Ái Đích Quyền Đầu

Chương 6 : Ám luyến gia

Ngày đăng: 12:13 18/04/20


Đã thành gia lập nghiệp, có lẽ nhiều ít cũng có chút đạo lý, Lý Đông

Dương hiểu được con mình đã thành gia, muốn lập nghiệp thì có mục đích,

cho nên thỉnh thoảng cũng gọi Lý Thiếu Dương đến khuyên bảo một chút

việc, muốn con mình học một chút những kinh nghiệm để tương lai hắn có

thể kế thừa tốt chức vị môn chủ, đó là ý nghĩ của Lý Đông Dương về con

của mình.



Lý Thiếu Dương vì để giảm bớt gánh nặng cho cha, cũng

hiểu được mình đã có thê tử, hắn cũng muốn học được tính độc lập, không

thể cả đời này đều dựa vào cha mình, bởi vậy ban đêm cùng Lưu Hương

Ngưng rất mặn nồng, nhưng đến ban ngày lại không có bao nhiêu thời gian

để quan tâm đến Lưu Hương Ngưng, điều này làm hắn cũng có chút thẹn với

nàng, nhưng may là Lưu Hương Ngưng cũng thông cảm được và thường thủ thỉ với hắn:"nam nhân tất nhiên phải lấy sự nghiệp làm trọng".





Thiếu Dương làm việc có khi mang theo cả Thiết Huyết Cừu, đôi khi thì

không - có những việc hắn được đích thân cha giao phó, xử lý không muốn cho ngoại nhân biết, mặc dù trong long Lý Thiếu Dương không coi Thiết

Huyết Cừu là ngoại nhân, nhưng Lý Đông Dương đối với Thiết Huyết Cừu

cũng không có nhiều cảm tình cho lắm, hắn chỉ coi như con mình đang nuôi một con chó trung thành mà thôi; vô luận trung thành cỡ nào cũng khó mà tránh được sự phản bội lúc tối hậu, Lý Đông Dương rất hiểu đạo lý này.



Cuộc sống hiện tại của Lý Thiếu Dương quả thật rất dễ chịu, hắn cùng với thê tử tình chàng ý thiếp, lúc nào cũng ngọt ngào hạnh phúc, điều này thì

không cần phải nói, hai người đang trong đoạn thời gian hương lửa mặn

nồng, thì sao không thể cảm thấy ngọt ngào?



Lưu Hương Ngưng rất

nhanh chóng đã hoài thai, mặc dù thân hình không có biến đổi nhiều,

nhưng lang trung đã chuẩn đoán là nàng đã hoài thai, mặc dù mới chỉ có

hai tháng mặn nồng, lúc này Lưu Hương Ngưng so với thiếu nữ thì nàng

càng xinh đẹp hơn, trên mặt còn có vẻ đẹp của thiếu phụ cùng với một

loại phong vận mê người, mỗi cử động của nàng đều mang lại một tư vị ;

khi nàng đứng dưới trời thu có lá vàng lại càng tăng thêm mị lực vạn

phần.



Lý Thiếu Dương đã lâu không còn cùng Lưu Hương Ngưng tản

bộ bên Vong Tình hồ, nhưng đối với Lưu Hương Ngưng ấn tượng của nàng về

Vong Tình hồ lại là một kỷ niệm ngọt ngào, Lý Thiếu Dương không có mặt

tại Lỗ Sơn môn thì có ý định một mình đi tới Vong Tình hồ, nàng tại Lỗ

Sơn môn chính là thiếu phu nhân, rất ít người dám khi dễ nàng, cho nên

tới bây vẫn bình an vô sự, huống hồ môn đồ Lỗ Sơn môn vẫn âm thầm đi

theo bảo vệ nàng.



Thiết Huyết Cừu lần đầu tiên cùng Lưu Hương
Thiết Huyết Cừu im lặng không trả lời.



Lưu Hương Ngưng đột nhiên nói: "Ngẩng mặt lên ,nhìn ta nè."



Thiết Huyết Cừu nhìn thẳng vào Lưu Hương Ngưng, trong mắt lóe lên thần sắc bối rối.



Bên nhau gần một năm, Lưu Hương Ngưng nhận thức rằng hắn là một thanh niên

chất phác, rất ít nói cũng rất ít cười, gương mặt tương tự như đá cứng,

làm cho ngươi ta có cảm giác thô ráp, đồng thời có cảm giác áp bức, Lưu

Hương Ngưng không thích thứ cảm giác này, nàng thích Lý Thiếu Dương ở

chổ hắn nhẹ nhàng ôn tồn , dĩ cập lãng ôn đích tình điều, nàng nhẹ nhàng nói: "Ngươi từ lúc nào bắt đầu thích ta?"



Thiết Huyết Cừu tâm

lý như bị phát hiện chuyện xấu, thân hình cũng khẽ chấn động nói: "Huyết Cừu không dám thích Thiếu phu nhân."



Lưu Hương Ngưng khinh bỉ nói: "Ta chưa từng thấy nam nhân hèn yếu như ngươi."



Thiết Huyết Cừu lại không nói gì, đầu lại cúi xuống.



Lưu Hương Ngưng nói:"Ngươi không dám nói cũng tốt, người giống như ngươi,

ta sẽ không thích, cho dù nói ra, kết cục cũng sẽ bị ta cười nhạo; không nói ra có lẽ với ngươi là một chuyện tốt, tình cảm của ngươi giống như

người của ngươi đều thâm trầm, nhưng một người đàn bà khi được yêu có

thể cảm nhận được luồng điện trong ánh mắt của nam nhân thương hắn.

Người ta không cách nào giấu được tình càm trong mắt của mình, ánh mắt

của ngươi nói rõ lòng ngươi, ngươi mỗi lần nhìn ta làm cho ta có cảm

giác đau khổ. Hôm nay ta gọi ngươi đến đây chính là để ngươi rõ, ta đã

là vợ của người ta, tình cảm của ngươi dành cho ta làm ta cảm thấy phiền lòng. Ngươi hiểu chứ?"



Thiết Huyết Cừu chậm rãi ngẩn đầu lên,

mắt nhìn xa xăm hờ hừng lên lá vàng, nhẹ gióng nói: "Thiếu phu nhân,

Huyết Cừu đã hiểu, người không cần nói nữa."



Lưu Hương Ngưng xoay lưng nói: "Trò chuyện đã rất nhiều và rõ ràng, ngươi đã có thể đi."



Thiết Huyết Cừu xoay người, yên lặng rời Lưu Hương Ngưng, đạp lên lá vàng, phát ra một loại âm thanh sa sa buồn bã.



Lưu Hương Ngưng đợi hắn đi xa, rồi xoay người nhìn bóng lưng hắn ở xa lẩm

bẩm: "Trĩ Tâm nói đúng, cho dù quần áo của ngươi nhìn không đẹp, nhưng

rất ấm áp, chỉ mong ngươi nhanh chóng quên ta đi, đừng làm cho trái tim

ngươi thiếu tình yêu giống như vẻ trầm mặc lâu nay của ngươi"