Ác Nhân Thành Đôi
Chương 60 : Phát sinh biến cố
Ngày đăng: 23:51 21/04/20
Bạch Chiêm ở lại không phải vì nói chuyện này, “Mặc kệ làm thế nào, phải
giúp Trang Thư Hàn trưởng thành, không cần biết xuất thân ra sao, chỉ
cần đệ đệ nàng có tiền đồ, nàng mới có thể sống thật sự vui vẻ, Thư Tình muốn nhìn thấy Trang Trạch Lương hối hận, ta sẽ giúp nàng toại nguyện.”
”Trang Trạch Lương là...”
” Thân sinh phụ thân.” Bạch Chiêm lạnh lùng kể lại, “Vì một người thiếp
thất liền đem chính thất ép buộc đến chết, sủng ái thứ tử thứ nữ, kém
chút khiến hai tỷ đệ không còn mạng, nếu không có... Hừ.”
Tô Văn sau khi biết hai tỷ đệ từng trải qua quãng thời gian như vậy,
trầm mặc một lát mới ngẩng đầu nói: “Ở trên người Thư Hàn đúng là nửa
điểm cũng nhìn không ra.”
”Lúc mới đến Hội Nguyên Phủ thì có thể nhìn thấy nét phẫn hận, không cam lòng trong ánh mắt, nhưng nhờ có Thư Tình dẫn đường, hiện tại hắn đã
hiểu không cần thù hận chỉ cần bản thân đạt được tiền đồ, có năng lực,
đã khiến bọn người kia hối hận không kịp. Thư Hàn định đầu năm sau sẽ
hồi hương tham gia thi đồng thử, ngươi đừng ngăn cản, lấy bản lĩnh của
hắn chưa chắc không thể đậu.”
”Hắn mới có mười tuổi!” Tô Văn không đồng ý lắm.
”Mười tuổi thì thế nào, dù học trò mười lăm tuổi cũng ít ngườitrầm ổn
như hắn, tuổi lớn hay nhỏ không quan trọng, chỉ cần hắn đủ bản lãnh, hơn nữa hắn cần có công danh, ta không sợ hắn nổi danh, ta chỉ sợ hắn không chịu nổi trọng dụng khiến Thư Tình thất vọng.”
”Ta đời này thế nhưng còn có thể nhìn thấy ngươi xuy xét tính toán thật
dụng tâm vì bảo hộ một người.” Tô Văn lắc đầu cảm khái, “ Ngươi xem
trọng hắn như vậy ta thực chờ mong ngày hắn công thành danh toại.”
Bạch Chiêm tay chắp sau lưng ung dung nói, “Chắc chắn.”
Trang Thư Tình đang miên man suy nghĩ một số chuyện, Bạch Chiêm đã trở lại, “Trở về hay lên núi?”
”Ta thứ gì cũng không mang, về lấy đồ trước, mặt khác cần mang theo chút dược.”
”Dược có sẵn, ta đưa nàng trở về.”
Đã quen đường, mọi người lên núi đều có chút nhẹ nhàng khoan khoái.
Lần nào đến Thư Tình cũng có quà, dược liệu quý, món ăn dân dã, hoa quả
đặt biệt của trời đông giá rét, có lúc bầy sói đào tặng nàng cả cây
nhân sâm rừng hơn trăm năm.
Tuy rằng lo lắngnhiều, cũng vất vả nhiều, nhưng những gì đạt được thật
đáng quý. Nàng cứu chúng không vì đợi chúng trả ơn nhưng những món quà
ấy là tấm lòng của chúng, chúng thân cận với nàng, yêu mến, hoan nghênh
nàng, nàng rất vui.
”Không muốn ta đi?”
Đến khi Trang Thư Tình kịp phản ứng, trong lòng lại có chút vui mừng, ý
mừng dần dần nổi lên mi, để lộ ra một chút chờ mong chính nàng cũng
không biết, “Ta không phải có ý này, chỉ là cảm thấy đã khiến công tử lo lắng nhiều.”
Bạch Chiêm nở nụ cười, “Ta cam nguyện.”
Ba chữ kia dùng ở nơi nào cũng đều làm nàng cảm thấy ấm áp, khi nghe lời này tâm nàng nhất thời có một vị ngọt không tên len lỏi, mặt Trang Thư
Tình ửng sắc hồng, nhưng vẫn bình bình thản thản biểu cảm không ngượng
ngùng, “Vậy thì liền theo như lời công tử, cũng tránh cho Thư Hàn bị
chen chúc mà cảm thấy không quen.”
”Ngao ô!” Ngay lúc này đột nhiên có một thân ảnh xẹt qua, mang theo một
túi nhỏ cột bên người chạy vội, phóng thẳng vào lòng Trang Thư Tình.
Động tác quen thuộc khiến Trang Thư Tình sinh ra cảm giác bất an, sẽ không phải là tộc nhân của nó lại xảy ra chuyện...
Niệm Niệm hiện tại giống như một số người khi sốt ruột giọng nói lắp ba
lắp bắp, biểu đạt không thể rõ ràng, Trang Thư Tình ôn nhu vuốt ve lông
nó, “Niệm Niệm, không vội, không vội, thả lỏng, thả lỏng.”
Lời trấn an của nàng thật có tác dụng, Niệm Niệm rất nhanh liền trở lại
bình thường, tuy tiếng kêu vẫn dồn dập, nhưng không rối loạn nhưtrước.
Trang Thư Tình nghe xong liền hốt hoảng, “Chuyện xảy ra khi nào?”
”Ngao ô!”
Bạch Chiêm đến bên người, vỗ nhẹ lưng nàng, “Phát sinh chuyện gì?”
”Mạch Sơn, Bạch công tử có biết nơi này không?”
Bạch Chiêm lắc đầu, “Nơi đó xảy ra chuyện gì?”
”Mạch Sơn này vốn là địa bàn của vài loài mãnh thú, trong đó có hai con
hổ một đực một cái, Niệm Niệm nói bọn chúng sinh được một hổ con, tiểu
hổ chỉ lớn bằng nó, không biết làm sao lại bị người lấy cắp, bọn chúng
theo mùi đi tìm, thấy trong một thôn nhỏ toàn bộ đều có mùi của hổ con,
nhưng không tìm được, nên chúng phát điên,trong cơn giận dữ liền tấn
côngtoàn bộ người thôn kia, Niệm Niệm nói rất nhiều người trong thôn đều bị thương.”
”Không có ai quản việc này?”
Trang Thư Tình lắc đầu, “Không biết, Niệm Niệm chỉ nói có như vậy.”