Ác Nhân Thành Đôi

Chương 54 : Bí mật bại lộ

Ngày đăng: 23:51 21/04/20


Bạch Chiêm đối với an bày như vậy cực kỳ vừa lòng, bây giờ khoảng cách

giữa hai người không như trước, Thư Tình đã mở rộng lòng hơn với hắn,

hắn thật không nghĩ có thể nhanh như vậy.



Trần Nguyên nhìn dược thảo dính bùn, còn chưa đưa vào trong miệng đã cảm thấy miệng toàn bùn, chỉ Thanh Dương Tử mới có thể thích việc này.



Sự thực chứng minh Bạch Chiêm có một đôi tay khéo léo, Trang Thư Tình

vừa hướng dẫn qua là hắn liền xử lý tốt miệng vết thương, nhìn so với

người hai năm làm thú y như nàng cũng không kém bao nhiêu.



Trang phục quý giá vô cùng bị nhiễm bẩn hắn chẳng quan tâm, làm việc rất vui vẻ, chỉ một lúc sau không cần Trang Thư Tình nói thêm gì liền xử lý rất lưu loát, người so với người sao lại có khác biệt lớn như vậy, đáng lẽ trong lòng Trang Thư Tình còn cảm thấy bất bình một chút, nhưng hiện tại nàng chỉ cảm thấy may mắn vô cùng, nếu có chút nhàn rỗi thì đi làm

việc khác còn có ích hơn, cần gì suy nghĩ nhiều.



Nhìn sắc trời cũng đã qua giờ Thân, ở trên đỉnh núi một đêm, dù không có nguy hiểm nàng cũng không nên tiếp tục ở lại.



Nếu Bạch Chiêm không tới thì đành ngủ trên xe ngựa, chờ hừng đông sẽ vào thành, nhưng một người trị thương cho nhiều sói như vậy, nàng nhanh tới đâu cũng không thể tự mình làm hết được, qua đêm nay sợ là sẽ càng thêm nhiều con sói bị chết.



Đây đã là kết quả tốt nhất có thể, nếu như tại thời điểm này hắn không

bất ngờ xuất hiện, chỉ một mình nàng thật không có khả năng nghĩ ngơi.



Mân mân môi, trong lòng Trang Thư Tình đã rõ ràng, lúc này, nàng không thể xúc động, nàng nên nghĩ chu toàn một chút mới tốt.



May mắn Bạch Chiêm đến. Hiện tại có hắn và Trần Nguyên hỗ trợ, nói không chừng trước khi trời tối bọn họ có thể xuống núi.



Trên người đột nhiên ấm áp, một chiếc áo lông màu tím choàng lên đầu vai nàng. Theo bản năng nhìn, lại lạc vào bên trong đôi mắt không một tia

tạp sắc, Trang Thư Tình đột nhiên nhớ tới mình đã từng nói qua, nam nhân này, là một người thuần túy khó có được, hắn chỉ làm theo tâm ý của bản thân.



”Nàng nên nghỉ một chút.”



Trang Thư Tình cúi xuống, bất giác mỉm cười. Đi chà xát tuyết để rửa tay sạch sẽ, trải áo choàng đã bẩn của mình xuống để ngồi. Lấy ra hai cái

bánh nàng đã mang theo, bẻ hơn phân nửa đưa cho Trần Nguyên, Trần Nguyên nào dám ăn, vội lắc đầu nói không đói bụng.



Trang Thư Tình cũng không ép. Cầm cái bánh khô cứng bẻ một miếng đưa vào miệng, sau đó lại bẻ một khối lớn đưa đến bên miệng Bạch Chiêm.



Bạch Chiêm không hề nghĩ mình có thể có đãi ngộ này, không chút do dự

liền há miệng cắn xuống miếng bánh tuyệt đối không thể là mỹ vị này,

bình thường căn bản không có khả năng xuất hiện trên bàn cơm của hắn,

nhưng hắn lại cảm thấy bánh này ăn ngon vô cùng.



”Trước kia nghe được có người nói khi đói có thể ăn được nguyên con trâu, hiện tại ta thật sự có cảm giác này.”



Chu Thất trầm mặc đi tới mang theo một cái ống trúc được bọc một lớp lá dày, nước bên trong bốc khói nghi ngút.


những con sói phía sau: “Hôm nay chuẩn bị không đủ, chỉ có thể làm được

như vậy, ngày mai ta sẽ mang thêm thuốc lên núi, tối nay các ngươi ở đây đợi chúng ta...”



Nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh, Trang Thư Tình cảm thấy đêm nay sói có

thể sống được cũng không nhiều, rốt cuộc không đành lòng, “Các ngươi

bình thường nghỉ ở đâu?”



Khi hỏi ra miệng liền biết lời này không thể hỏi, hang ổ của sói làm sao dễ dàng báo cho con người biết, huống chi thái độ của con sói đầu đàn

đối với Bạch Chiêm rõ ràng mang theo cảnh giác, vì thế lập tức lại bổ

sung”Gần đây có chỗ nào sạch sẽ cũng được, nơi này tuy rằng không có

gió, nhưng dù sao cũng là bên ngoài, buổi tối nhiệt độ còn có thể hạ

xuống, chúng nó sợ là...”



”Ngao ô...”



Nghe tiếng sói đáp lại Trang Thư Tình thật mừng rỡ, “Được, chúng ta giúp ngươi.”



Nghe được hai chữ chúng ta, lông mày Bạch Chiêm dương cao đến độ như là muốn bay lên, ho nhẹ một tiếng hỏi, “Giúp nó cái gì?”



”Gần đây có mấy sơn động, nó nhờ chúng ta hỗ trợ đem sói bị thương qua.”



Nếu như sói làm việc này... Chúng nó chỉ có thể dùng cách kéo, xương cốt vừa cố định sợ là lại bị sai lệch.



”Chu Thất, ngươi đi tìm xem gần đây có gỗ cứng hay không.”



”Có, ngay trên mặt đất có một ít, người muốn bao nhiêu?”



”Nhiều lắm, phải làm mấy cái.”



Dùng những cành gỗ cứng làm thành cái cáng đơn giản, Chu Thất và Trần

Nguyên đem sói từng con từng con đưa vào sơn động cách đó không xa,

Trang Thư Tình cùng đi qua nhìn, thật sự khô ráo, so với chỗ lộn xộn kia tốt hơn nhiều.



Chu Thất lại nhặt củi nhóm lửa bên trong hang động, ở trong mỗi sơn động đều đốt một đống lửa,lại để thêm củi khô ở một góc khi nào lửa gần tắt

có thể để củi vào để lửa có thể cháy được lâu hơn một chút.



Mà lúc này, trời đã tối đen.



Bạch Chiêm đem thánh tâm quả trên cây đều hái xuống, đáng tiếc cây này

chỉ có vài quả, thánh tâm quả là thánh phẩm bổ âm, rễ cây một khi rút ra sẽ rất khó sống lại, nhưng có thể cho người đến ngọn núi này tìm xem,

nếu đã có thì không thể chỉ có một gốc này.