Ái Đích Quyền Đầu
Chương 5 : Đêm tân hôn
Ngày đăng: 12:13 18/04/20
Mặc dù Lưu Quý Biên không thích kéo dài, nhưng nữ nhi của lão và Lý
Thiếu Dương đã có hôn ước, chừng khoảng nữa năm nữa, từ đầu mùa xuân cho tới sơ thu, hoa nở rồi lại tàn, quả chín cũng đã hái, một ít quả xanh
cũng đã mọc lên, nữ nhi của hắn vẫn còn chưa có động phòng. Điều này
cũng không có nghĩa Lý Đông Dương quay về trì hoãn, mà là lập gia đình
đích là ngày phải trải qua nhiều tính toán, phải lại chờ mùa thu tới.
Quả lại chín mộng, hai người mới tiến hành hôn sự - đây là dựa theo bát tự hai người mà định, điều này người đời vẫn thường gọi là "mê tín".
Nữa năm cũng đã tới, Lưu Quý Biên tuyệt không cho phép nữ nhi lão ra khỏi
nhà. Một người khuê nữ đã có hôn ước mà lại thường lộ diện bên ngoài thì rất dễ dàng làm cho người ta nói lời không hay. Chỉ là nữ nhi của lão
phải đi gặp tình lang anh tuấn, lão cũng không thể nói gì. Đầu năm nay,
nữ nhi so với lão tử còn tốt số hơn. Nếu nó ở ngoài vô sự, cũng tùy ý để nó cùng tình lang hoa tiền nguyệt hạ, có lẽ sẽ không phải để nữ nhi
hiểu cảm giác phiền não của người làm cha.
Lưu Hương Ngưng thường đi ra Vong Tình hồ, bởi vì tại Vong Tình hồ có một người mà nàng ngày
đêm thương nhớ, người này đã cùng nàng có nhiều kỷ niệm đẹp đẽ. Người
này vừa là tình lang cũng sẽ là phu quân của nàng.
Thời gian
cũng dần trôi qua, tại Vong Tình hồ đã có nhiều người qua lại hơn, bên
hồ mọi người nhìn thấy Lý Thiếu Dương cùng Lưu Hương Ngưng có đôi thì
đều cảm thấy đố kỵ lẫn ghen tỵ. Song ai cũng hiểu được rằng bọn họ đúng
là do thiên tạo địa hợp thành một đôi, tựa hồ là trời cao sáng tạo ra họ để đền bù cho Vong Tình hồ. Vong Tình hồ có một truyền thuyết rất là
thê lương, nhưng có lẽ vài người lại thích thú với truyền thuyết đó.
Thỉnh thoảng Lý Thiếu Dương còn cho Thiết Huyết Cừu theo bên người, nhưng mỗi khi Lý Thiếu Dương cùng Lưu Hương Ngưng nói chuyện thì Huyết Cừu tự
nhiên lưu lại phía sau hai người rất xa, cho dù là đi theo thì cũng
không nói lời nào. Hắn rõ đã trầm mặc, ít nói so với trước kia hơn nữa.
Hai người quá quen với sự im lặng của Huyết Cừu, cũng tựu không có ý kiến
gì, nhưng có những người khi không nói lại đáng yêu hơn nhiều so với lúc nói chuyện. Lưu Hương Ngưng cảm giác được Thiết Huyết Cừu khi không nói thì thật đáng yêu. Vì vậy, Thiết Huyết Cừu vô tình đã tạo được một mặt
đáng yêu.
Ba ngày sau đã là ngày thành hôn nên Lưu Quý Biên có ý
định không thể để cho Lưu Hương Ngưng ra ngoài. Lưu Hương Ngưng đứng ở
cửa phủ, thân người vô lực, khóe mắt đọng lệ châu, giọng điệu thiết tha
cầu khẩn : "Phụ thân, hài nhi chỉ xin một khắc thôi." . Lưu Quý Biên bất lực nhìn ái nữ, đành thở dài mà dời qua một bên.
vẻ, vì nốt nhạc này vang lên, hai người trong phòng đã say, nhập vào
trong mộng mà nghỉ ngơi.
Kỳ thật, hôm nay có rất nhiều người đã say.
Thiết Huyết Cừu cũng là một trong số đó, nhưng hắn không say trong Lỗ Sơn môn.
Mà say trong Phiêu Miểu viện tại Vĩnh Tồn thành.
Phiêu Miểu viện thực ra không phải là một cái viện bình thường, mà là một cái kỹ viện trong Vĩnh Tồn thành.
Đang ngồi hai bên Thiết Huyết Cừu là hai kỹ nữ, hắn ngồi ở giữa hai người bọn họ, uống từng chén rượu lớn.
Rượu mạnh, mạnh như nỗi đau trong lòng hắn.
"Lưu Hương Ngưng đích xác có thể làm nam nhân vì nàng mà say"
Một nam nhân to lớn xuất hiện sau lưng Thiết Huyết Cừu - Ngô Chi Năng
Thiết Huyết Cừu làm như không nghe thấy, tự mình uống rượu, rượu chảy ướt cả quần áo hắn.
Ngô Chi Năng lại nói: "Ngươi có năng lực cướp Lưu Hương Ngưng từ trong tay của Lý Thiếu Dương- "
"A- " Thiết Huyết hét lên, chén rượu trong tay phải đập lên trên mộc bàn,
cái chén xuyên qua mộc bàn, bắn xuống sàn, hắn mạnh tay ôm lấy kỹ nữ bên trái, hướng vào trong một gian phòng, lảo đảo đi vào.
Ngô Chi
Năng nhìn hắn tiến vào trong phòng, sau đó ngồi xuống nhìn cái chén trên mặt đất, chén chưa bị phá, nhưng đá lót trên sàn lại bị lún sâu xuống,
chén cũng lún sâu trong sàn trên mặt đất. Tay hắn đấm trên mặt đất trơn
nhẵn. Cái vết thương so với mặt đất đồng dạn.
Vẻ kinh ngạc trong mắt Ngô Chi Năng dần dần biến đổi, như một màn đêm dày đặc.
Hắn đảo mắt nhìn phòng ốc của Thiết Huyết Cừu, trong phòng nọ truyền đến
tiếng thở thô ráp, cùng với tiếng rên rỉ đọng lòng người như thủy triều
của đàn bà.