Ái Đích Quyền Đầu
Chương 8 : Sấm trọng vi
Ngày đăng: 12:13 18/04/20
Lý Thiếu Dương tựa hồ như kế thừa vận mệnh của mẩu
thân hắn. Người ta thường nói trời ghét hồng nhan, hoặc trời ghét anh
tài, có lẽ đó cũng là lời đánh giá về số mệnh mẹ con hắn, sở hữu tất cả
những sự tốt đẹp thì nhất định sẽ không lâu dài. Mà đúng là sự tồn tại
này quá ngắn ngủi giống như lưu tinh xẹt qua bầu trời đêm môt phát, làm
cho người ta cảm thấy kinh ngạc hoặc tỏ ra thích. Song cái chết này, đối với nhiều người còn sống khác mà nói, không thể coi là đẹp, mà là một
loại đau khổ, một loại thống khổ ko có cách nào tiếp nhận được.
Lý Đông Dương thật không có cách nào tiếp thu được cái chết của Lý Thiếu
Dương. Đối với đứa nhi tử mang theo niềm hi vọng to lớn của ông. Ai ngờ
mong muốn chưa thành, nhi tử đã đi theo mẫu thân nó. Trong tâm lý của Lý Đông Dương, ẩn dấu tình cảm yêu mến còn có một loại tình cảm không thế
nói ra lời, đó là hận ý.
Sáng sớm, nha hoàn kinh hãi từ trong
phòng chạy ra, miệng hốt hoảng hô: ’’Không hay rồi, không hay rồi, thiếu gia đã chết, thiếu phu nhân mất tích, người đâu, người đâu.’’
Lỗ Sơn Môn lập tức như từ trên trời rơi xuống, tâm lí bất an hoảng loạn.
Lý Đông Dương từ trên giường nhảy xuống, mặc áo lập tức chạy thẳng về
phòng con mình, chứng kiến máu của nhi tử nhuốm hồng cả giường. Nước mắt lão đệ ông cũng chảy ra, ông ôm lấy thi thể nhi tử mình rồi khóc lớn.
Lý Thiểu Dương bị một loại chủy thủ giống như lợi khí ngắn đâm xuyên qua
tim mà chết, không chừng là một chiêu trí mạng. Trong lúc đang ngủ say,
mọi tương lai tươi đẹp đều hiện ra, nhưng giấc ngủ đó là vĩnh viễn.
Giường gối đều loạn, không lẽ là Lưu Hương Ngưng giẫy dụa mà tạo thành như thế.
"Tối hôm qua các người ở nơi nào hả?’’ Lý Đông Dương tức giận hét lên.
Chúng môn đồ cúi cúi đầu thưa: "Tối hôm qua do vui mừng quá độ nên cũng uống
nhiều hơn bình thường một chút, ai ngờ lại có thể sinh ra chuyện này?"
"Sầm Chí, ngươi mau đến gặp quan phủ, để quan phủ lập tức phái người điều
tra chuyện này. Hồ Minh, ngươi dẫn người lục soát toàn thành, nếu phát
hiện ra chỗ khả nghi, lập tức trở về báo cho ta biết."
Sầm Chí và Hồ Minh là hai vị phó môn chủ của Lỗ Sơn Môn, Hồ Minh tuổi lớn hơn
chút, nay đã hơn bốn mưới tuổi, là một người đa mưu, Sầm Chí thì là một
hán tử thô lỗ hơn ba mươi tuổi.
Hai người nhận lệnh lập tức đem người đi.
Huyện Vĩnh Tồn nổi sóng gió, thiếu chủ của Lỗ Sơn Môn, mỹ nam của huyện Vĩnh
Tồn bị ám sát, tin được truyền nhanh chóng khắp toàn thành.
Thiết Huyết Cừu cũng đang bước vào đại môn của Lỗ Sơn Môn, hắn nghe thấy tin
tức này, lập tức chạy vào phòng ngủ của Lý Thiếu Dương, nhìn thấy Lý
Đông Dương ôm xác Lý Thiếu Đương mà khóc, hắn có cảm giác Lý Đông Dương
đột nhiên già đi rất nhiều.
