Ác Nhân Thành Đôi
Chương 52 : Lên tuyết thiên sơn
Ngày đăng: 23:51 21/04/20
Trần phu tử đứng dậy đi lại vài lần, chau mày, hiển nhiên, chính là việc khiến cho hắn đang còn do dự đến bây giờ.
Trang Thư Tình không dám thúc giục, trong lòng đang chờ đối phương nói ra.
Thở dài một tiếng, Trần phu tử tự giễu nói: “Để cho Trang tiểu thư phải
chê cười, người làm tiên sinh, gặp được đệ tử tốt lại không thể thu
nhận, thật sự là loại tiếc nuối, nhưng mà lão hủ muốn giới thiệu một
người, người kia bất luận là ở phương diện gì tuyệt đối đều hơn hẳn lão
hủ, có người tiên sinh như ngài ấy dẫn dắt, Thư Hàn trong tương lai có
thể vớt xa hơn so với nhận người như lão hủ làm tiên sinh.”
Thì ra là thế!
Tâm trạng đang treo cao nhất thời buông xuống, Trang Thư Tình lắc đầu,“Dù so về học thức, người ấy còn hơn cả tiên sinh, nhưng tấm lòng của
tiên sinh ít người có thể có được, dù cho tiên sinh có muốn nhận Thư Hàn làm đệ tử, đó cũng là phúc phận của hắn.”
Lời này khiến cho Trần Hiền vui mừng cười lớn, “Lời này Trang tiểu thư
chớ có nói, lão hủ không phải người quá kiên định, lại nghe được lời này thì lại càng không có mặt mũi nào để nhận Thư Hàn.”
”Lời này tiểu nữ nói chính là thật.”
Bởi vì là lời thật mới khiến cho người khác tự đắc a, nhưng ý đã quyết,
Trần phu tử cũng sẽ không thừa nước đục thả câu, “Lão hủ nghĩ muốn giới
thiệu cho Thư Hàn sư huynh của lão hủ, hắn là Quan Học của Hội Nguyên
Phủ Tô Văn, bất quá yêu cầu của sư huynh cực cao, nhiều năm trôi qua như vậy cũng chỉ thu hai người làm học sinh, có thể nhận Thư Hàn hay không
còn phải tuỳ thuộc vào tài năng của hắn, nếu như không thành, vậy chỉ có thể chấp nhận lão hủ rồi.”
Đối với thế giới này Trang Thư Tình đã có chút hiểu biết, Đại Chu tổng
cộng cũng chỉ có sáu phủ, có thể ở một phủ làm Quan Học thì há có thể là người bình thường, Thư Hàn sợ là đã chạm được một cơ duyên lớn.
Suy nghĩ một chút, Trang Thư Tình đứng dậy tạ lễ, “Tạ tiên sinh che chở gia đệ. Người làm tỷ tỷ như Thư Tình chân thành cảm tạ.”
”Là bản thân Thư Hàn không chịu thua kém, ta thật sự không đành lòng để
cho hắn bị mai một, hoa tốt phải trồng nơi đất tốt. Lại cần phải chăm
chỉ tưới nước bón phân thì mới có thể nở rộ đến mức đẹp nhất, lão hủ chờ đến ngày Thư Hàn có thể vinh quy bái tổ, tiền đồ rộng mở, vinh quang
chói lọi.”
Vinh quang chói lọi nàng không dám nghĩ đến, nhưng nếu có thể an ổn mà
đi lên, đến lúc đó cho nương một chức cáo mệnh phu nhân, bọn họ liền có
thể đúng lý hợp tình mà trở về nhà ngoại tổ, đó là tưởng niệm cuối cùng
khi nương đang còn mê man trên giường bệnh, trừ cái này. Trong tâm tư
nàng cũng vô cùng muốn nhìn thấy bộ mặt hối hận không kịp của Trang
Trạch Lương.
Hôm đó, Trần phu tử rốt cuộc kềm nén không được liền mang theo Thư Hàn
đi tìm Tô Văn. Trang Thư Tình ở nhà đứng ngồi không yên chờ đợi tin tức.
Nếu như Thư Hàn có thể có một khởi điểm tốt, thì nhất định có thể tiến xa hơn.
Người sống ở đời, đi khắp thiên hạ, quan hệ giữa người và người chính là là một phần không thể thiếu. Nếu có chút che chở này, ít nhất sẽ đỡ bớt phần nào gánh nặng khi chỉ có đệ đệ của nàng tự bản thân, một mình bước đi trên con đường kia.
Trong lòng lại có loại suy nghĩ không hợp thời điểm: Niệm Niệm về sau
cũng to cao như vậy? Không có khả năng đi, nó căn bản sẽ không đâu!
Chu Thất tay cầm chủy thủ đem tiểu thư bảo vệ ở sau người, nếu như chỉ
có hai con sói này thì hắn không sợ, nhưng phía sau sẽ là cả một bầy
sói, tuyệt đối không chỉ có hai con như vậy.
Rất nhanh, Chu Thất liền phát hiện ra vấn đề, hai con sói này không có ý muốn công kích bọn họ!
”Ngao ô...” Niệm Niệm nỗ lực từ trong túi nhảy ra, nó ngửi thấy được hương vị của tộc nhân.
Nghe hiểu được ý tứ của Niệm Niệm, Trang Thư Tình nỗ lực khiến bản thân
trấn định lại, nghĩ nàng cũng làm thú y hai năm, sói cũng là thú, bất
quá thì nó không chê thịt người thôi, coi chúng là động vật bình thường
là được.
”Chu Thất, ngươi tránh ra.”
Chu Thất do dự tránh ra nửa bước, lộ ra nửa người Trang Thư Tình.
Niệm Niệm lại ô ô một tiếng, hai đầu sói kia chuyển thân hướng đến chỗ nàng đến.
”Đuổi kịp rồi.”
Lúc trước không thể đi đường theo cách bình thường, Trang Thư Tình đi
một chút liền nghiêng ngả chao đảo, cũng may tuyết dày, ngã xuống cũng
không đau, chỉ là thoạt nhìn có chút chật vật.
Đợi đến khi vất vả ngẩng đầu lên, Trang Thư Tình liền bị hình ảnh giống
như một lò sát sinh trước mắt làm cho không thể nhúc nhích được.
Ngã thì chưa tính là cái gì, tuyết và bùn đất đều dính lên người chưa
tính cái gì, nhưng tuyết và bùn đất đều biến thành màu đỏ, bảy tám con
sói rõ ràng đã chết đến cứng ngắc vẫn tụ lại một chỗ, những con bị
thương hỗ trợ sưởi ấm cho nhau, liếm liếm vết thương an ủi.
Không sợ chúng nó ngửi thấy mùi con người mà lộ ra công kích, Trang Thư Tình cảm thấy xót xa không thôi.
Anh hùng bước đến đường cùng vẫn không cúi đầu rơi lệ, còn nói chi đến
loài sói hung mãnh chỉ nghe theo mệnh trời cũng có thể khiến tâm người
mềm thành như vậy.
Chu Thất cảm thán một câu.
”Ngao ô...”
Niệm Niệm giãy dụa từ trong túi nhảy ra, cắn làn váy Trang Thư Tình kéo
nàng đến bầy sói, Chu Thất phát hiện, khi tiểu thư tới gần tất cả chúng
nó đều thu hồi móng vuốt sắc bén.