Ái Đích Quyền Đầu

Chương 9 : Thù tình hận

Ngày đăng: 12:13 18/04/20


Vong Tình hồ cũng không hiểu hết thảy những tranh cãi của nhân thế, nó chỉ là yên lặng như vậy. Mặc kệ sự vật trước mặt nó

thay đổi, sanh tử luân hồi, nó vẫn như cũ dựa theo mùa mà tồn tại. Chỉ

cần trong lòng còn có huyết dịch, vậy thân ảnh nó vẫn như cũ tồn tại

vĩnh viễn cùng ở Vĩnh Tồn huyện. Nó tin tưởng điểm này, bởi vì nó vô

tri.



Mọi người nhưng lại không tin nó. Nó tuy gọi là "Vong Tình"

nhưng cho tới bây giờ đều không phải vong tình. Hồ là một loại trôi nổi, mà "vong" thì đem chôn xuống đất, vĩnh viễn không đào lên.



Có lẽ chỉ có tồn tại mâu thuẫn mới có vẻ không thay đổi. Vong Tình hồ là một

giải thích của mâu thuẫn. Nó vốn muốn làm cho người ta vong tình, nhưng

kẻ khác lại nhớ kỹ lâu dài hết thảy tình lẫn hận. Hằng thế hệ tại Vĩnh

Tồn huyện đều chứng kiến rõ, đều rõ ràng là điều này chỉ có đối với

người chết, với người còn sống là không thể quên tình, có thể người vong tình cũng trầm mặc lâu dài.



Khi Thiết Huyết Cừu chạy vội đến bên Vong Tình hồ. Hắn biết, hắn tuy không làm gì một người nữ tử, có lẽ

cũng giống nam nhân trong truyền thuyết kia táng thân ở hồ; nhưng hắn có thể quên tình không? Vậy chỉ có "chết" mới có thể giải thích - mà chết, thân mình lại không thể giải thích.



Du khách thả lỏng tâm tình

bên Vong Tình hồ, đột nhiên nhìn thấy một huyết nhân đánh nát sự thanh

đạm của Vong Tình hồ. Đúng vậy, mùa thu tại hồ, toàn là một mảng xanh

biếc, trong đó có đôi chút những mảng trắng nhỏ tô điểm, đối với người

nhàn rỗi đó là điểm đáng hưởng thụ. Nhưng, trong ánh sáng lãnh đạm của

mùa thu, đã làm lộ rõ giọt máu tàn khốc, trong tâm người lại bắt đầu sợ

hãi.



Gió bên bờ hồ dần mạnh lên, sóng nước khẽ nổi.



Vong Tình hồ, đang mất đi bình tĩnh!



Thiết Huyết Cừu khi lần đầu nhìn thấy Lưu Hương Ngưng dừng lại dưới tàng cây

liễu kia, ở trong đoạn lộ trình này. Hắn đã tự điểm huyệt để cầm máu,

song hắn đã mất máu quá nhiều, sắc mặt lạnh giống như tuyết đông. Hắn

nhìn vào ảnh dưới hồ nước nhìn thấy bộ dáng của mình, đột nhiên cười, nụ cười trong nước kia có chút tàn khốc. Hắn rất ít cười, cũng không nhìn

nụ cười của mình. Lý Thiếu Dương từng nói lúc hắn cười rất đẹp mắt. Lý

Thiếu Dương nếu chứng kiến nụ cười của hắn bây giờ có lẽ phải thay đổi

lời nhận xét cũ. Đáng tiếc cái gì cũng sẽ không đổi - Lý Thiếu Dương đã

chết.



Chết là tồn tại vĩnh hằng.



Thiết Huyết Cừu quay đầu

lại như hắn từng quay đầu lại nhìn thấy chính là Lưu Hương Ngưng. Lúc

này lại nhìn thấy một người nhưng là một lão đầu đáng thương vừa mất đi

con mình. Có lẽ Lý Đông Dương cũng không tính toán. Trong mắt Thiết

Huyết Cừu, hắn cũng già, mà người già thường có sự đồng tình.