Lý Đông Dương nhất thời chưa chưa phát hiện ra Thiết Huyết Cừu đến. Thiết Huyết Cừu dừng lại nói: "Môn chủ."
Lý Đông Dương quay nhanh đầu lại hỏi: "Ngươi tối hôm qua đi đâu?"
Thiết Huyết Cừu đáp: "uống rượu."
đổi chém thành đâm, trong sát na hướng tới tim của Huyết Cừu, mũi đao
ngập vào da thịt.
Quyền đầu của Huyết Cừu cùng lúc ấy cũng đánh
vào tay phải Sầm Chí, phát ra tiếng kêu của xương gẫy. Sầm Chí kêu thảm
một tiếng, bắn ra ngoài.
Hồ Minh thu thiết phiến lại thành thiết
can, hướng về phía yết hầu của Huyết Cừu. Huyết Cừu bị bức phải lùi một
bước, trong nháy mắt tả quyền hướng tới thiết can. Hồ Minh thu thiết
phiến lại, mở ra thành tấm chắn để ngăn thế công của Huyết Cừu. Hắn biết nếu để thiết can ngạnh tiếp quyền đầu của Huyết Cừu, thập phần là mình
phải chịu thiệt thòi.
Huyết Cừu vẫn bảo trì quyền thế, nghĩa phụ hắn đã từng dạy "quyền khứ vô hồi", quyền phải đánh xong mới có thể thu về, chỉ vậy mới có thể xuất ra lực lượng bất khả kháng. Cái hắn cần
chính là lực lượng như vậy.
Quyền đầu va chạm cùng thiết phiến,
xuyên qua tầng phòng ngự ấy mà kích vào ngực phải của Hồ Minh, mở ra một lỗ trên ngực hắn đồng thời khiến hắn bắn ra xa, e rằng nhất thời khó
lòng bình phục.
Chúng nhân ở quanh nãy giờ đứng nhìn đã kịp thời tản ra vây Huyết Cừu vào giữa.
Huyết Cừu tay phải che phủ ngực trái, nơi đoạn đao của Sầm Chí vẫn còn lưu
lại, huyết nhục vẫn từ đó xuất ra. Nhìn máu chảy thành dòng, hắn tự biết mình cũng không thể chi trì được bao lâu nữa.
Hắn hướng ra ngoài cửa nhìn lại, đó là Vong Tình hồ.
Ánh mắt như kiếm rút ra khỏi vỏ, tay phải vung lên, đoạn đao rời ra,máu chảy xối xả, trước mặt hắn hiện một màn huyết quang!
Máu, cuồng nhiệt, người vô tình.
Đoạn đao bắn về phía ngoài cửa, Thiết Huyết Cừu theo đao đi về phía ngoài.
Đồng thời với động tác của hắn, môn đồ của Lỗ Sơn môn cùng nhằm hắn chém giết, Lý Đông Dương lại như cũ không thấy có động tác gì.
Thiết
Huyết Cừu tại huyết quang, quyền trái nhắm thân thể đi tới, một quyền
vừa xuất ra kinh người, hắn biết chỉ có liều mạng mới có thể mở đường
máu, sợ hãi không thể còn đường sống, cũng muốn có cái chết oanh liệt.
Với niềm tin đó,dùng tận lực chống đỡ, máu chưa hết tuyệt đối không ngã xuống.
Mặc dù môn đồ Lỗ Sơn môn đều ngăn trở, nhưng không thể ngăn cản đường hắn đi, hắn chạy ra khỏi phòng ngủ Lý Thiếu Dương.
Chúng môn đồ Lỗ Sơn môn thương vong rất nhiều, nhưng không vì thế mà từ bỏ truy đuổi hắn.
Ai cũng biết: hắn giống con sói cùng đường cũng rơi vào tay thợ săn.
"Hắn trốn chỗ nào?" Lý Đông Dương giọng vang như sấm, từ cao đáp xuống.Môn
đồ Lỗ Sơn môn đột nhiên ngừng lại, bọn họ biết môn chủ đã ra tay là
không cho phép người khác nhúng tay vào.
Lý Đông Dương rôt cục đã ra tay!
Mất ngăn trở, Thiết Huyết Cừu thân ảnh nhằm hướng Vong Tình hồ.