Ác Nhân Thành Đôi

Chương 56 : Đồng hành trong gió tuyết

Ngày đăng: 23:51 21/04/20


Tuyết rơi một đêm, đến sáng hôm sau cũng không ngừng.



Bạch Chiêm ngồi trong xe ngựa đi tới chỗ Trang Thư Tình.



Xe ngựa này được đặc chế trong cung, sau khi đưa đến hắn chưa từng dùng

qua lần nào, nếu không phải Trần Nguyên buổi sáng nhắc nhở một tiếng,

hắn cũng quên mất mình còn có một chiếc xe như vậy.



”Công tử, xe ngựa kia của Trang tiểu thư quá mức đơn sơ, nhỏ không nói

còn không thể giữ ấm, tuyết lớn như vậy nếu dùng xe ngựa kia không phải

là để tiểu thư chịu tội sao? Lại nói, xe ngựa này của ngài rộng rãi, ấm

áp, có thể cùng tiểu thư vừa lên đường vừa trò chuyện, dù sao cũng là

công tử đến để hỗ trợ,chẳng lẽ Trang tiểu thưlại cự tuyệt ngài, ngài

muốn nói chuyện với tiểu thư trong xe ngựa hơn hay là đón gió tuyết cưỡi ngựa hơn?”



Vì lời này của Trần Nguyên, hắn được tăng một tháng tiền tiêu vặt không

nói, còn được thưởng rất nhiều thứ tốt, tâm tình tốt khiến ThanhDương Tử thức trắng đêm liếc mắt xem thường.



Vừa tiễn đệ đệ rời cửa liền nghe thấy hạ nhân nói Bạch công tử đã đến,

Trang Thư Tình vội vàng xách theo những đồ đã chuẩn bị tốt ra ngoài.



Bạch Chiêm ở trước viện chờ nàng, vừa thấy ngườithì câu nói đầu tiên là, “Xe ngựa của nàng sẽ bị gió lùa vào, ngồi xe của ta.”



Ngồi xe ai cũng được, Trang Thư Tình không có dị nghị gì, nhưng khi nhìn thấy xe ngựa dừng trước cửa nàng liền có chút bất động.



Đây là xe ngựa? Này kỳ thực là một căn phòng lớn cổ đại được kéo bằng

ngựa?! So với phòng nàng ít nhất cũng phải dài gấp ba, độ rộng cũng

không phải xe ngựa kia của nàng có thể so sánh, xe ngựa của nàng chỉ

dùng một con ngựa, chiếc này là bốn con.



Mặc cho mấy nha hoàn dẫn nàng lên một cái ghế thật dài, một người nâng,

một người đỡ lên xe, Trang Thư Tình có chút thất thần, chờ vào bên

trong, nhìn thấy hai gian trước sau của xe nàng chỉ có thể cảm thán.



Cởi giày ở gian ngoài, màn gian trong được vén lên, nhiệt khí ùa vào mặt, so với bên ngoài giống như hai thế giới.



Bạch Chiêm tiến vào theo sau, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trang Thư Tình, thấy nàng có chút ngơ ngẩn vội hỏi, “Làm sao vậy? Không thoải

mái?”



Trang Thư Tình nhẹ liếc mắt nhìn hắn, “Ta ở đây không quen, đang suy nghĩ lúc về, muốn ngồi xe ngựa kia của ta.”



”Nếu nàng ngại đây là xe của ta thì xe ngựa này về sau sẽ đưa luôn cho

nàng,đã là xe của nàng vậy sẽ không còn cảm thấy không quen, ta thật

không thường ngồi xe. “



”Thân phận của ta sao có thể dùng loại xe ngựa này.” Trang Thư Tình cảm

thấy không khí có chút nóng, theo thói quen bỏ áo choàng, cởi ra dây

buộc ở cổ. Không nghĩ tới lại càng gỡ càng rối, nút thắt không thể gỡ

ra. Loay hoay hồi lâu cũng không thể tháo gút.
Bạch Chiêm không nói gì, chỉ cười.



Cười đến khi Trang Thư Tình nghiến răng, nàng cũng cảm thấy lời này có chút không đúng, lại không biết nói gì cho phải.



Thật ra mấy quyển sách này làdo Bạch Chiêm nhìn thấy có thứ nào ở Hội

Nguyên Phủ xem thuận mắt đều cướp đoạt một lần mới thu hết vào tay, nếu

nàng biết nàng sẽ không phải cắn rứt lương tâm vì chiếm tiện nghi của

người ta.



Sau khi dần dần hiểu Trang Thư Tình, hắn liền biết, đối với Thư Hàn tốt

một phần so với tốt với nàng mười phần càng hiệu quả hơn, trong mắt nàng để ý cũng chỉ có một người đệ đệ này.



Nhưng rồi hắn lại không cam tâm trong mắt nàng chỉ có đệ đệ, hắn phải

nhanh chóng kéo tên tiểu tử kia về phía mình mới được, cũng may tiểu tử

kia cũng không khiến cho người khác ghét.



Có người phụng bồi nói chuyện, lộ trình dường như ngắn hơn nhiều.



Như trước là chân núi kia, xe ngựa ngừng lại.



Từ trong xe ngựa ấm áp như xuân bước xuống, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết bay đầy trời, Trang Thư Tình rùng mình một cái.



Phía sau có người đem áo choàng và mũ khoác cho nàng.



Không cần quay đầu lại cũng biết là ai, Trang Thư Tình dứt khoát làm như không biết, cũng không quay đầu, nói: “Đi thôi, sớm xong việc liền có

thể về sớm.”



Bạch Chiêm một tấc không rời theo sau nàng, khi lên núi càng giống như

sam bám nàng không xa nửa bước, Trang Thư Tình cũng không cự tuyệt.



Thanh Dương Tử đi ở phía sau kề tai nói nhỏ cùng Trần Nguyên, “Ngươi

đoán ta ở trong xe ngựa nghe được cái gì? Công tử có thể nói lời dễ nghe để dỗ người ngươi có tin không? Ta thật sự tưởng tượng không ra bộ dáng lúc đó của công tử sẽ như thế nào, ngươi có thể tưởng tượng ra không?”



Trần Nguyên lườm hắn một cái, “ Cả ngày hôm quađều nhìn thấy.”



”A? Thật?” Thanh Dương Tử vội vàng chạy theo đuổi kịp Trần Nguyên, “Ngươi mau hình dung lại, kể cho ta nghe?”



”Về sau ngươi còn sợ không nhìn thấy?” Trần Nguyên trợn trừng mắt, hắn

chỉ sợ về sau mỗi ngày đều phảinhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của công

tử, thật sự là... Có chút khôngnói nên lời.



Càng đi, bước chân Trang Thư Tình càng chậm, không phải đường không dễ

đi, mà là có người khiến nàng không thể không nghĩ nhiều, tại nơi rừng

núi hoang sơ, lại có người vì nàng mở một con đường, những cành cây ven

đường đều bị chém rớt, đại thụ cản đường cũng đốn xuống, đi đường núi

giống như nơi đất bằng, nàng đi rất dễ dàng không chút trắc trở.



Ai có dụng tâm như vậy, không cần nói cũng biết.