Lý Đông Dương nói: "ta nghĩ ngươi sẽ nhảy xuống nước, ngươi đã không còn sinh lộ."



"Không! Nước vô tình, ta tình nguyện chết dưới kiếm phong bi phẫn báo thù của ngươi!"



"Ta lúc này rất bình tĩnh," Lý Đông Dương tay phải nâng trường kiếm lên,

tay trái vuốt ve vỏ kiếm, tiếp tục nói: "Quyền đầu của ngươi cần lực

lượng, kiếm của ta cần tinh thần. Chỉ có tâm linh tỉnh táo, khả năng sử

dụng kiếm của ta càng sắc bén. Kiếm của ta nhờ tinh thần của ta mà tồn

tại, ngươi hiểu chứ?"



Thiết Huyết Cừu gật đầu, "Nghĩa phụ đã có nói qua."



Lý Đông Dương nói: "Ngươi rất giống nghĩa phụ của ngươi, ta đột nhiên lại

rất thích ngươi, chỉ là ngươi phải chết dưới kiếm của ta."



Thiết Huyết Cừu nói: "Ta hi vọng như vậy, một đao của Sầm Chí không thể xuyên thủng tim ta, hi vọng ngươi có thể làm được."



Lý Đống Dương ngưng mắt nhìn Thiết Huyết Cừu, thanh niên chất phác này ở

trước mặt ông lại tỏ ra không sợ, trong chốc lát làm cho ông mềm lòng.

Cho dù ông không động thủ, tính mạng của Thiết Huyết Cừu cũng không thể

kiên trì được bao lâu. Nhưng Thiết Huyết Cừu vẫn như cũ kiên định mạnh

mẽ đứng trước mặt ông. Sự nhẫn nại này có thể nói đã chứng minh thực lực của thanh niên này.



"Vì sao phải là kiếm của ta?"


Lý Đông Dương ai ngờ không thu kiếm, "phanh" một tiếng, tiếp tục chém vào vào quyền đầu của Thụ Trường Phong.



Lầu trên cầu vỡ vụn, gỗ văng ra tứ phía!



Nước hồ dậy sóng, động cả trời cao!



Chiếc cầu đứt gãy, hai người cùng rơi xuống nước.



Ngay sau đó, những người quan chiến ở cạnh hồ thấy nước hồ bỗng sôi sục,

thỉnh thoảng lại có cột nước lớn bắn lên, kèm theo là những con sóng

lớn. Từ đáy hồ bỗng có hai người nhảy ra khỏi mặt nước, bay lên đứng đối mặt với nhau.



Hai người toàn thân ướt sũng, đầu bốc khói trắng.



"Hai chúng ta cuối cùng vẫn là bất phân thắng bại."



"Không, ngươi rõ ràng đã bại rồi. Tay phải của ngươi đã không thể sử kiếm được

nữa". Lúc này người quan chiến mới thấy Lý Đông Dương đang cầm kiếm bằng tay trái.



Lý Đông Dương nhìn cánh tay trái máu huyết đang rỉ

máu, có chỗ còn bị kiếm xuyên thấu của Thụ Trường Phong mà đáp "Tay trái của ngươi cũng đâu còn bao nhiêu lực lượng nữa."



Nguỵ Trường

Phong cười lạnh: "Ta vĩnh viễn nắm trong tay lực lượng của thiên địa, vì tình yêu mà nắm trong tay, vì tình yêu mà tồn tại. Lý Đông Dương ngươi

thiếu nợ ta và Trữ Đình, giờ ngươi phải trả." Đột nhiên tay trái của ông bắn ra hai đạo huyết tiễn, hữu thủ nháy mắt đánh vào đầu phải Lý Đông

Dương. Cả thân người Lý Đông Dương văng ra xa nhưng trường kiếm trong

tay hắn đã cắm vào ngực Thụ Trường Phong. Nguyên lai trong lúc Thụ

Trường Phong xuất thủ ông cũng kịp dùng kiếm đâm vào người Thụ Trường

Phong.



