Ác Nhân Thành Đôi
Chương 57 : Sinh tử do trời
Ngày đăng: 23:51 21/04/20
Những con sói cần trị thương vẫn chờ trong sơn động, tiểu tử Niệm Niệm được sói đầu đàn chở trên lưng.
Vừa nhìn thấy thân ảnh Trang Thư Tình, Niệm Niệm phóng xuống đất, chạy
tới, thanh âm non nớt bi thương truyền ra nhưng những người khác nghe
thấy đều không hiểu.
Trang Thư Tình nhắm chặt mắt, trấn định nói:“ Chết hai con, chỉ còn lại ba con đang trong tình trạng không tốt.”
” Nàng đã tận sức, sinh tử do trời.”
” Ta biết.” Trang Thư Tình mở mắt ra, đem Niệm Niệm đang thương tâm cẩn
thận bỏ vào bên trong túi nhỏ vẫn đeo bên người, “Điều này đã tốt hơn so với dự đoán của ta.”
Sói đầu đàn gật gật đầu với mấy người họ, xoay mình dẫn đường đi đến sơn động.
Trên mặt đất cạnh đống lửa còn chất đống một ít cành khô, cũng may khói
không lớn, lửa chưa tắt, không khí trong sơn động trầm lắng đầy bất an.
Khi Trang Thư Tình bắt đầu kiểm tra vết thương của lũ sói thì Thanh
Dương Tử chen lấn tiến vào, hắn tuy không phải đại phu, nhưng y thuật
cũng rất tốt, việc chẩn trị đối với hắn không có gì trở ngại, nhìn miệng vết thương kia chậc chậc nói, “ Muốn sống, quá khó đi.”
”Dù sao cũng phải chữa trị đến cùng mới biết được, chỉ tang trắng mang tới chưa?”
”Mang theo, mang theo.” Thanh Dương Tử nhanh chóng lấy ra một cuộn đưa cho Trang Thư Tình.
Thứ này thật đúng là không phải hắn thì không ai làm được, dù vậy hắn
cũng không thể làm được nhiều hơn, dù có thực sự rút gân hắn thì trong
một buổi tối nhiêu đây đã là cực hạn.
”Chu Thất, giống như hôm qua đun chút tuyết thành nước đi.”
”Vâng.”
Bạch Chiêm đá văng Thanh Dương Tử ra, “Ta giúp nàng.”
Thanh Dương Tử xoa cẳng chân bị đá đau than thở, “Việc này ta cònlàm tốt hơn công tử.”
Trần Nguyên vội lôi kéo Thanh Dương Tử đi giúp Chu Thất nấu nước.
Chờ hai người bọn họ mang nước tiến vào, Trang Thư Tình đã đem những bộ
dụng cụ xử lý sạch sẽ từ đêm trước mở ra, Thanh Dương Tử thấy những thứ
mới mẻ liền tò mò đi qua, nhanh chóng tập trung tinh thần ngồi xổm bên
cạnh Trang Thư Tình xem nàng muốn dùng như thế nào.
”Thịt bị hoại tử trên miệng vết thương đều phải cắt lọc hết. Công cụ chỉ có một bộ, ta làm trước, ngươi xem rồi làm theo.”
Thanh Dương Tử liên tục gật đầu, Bạch Chiêm liếc hắn một cái, “Người Thư Tình nói là ta.”
” Vâng!”
Nghe hai người giành việc như vậy, có chút buồn cười, Trang Thư Tình mân mân miệng, ổn định lại tâm tình bắt đầu làm việc.
Dao mổ hạ xuống cắt thịt nơi hoại tử, con sói vẫn mê man không tỉnh, chỉ có thân thể theo bản năng run run, “Giữ lại.”
Bạch Chiêm nhanh chóng thay đổi vị trí hai tay vững vàng cố định lại con sói kia.
Thanh Dương Tử vươn ba đầu ngón tay, nhìn thấy biểu hiện của công tử vai liền rụt lại, thu hồi một ngón, “Hai quả.”
Nhìn hắn buồn cười như vậy, Trang Thư Tình gật đầu nói, “Nếu như làm ra được linh đan diệu dược, ta có quyền lợi ưu tiên hưởng dụng không?”
”Không thành vấn đề.”
Chọn hai quả lớn nhất, Thanh Dương Tử ôm lấy chạy trốn thật xa, không dám nhìn đến công tử.
Bạch Chiêm lạnh nhạt liếc hắn một cái, không để ý đến hắn, cuộc sống sau này còn dài, chẳng cần gấp gáp so đo với hắn.
Đem năm quả còn lại đều hái xuống, Bạch Chiêm hỏi con sói, “Cây này còn có không?”
”Ngao ô!”
”Nó nói phụ cận không có, nhưng một ngọn núi khác còn có mấy gốc cây.”
”Ngươi có thể dẫn ta đi không? Chỉ cần hái quả, không cần bứng nguyên gốc như thế này về sau khi cần lại có cái mà dùng. “
Con sói nhìn Trang Thư Tình tỏ ý chấp thuận, xoay người đi hai bước lại dừng lại, như là đang đợi Bạch Chiêm.
Bạch Chiêm nói: “Ta rất mau sẽ trở lại, các ngươi chiếu cố nàng cho tốt.”
”Vâng.”
Lấy tốc độ của sói và Bạch Chiêm, thì thời gian trở lại sẽ không lâu,
trong khoảng thời gian này, Trần Nguyên, Chu Thất và Thanh Dương Tử đều
là đề cao cảnh giác, chỉ sợ có chút biến cố gì làm Trang tiểu thư bị
thương, trong lời nói cảnh cáo kia của công tử, bọn họ nghe được uy
hiếp.
Dùng áo choàng bọc lại mười mấy quả,Bạch Chiêm về còn nhanh hơn sói,
nhìn thấy Trang Thư Tình vẫn nguyên vẹn trước mặt mới yên lòng.
” Chúng ta xuống núi thôi.”
Sói đầu đàn lúc này đã trở lại, ánh mắt tràn đầy thiện ý khiến Trang Thư Tình không còn cảm giác đây là loài động vật ăn thịt hung mãnh, nàng
đến gần sờ đầu nó, giọng nói ôn nhu,“ Chu Thất thu thập không ít cành
khô đặt trong sơn động, ngươi nhớ thêm củi thường xuyên, đừng để lửa
tắt, ngày mai ta sẽ lại đến bôi thuốc cho chúng.”
Nhớ tới mình đã hứa với Thư Hàn ngày mai đi bái kiến Tô Văn, Trang Thư
Tình dừng một chút lại nói “ Có thể ngày mai ta đến trễ hơn một chút,
ngươi đừng lo, ta nhất định sẽ đến, Niệm Niệm quá nhỏ ta mang về trước.”
Sói đầu đàn cọ cọ trong lòng bàn tay nàng tỏ ý nó hiểu được.
Trang Thư Tình vỗ vỗ đầu nó tạm biệt, sói xoay mình trở lại đàn, nàng
vẫy tay từ biệt, trong mắt nàng chúng là bằng hữu, không phải loài thú
hoang dã, hung hãn khiến người khác thấy liền tránh không kịp.
” Họ đi rồi “
” Ngao ô” Niệm Niệm có chút buồn bã rời khỏi trong vòng tay của Trang
Thư Tình, thật luyến tiếc khi phải xa tộc nhân, nhưng nó không thể không có nàng bên cạnh.