Ác Nhân Thành Đôi

Chương 53 : Theo đuôi tới

Ngày đăng: 23:51 21/04/20


“Chu Thất, ngươi không đi qua sao.” Trang Thư Tình quay đầu nhìn, ý muốn Chu Thất đuổi kịp, mồ hôi ẩm ướt sau lưng khiến nàng cảm thấy khó chịu, nàng đem áo choàng nới chặt hơn chút nữa, tận lực không để gió lạnh

nhiễm vào người



Đếm một hồi, sói bị thương có mười bốn con, mà những con nằm ở trong

không thể động, đều bị thương nặng, vết thương nhẹ này liếm một chút sẽ

không sao, nhưng những vết thương nặng như vậy…, ở thế giới cá lớn nuốt

cá bé, chúng nó không có tư cách để thả lòng.



Bị vây ở trung gian, ánh mắt có chút tán loạn, rõ ràng đã hít vào nhiều

mà sao thở ra lại khó khăn như vậy, nhưng chút suy nghĩ này trong lòng

Trang Thư Tình nháy mắt đều ném ra sau đầu, đang muốn nói chuyện với

Niệm Niệm, đột nhiên nhớ tới Chu Thất còn bên người, quay đầu vừa khoát

tay vừa nói: “Chu Thất, ngươi dùng chủy thủ đi tước một ít tấm ván gỗ

rộng như vậy đến giúp ta, cũng xem thử có thể đốt chút lửa lên hay

không, nấu thêm chút nước, chỗ tuyết ở đây đều có thể dùng được.



Chu Thất giấu diếm ánh mắt của bản thân, đáp ứng xong liền chạy đi.



Trang Thư Tình sờ sờ đầu Niệm Niệm thấp giọng nói:“Nhờ tộc nhân của

ngươi tìm một ít dược thảo mà các ngươi biết đem tới cầm máu cho bọn

chúng.”



Niệm Niệm nghe vậy, dồn dập kêu vài tiếng với những tộc nhân của nó đang ở cách đó không xa.



Rất nhanh, bầy sói liền phân ra tìm thuốc, còn dư lại mấy con sói đem vòng bảo hộ lui vào một chút.



Hít sâu một hơi, Trang Thư Tình không tiếp tục chậm trễ, cẩn thận đi đến bên người con sói bị thương nặng nhất kia, đem những dụng cụ phẫu thuật đã chuẩn bị tốt đến, cẩn thận kiểm tra cho chúng.



Những vết thương trên người đều sâu tới xương, miệng vết thương giống

như những cái động nhỏ, da thịt mất hoàn toàn, còn có mấy chỗ xương cốt

bị chặt đứt, những thứ này vốn không phải vết thương nhẹ. Nhưng vết

thương trí mạng nhất lại ở trên đầu.



Một đạo miệng vết thương dài tận xuống khoé mắt bên trái, lỗ tai trái

không còn, tròng mắt cũng không có. Ngay cả thịt ở lưng cũng bị mất một

khối, đầu lâu đều lộ ra.



Tay trái của nàng cố gắng giữ lấy tay phải, “Niệm Niệm, để cho tộc nhân của ngươi ra đi yên bình đi.”



”Ngao ô...” Một tiếng non nớt mang theo bi thiết vang lên, tiếng sói tru bắt đầu cao thấp nối tiếp.



Âm thanh bi thiết lan tràn, Trang Thư Tình ngăn không được sự khó chịu

trong lòng, làm bác sĩ lại không cứu được bệnh nhân của mình. Làm thú y

không lại cứu được động vật, không cần bất luận người nào đến khiển

trách. Trơ mắt nhìn một sinh mệnh ở trước mặt mình mất đi sinh khí chính là trừng phạt lớn nhất đối với bọn họ.



”Ngao ô...” Theo một tiếng nối một tiếng càng thêm thê lương truyền đến, một con sói to lớn, chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, từ sâu trong rừng

rậm đi tới.
Trong lòng không hiểu được liền an lòng, cắn răng đánh vỡ hai phương đang giằng co, “Để hắn lưu lại, hắn có thể giúp ta.”



Đầu sói quay đầu nhìn nàng, hung ý còn chưa lui, bộ dáng rất dọa người.



”Ta khí lực nhỏ, sói cái trong đàn quá lớn, mỗi một con sói đều có vài

vết thương lớn gây nguy hiệm tính mạng, một mình ta cứu không được, hắn

có thể giúp ta.”



”Ngao ô!”



”Đương nhiên, chỉ cần các ngươi không động thủ, hắn cũng không làm các

ngươi bị thương, nếu như không tin được, các ngươi có thể đề phòng nhiều hơn.”



Sói đầu đàn còn đang do dự, nó tin nữ nhân này, bởi vì nàng vì cứu tộc

nhân của nó mà đến, hơn nữa nàng yếu đuối, không tạo thành thương hại

với chúng nó.



Nhưng này nam nhân bất đồng! Sát khí nặng như vậy, ở trước mặt hắn nó

không nhịn được muốn cướp cơ hộ ra tay công kích đối phương, giống như

chỉ có như vậy nó mới có một tia cơ hội thắng được hắn.



”Chúng nó không chờ đợi nổi.” Trang Thư Tình chỉ vào những miệng vết

thương nàng còn chưa có xử lý qua, “Máu nếu chảy khô ta dù là thần tiên

cũng cứu không được.”



Đầu sói nhìn nhìn hai người, ngẩng đầu tru một tiếng, tránh thân mình ra.



Trang Thư Tình giơ cánh tay lên lau mồ hôi trên trán, nói chuyện một hồi, trán nàng đã thấy lạnh lẽo.



Mà lúc này Trang Thư Tình thoạt nhìn cũng chật vật không kém là bao, máu đỏ thẫm, nước thảo được xanh biếc, đất màu nâu, nhưng một Trang Thư

Tình như vậy lại khiến cho bất luận kẻ nào cũng không thể xem nhẹ.



Tuy rằng không biết nàng làm sao có thể biết được tin tức mà tiến vào

núi, hơn nữa xem ra là vẫn đang cứu trị cho bầy sói, đáy lòng Trần

Nguyên dâng lên kính nể thật sâu, có thể đối mặt với một đám sói mà còn

có thể giữ vẻ thản nhiên như vậy, người hắn có thể biết như thế, không

nhiều, chắp tay vái chào, “Có gì có thể giúp một tay, Trang tiểu thư chỉ cần phân phó.”



Trang Thư Tình cười khổ, “Lúc trước không phải đã nói rồi sao, ta khí

lực nhỏ, một mình ta nâng lên không nổi, nếu các ngươi cố ý lưu lại giúp ta, ta đây liền không khách khí mượn sức lực của các ngươi một chút,

đại tổng quản, thảo dược này đều giúp cầm máu, ngươi dùng tuyết rửa đi,

nhai nát rồi đắt lên nơi đổ máu, giống như vậy, sau đó nắm chặt mạch máu một hồi sẽ có tác dụng.”



Bạch Chiêm đảo mắt nhìn nàng, “Ta thì sao?”



”Ngươi đi theo ta, ta nói ngươi làm.”