Ái Đích Quyền Đầu
Chương 4 : Ngô chi năng
Ngày đăng: 12:13 18/04/20
Mùa xuân đã qua, lúc này thời tiết bắt đầu vào hạ.
Ba tháng trôi qua, Thiết Huyết Cừu một lần nữa lại theo sau làm tả hữu cho Lý Thiếu Dương. Hắn nghe Lý Thiếu Dương nói hôm nay có một cuộc hẹn gặp mặt với một nhân vật trọng yếu tại Thường Mãn lâu. Thường Mãn lâu là
tửu điếm lớn nhất ở Vĩnh Tồn huyện thành, người có thể ra vào tửu điếm
này đều là người có danh tiếng. Thiết Huyết Cừu không hỏi là ai. Hắn có
thói quen trầm mặc ít nói, chuyện không nên hỏi hắn sẽ không hỏi, đây
chính là cá tính của hắn.
Thường Mãn Lâu ở mặt nam của Vĩnh Tồn
huyện thành. Đó dường như là nơi lui tới của hai miền nam bắc, nhưng
người tới đây đa phần là người trong huyện Vĩnh Tồn.
Lý Thiếu
Dương vừa đi trên đường lớn, thì có rất nhiều nguời hướng hắn chào hỏi.
Hắn cũng nhất nhất đáp lễ. Những thiếu nữ ở trên lầu đều dùng ánh mắt
nguỡng mộ nhìn hắn say đắm. Xem ra hắn rất có mị lực đối với các yên hoa nữ tử.
Lý Thiếu Dương đối vói sự việc này chỉ có cười.
"Huyết Cừu." Lý Thiếu Duơng đến gần một lão nhân ăn mày đang ngồi dưới đất,
mắt hắn nhìn lão ăn mày đồng cảm, trong miệng kêu Thiết Huyết Cừu một
tiếng.
Thiết Huyết Cừu trong ngực lấy ra một ít bạc vụn thả vào
bát của lão ăn mày, lão ăn mày cảm kích nói: "Cám ơn công tử, công tử là người hảo tâm tất sẽ được báo đáp tương xứng."
Thiết Huyết Cừu nói: "Không cần cảm ơn ta, đây là công tử nhà ta tặng cho ngươi, ngươi hãy tạ ơn người."
Hai người đi được vài bước bỗng nghe sau lưng lão ăn mày hô lên: "Có người cướp tiền của ta."
Lý Thiếu Dương nhanh chóng xoay người, thân ảnh nhoáng lên một cái, đã bắt đuợc tên giật tiền, nói:"Mau trả tiền lại cho lão."
Người giựt tiền chính là một người trung niên, ăn mặc rất rách rưới, hắn nói
rất đáng thương: "Công tử, ở nhà ta, vợ và con ta sắp chết đói, ngươi đã thương lão ăn mày, cũng nên thương ta chứ. "
Lý Thiếu Dương lãnh đạm nói: "Ta nói trả tiền lại cho lão."
Lão ăn mày đã đi tới nói: "Công tử, để cho hắn đi đi, ta chỉ có một người, nhà hắn đến mấy miệng ăn."
Lý Thiếu Dương vẫn không buông người trung niên, hắn chỉ chảy nước mắt,
cầm bạc trả lại cho lão ăn mày. Đoạn Lý Thiếu Dương bất ngờ nói: "Huyết
Cừu, cấp chút ngân lượng cho vị đại thúc này."
Thiết Huyết Cừu
lại lấy ra một chút bạc vụn giao cho người trung niên vừa giựt tiền, Lý
Thiếu Dương nói: "Lão ăn mày già hơn so với ngươi, ngươi không nên đoạt
Cừu nói: "Môn chủ không phải lúc nào cũng có mặt."
Lưu Quý Biên
nhìn kỹ gã đứng phía sau Lý Thiếu Dương chính là Thiết Huyết Cừu nói:
"Ngươi nói chuyện rất thái quá, tuỳ tiện, ngươi phải chú ý thân phận của mình. Ta tịnh không có hỏi ngươi."
Thiết Huyết Cừu sửng sốt, quang mang trên hai mắt chợt loé lên sau đó mặt cúi thấp, chỉ là tay phải hắn có chút run rẩy.
Ngay lúc này, Lưu Hương Ngưng kêu lên một tiếng giận dỗi: "Cha!"
Lưu Quý Biên trầm nét mặt chậm rãi nói: "Không đề cập tới nữa, uống rượu trước đã."
Ba người uống một chén, Ngô Chi Năng đột nhiên hướng Lưu Hương Ngưng hỏi: "Tiểu thư, còn nhớ ta không?"
Lưu Hương Ngưng đảo mắt nhìn Ngô Chi Năng, gật đầu.
Ngô Chi Năng nói: "Ba tháng trước, tiểu thư và ta gặp nhau tại Vong Tình hồ, không biết tiểu thư có nhớ kỹ lời ta không?"
Lưu Hương Ngưng mặt đỏ lên, vào ngày nàng gặp Lý Thiếu Dương, trước đó đã
gặp qua Ngô Chi Năng. Lúc đó nàng nói với Lý Thiếu Dương là gặp chút trì hoãn bởi vì nàng đang gặp Ngô Chi Năng. Ngô Chi Năng lúc đó nói với
nàng rằng vào ngày sinh nhật nàng, hắn sẽ đưa sính lễ đến Lưu Hương phủ. Việc này nàng vẫn luôn canh cánh bên lòng. Hôm nay hắn nhắc lại, nàng
cũng hơi ngờ ngợ, chỉ là qua ba tháng trong lòng nàng đã có sở chúc. Hôm nay cũng vì việc chung thân đại sự của nàng mà tới.
Nàng cúi đầu nói: "Ta cũng không nhớ rõ."
Ngô Chi Năng nhìn nàng một hồi, đột nhiên cười lớn thành tiếng nói: "Tiểu thư nói đùa rồi."
Đợi hắn hết cười, Lưu Quý Biên đột nhiên nói: "Thiếu Dương, Hương Ngưng nếu đã chọn ngươi, ta cũng sẽ thành toàn cho nó. Khi cha ngươi trở về, các
người hãy qua phủ ta một chuyến để đưa sính lễ. Rượu đã uống xong rồi,
ta cùng với Hương Ngưng cáo từ trước. Đừng để cho nữ nhi của ta phải chờ lâu quá, ta không thích phụ thuộc nhiều vào người khác."
Lưu Quý Biên cùng với nữ nhi vừa đi khỏi, Lý Thiếu Dương tiến lại kính Ngô Chi
Năng một chén nói: "Bang chủ, ta cũng cần phải trở về, nếu các vị còn
hứng thú xin cứ việc tiếp tục, Thiếu Dương không thể bồi tiếp. Huyết
Cừu! Chúng ta trở về."
"Vậy không tiễn, lão đệ! Khi nào gửi thiếp mời cho ta đây?"
Lý Thiếu Dương quay đầu lại nói: "Ta cũng muốn càng sớm càng tốt."
"Ha ha, lão đệ, ba tháng này ngươi quả thật là phong lưu!"
Lý Thiếu Dương cùng với Thiết Huyết Cừu đã đi xuống lầu. Ngô Chi Năng đứng lên lan can lầu nhìn theo hai người đã đi xa, hắn cúi mắt xuống thấp
nhìn chổ lan can nơi Thiết Huyết Cừu đã vịn qua, nơi đó hiện ra năm chỉ
ấn rất sâu, hắn thở phào nhẹ nhỏm lẩm bẩm: "Thiết Huyết Cừu?!"