Ác Nhân Thành Đôi
Chương 87 : Đổng gia xuất hiện
Ngày đăng: 23:51 21/04/20
Trang Thư Hàn thong thả bước ra ngoài cửa, thường thường quay lại nhìn về phía đường cái.
”Hàn Nhi.”
Thanh âm này...
Theo tiếng gọi Trang Thư Hàn quay đầu lại, sắc mặt không chút nào thay
đổi, cũng không mở miệng nói chuyện, giống như đối mặt với một người
hoàn toàn xa lạ.
Nếu là trước kia, Trang Trạch Lương nhất định sẽ mở miệng chỉ trích ngay lập tức, nhưng sau khi bị hai tỷ đệ nhiều lần lãnh đạm, hiện tại thấy
thái độ của Trang Thư Hàn hắn cũng không bất ngờ.
Đến gần vài bước, Trang Trạch Lương nỗ lực để bản thân thoạt nhìn giống
như một vị phụ thân hiền, “Ta nhìn thấy bảng vàng được dán trước nha
môn, chúc mừng con tiếp tục đỗ đầu bảng.”
Đây chính là lý do Trang Thư Hàn đứng ở chỗ này chờ tỷ tỷ về, hắn muốn
chính miệng thông báo tin tốt của mình cho tỷ tỷ, muốn nhìn thấy bộ dáng tỷ tỷ vui vẻ, không nghĩ là không đợi được tỷ tỷ trở về, ngược lại còn
gặp phải người không muốn gặp.
Nghĩ đến lời dạy của tỷ tỷ, Trang Thư Hàn cũng không tiếp tục lạnh lùng trừng mắt, sắc mặt lạnh nhạt mở miệng, “Đa tạ quan tâm.”
”Không việc gì, là ta nên làm.” Được Trang Thư Hàn đáp lại, Trang Trạch
Lương cao hứng, không khỏi đến gần thêm vài bước, cách nhi tử chỉ còn
hai ba bước, nhìn gần như vậy, hắn mới phát hiện, chỉ mới ngắn ngủn vài
tháng nhi tử đã cao thêm rất nhiều, dáng người thẳng tắp, tư thế oai
hùng bừng bừng phấn chấn.
Đối lập hoàn toàn với Diệu Nhi, Trang Trạch Lương hận không thể để thời
gian quay ngược trở lại, chỉ cần quay lại một năm thôi, hắn nắm chắc có
thể hòa dịu lại mối quan hệ giữa hai tỷ đệ.
Âm thầm hối hận một hồi, ý cười trên mặt Trang Trạch Lương vẫn còn trên
mặt, “Ta đã chuyển đến Hội Nguyên Phủ, rất gần với nơi này...”
”Ngài không cần nói với ta, ta sẽ không tới.” Trang Thư Hàn cắt đứt lời
nói của hắn. Hắn không thể giống như tỷ tỷ, không oán không giận, hắn
chỉ có thể nỗ lực khiến chính mình coi bọn họ là người xa lạ.
”Hàn Nhi, ta biết con hận cha. Cha cũng biết bản thân mình làm không
đúng, về sau cha sẽ nỗ lực bồi thường lại cho con, nói như thế nào thì
chúng ta cũng là người nhà, trong người con chảy dòng máu của ta, con
cũng nên nghĩ cho tỷ tỷ con, một thiếu nữ không cha không mẹ, sao có thể gả cho một gia đình tốt, đến cuối cùng cha cũng có thể giúp cho tỷ tỷ
con một chút.”
Đổng Minh Đức chính là một nam nhân trung niên oai hùng như hổ, Trang
Thư Tình không biết hắn xếp hàng thứ mấy tại Đổng gia, nhưng nhìn thấy
khối ngọc bội hắn đeo bên hông, nàng liền xác định dược thân phận của
hắn.
Khối ngọc này, giống y đức khối ngọc trên cổ của Thư Hàn.
Nàng chưa bao giờ gặp qua người này, vì vậy sau khi nhìn thấy cũng chỉ vén áo thi lễ, sau đó chỉ bảo trì trầm mặc.
Đổng Minh Đức nhìn như vô cùng quen thuộc, hơn nữa còn có chút thân
thiện vượt qua đoán trước của nàng, đây không nên là thái độ của Đổng
gia khi đối mặt với một nữ nhi mồ côi như nàng.
”Bộ dạng giống tú muội khi còn trẻ như đúc, nhìn lại bản thân mình nếu
như không phải ta đã già đi, ta còn thật nghĩ rằng con chính là muội ấy, chỉ là không ngờ muội ấy đã không còn sống, nàng đã...” Đổng Minh Đức
thở dài, sau khi hoài niệm qua đi bắt đầu giới thiệu, “Ta là nhị cữu của con, nương con đã từng nhắc đến ta với con chưa?”
Trang Thư Tình lắc đầu, “Trong lòng nương vẫn luôn hối hận về hành động trước kia nên rất ít nói đến chuyện của Đổng gia.”
”Muội ấy còn biết hối hận sao? Làm ra chuyện hồ đồ như vậy, hại đến bản
thân, còn liên lụy đến cha mẹ phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẽ đầu
xanh, đúng là vô cùng bất hiếu.”
Chuyện này không đến phiên một vãn bối như nàng có thể xen vào bình
luận, Trang Thư Tình cúi thấp tầm mắt, linh hoạt thay đổi chủ đề, “Nhị
cữu sao biết hai tỷ đệ chúng ta ở đây?”
Từ khi nương của con rời nhà, chúng ta vẫn chưa từng ngừng tìm kiếm
nàng, vất vả mới tra được tới Lãnh Sơn huyện, lại nghe nói đã qua đời,
chỉ để lại một đôi nam nữ, các con khi rời đi tạo thành động tĩnh không
nhỏ, chỉ tra một chút là có thể ra được, sau khi biết tin tức ta liền
đuổi tới, vừa đến Hội Nguyên Phủ đã nghe thấy đại danh của các con,
không nghĩ tới một người là thần y, một người sắp tới sẽ bước vào kỳ thi thứ ba, bây giờ Thư Hàn mới bao lớn chứ? Đúng là đứa nhỏ của Đổng gia,
một chút cũng không chịu thua kém.
Trang Thư Tình từ chối cho ý kiến, cúi người đi vào phòng chính, sau khi bước vào phòng khóe mắt Trang Thư Tình gắt gao nhìn chằm chằm Đổng Minh Đức.
Bạch Chiêm cũng nể tình đứng dậy đưa hắn tới cửa, sau đó chỉ nhìn Đổng Minh Đức chào như có lễ.
Tư thái có chút lười biếng, hắn là trưởng bối của Trang Thư Tình, theo lý sắc mặt sẽ không tốt như vậy.
Nhưng Đổng Minh Đức lại không hề biến sắc, Trang Thư Tình nhìn thấy rõ
ràng, vừa rồi trong mắt hắn mang theo chút hưng phấn, giống như đang xác nhận đúng chuyện gì.