Thụ Trường Phong tay phải nắm chặt thanh trường kiếm cắm

trên ngực, Thiết Huyết Cừu vội vàng chạy lại đỡ lấy ông, hai người thong thả đi tới chỗ Lý Đông Dương, Thụ Trường Phong nói: "Hài tử, lại đưa Lý thúc thúc tới đây."



Thiết Huyết Cừu không nói gì, hắn đưa Lý

Đông Dương tới trước mặt Thụ Trường Phong. Lý Đông Dương bảo Thiết Huyết Cừu buông ra, ông cố gắng đứng dậy, giọng vô lực nói: "Ta rốt cục cũng

đã có thể rời khỏi cõi đời đau khổ này rồi, nhưng rốt cuộc nhi tử ta có

phải vì ta mà chết không". Ông trên mặt lộ nụ cười bi thảm.



Thụ

Trường Phong nói: "Ta vốn tưởng rằng có thể đánh vỡ đầu ngươi, nhưng

quyền của ta đã yếu đi nhiều rồi", Ông lạnh nhạt cười "Kiếm tay trái của ngươi rất tốt, cám ơn ngươi đã tiễn ta đoàn tụ với Trữ Đình. Nàng ở nơi đó không biết có bị ai khi phụ không, ta nên tới đó để bảo vệ nàng.

Ngươi biết rõ là Trữ Đình nàng không thể tự bảo vệ được mình."



Lý Đông Dương, nói: "Ở nơi đó ngươi sẽ không phải giết bất kỳ người nào vì nàng."



"Ta sẽ phải giết quỷ." Thụ Trường Phong cười rộ lên.



"Huyết Cừu, giúp ta tìm lại nhi tức (con dâu) ta, ngươi hãy chiếu cố tới nó

cho tốt". Lý Đông Dương cũng cười, hai mắt chậm rãi nhắm lại, thân thể

từ từ ngã xuống: "Trường Phong, cho phép ta lần cuối cùng được gọi ngươi một tiếng đại ca."



Thụ Trường Phong khó khăn gật đầu, thân thể Lý Đông Dương đã ngã xuống mặt đất.



Thụ Trường Phong nói: "Hài tử, Trữ Đình đã đi, Đông Dương cũng đi, ta cũng

phải đi! Ngươi phụ ta chôn Đông Dương bên cạnh Trữ Đình. Mặc dù Trữ Đình không yêu không thương Đông Dương, nhưng nàng cũng sẽ không cự tuyệt

chúng ta gởi hắn theo bảo vệ nàng ở thế giới khác. Ta một đời làm người, cũng hiểu được nàng rất đau khổ. Từ khi biết Trữ Đình trong lòng thật

sự yêu ta, ta đột nhiên hiểu được ta đã quá hạnh phúc, ta thỏa mãn. Hài

tử, người đã chết thật sự có còn tình hận không? Trong khi còn sống,

chúng ta đều vô cùng yêu thương một người phụ nữ, khi chết đi cũng cho

chúng ta được nằm cùng một nơi, đừng để cho Lý thúc thúc của ngươi trở

thành một linh hồn cô quạnh?"



Thiết Huyết Cừu rưng rưng gật đầu, "Nghĩa phụ, ta sẽ kiến tạo cho ba người các ngươi một gia đình đẹp nhất."



Thụ Trường Phong cười, tay phải hướng về phía sau vung lên, một tiếng vang

nhỏ, thanh kiếm trong ngực hắn đã chìm vào Vong Tình hồ.



Một đời tình hận, cuối cùng cũng chôn vùi nơi đây.