắn, nhưng lại lộ ra vô cùng thân thiết.



Hà Phi điện là chỗ ở của Lương quý phi.



Lương quý phi không nói là sủng quan lục cung, nhưng ở trong một đám phi tần cũng coi như là cực kỳ được thánh sủng, nhìn thấy hoàng đế đến

không hề kinh sợ, cũng không có vô cùng mừng rỡ, ngược lại mang theo

chút ý giận, “Muộn như vậy sao hoàng thượng còn đến đây, ngài cho người

đến nói nô tỳ qua là được rồi.”



“Mẫu phi, nhi tử còn ở đây a, trong mắt ngài còn có nhi tử không?”



Lương quý phi trừng mắt nhìn hắn, “Chắc chắn là con tác quái.”



“Mẫu phu, ngài hiểu lầm nhi tử, nhi tử chi nói ngài bị bệnh, phụ hoàng

liền muốn dẫn nhi tử đến đây, điều nay nói lên trong lòng phụ hoàng có

ngài a nếu không có, sao phụ hoàng vừa nghe nói ngài vừa bệnh liền đi

qua, phụ hoàng, ngài nói có đúng không?”



Hoàng đế tựa tiếu phi tiếu liếc hắn một cái, dắt lương quý phi vào trong phòng, “Khó chịu chỗ nào? Hôm qua không phải còn tốt sao?”



“Đại khái là đêm qua bị gió lạnh thổi, có chút đau đầu, việc nhỏ thôi,

là tên tiểu tử này kinh động đến ngài, lỗi của thần thiếp.”



“Ngự y tới chưa?”



“Đã tới, hoàng thượng, thần thiếp không sao.”



Chu Tri Đức tự tay châm trà cho hai người, lai đi đổi lưu hương.



Ôn tổng quản thức thời mang người trong phòng lui ra ngoài.



Vừa nói chuyện, hoàng đế hỏi, “Đổi huân hương? Trước kia không phải mùi này.”



“Là loại hương liệu nô tỳ mới tìm thấy, ngửi thấy không sai, có tác dụng an thần, ngài có thấy dễ chịu không?”



Hoàng đế cảm thấy đầu có chút trầm, thân là hoàng đế, đầu óc hắn liền

nói cho hắn biết co gì đó không đúng, nhưng, nhưng mà đã muộn, đầu còn

chưa chuyển người liền ngã xuống dưới