Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Chương 24 :

Ngày đăng: 19:28 19/04/20


Editor: Tiểu Ốc



Dáng người của Hạ Tuyền thật sự không hề tệ, hơn nữa quần áo còn mỏng manh,

khoảng cách giữa hai người rất gần, nên lúc ôm vào trong ngực rất khó để không suy nghĩ vẩn vơ.



Lệ Tịnh Lương nhìn thấy cô đặt cánh tay

của anh lên trên người của mình, lại còn cọ xát ở trong ngực anh, rất

giống với một con mèo nhỏ đang ăn vụng, bộ dạng kia thật sự vô cùng đáng yêu.



Trong đầu chợt nảy lên những suy nghĩ vẩn vơ, anh ý loạn tình mê cúi đầu xuống, khẽ dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu của cô.



Hạ Tuyền cảm thấy anh đáp lại, không nhịn được mà cười hỏi: “Ông chủ, có phải là do bị bệnh cho nên anh mới mềm lòng như vậy?”



Dù sao thì hành động dịu dàng chủ động giống như yêu rất say đắm như vậy cũng không giống như là việc mà Lệ lão bản sẽ làm.



Lệ Tịnh Lương nghe thấy thế không nói một tiếng nào, chỉ phát ra một tiếng hừ đầy khinh miệt từ trong cổ họng, bởi vì bị sốt nên bàn tay đã trở

nên nóng bỏng từ từ nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô, uy hiếp nắm chặt lấy,

nhưng căn bản không hề gây ra cảm giác đau đớn gì.



Hạ Tuyền chỉ

cảm thấy nếu như thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này thì thật là tốt, cô không cần phải suy nghĩ đến những thù hận kia, không

cần phải nghĩ đến sự chênh lệch giữa thân phận của hai người, cũng không cần phải nghĩ đến ngày mai sẽ đi đến đâu.



Thật là tốt biết bao.



Nửa đêm hơn một giờ sáng, Lệ Tịnh Lương tỉnh lại, cơ thể đã bớt nóng đi một nửa, vầng trán thì nhẹ nhàng thoải mái.



Anh giơ tay chạm vào, là một chiếc khăn lông sạch sẽ hơi lạnh.



Nghiêng đầu nhìn chỗ bên cạnh, không có bóng dáng của cô gái kia, tất cả mọi chuyện vào ban ngày đều giống như một giấc mộng.



Lệ Tịnh Lương ôm trán ngồi dậy, nhẹ nhàng đi dép vào rồi tao nhã chậm rãi đi xuống lầu.



Anh nhìn thấy cô ở trong phòng bếp tầng một, cô đang đeo tạp dề để nấu ăn.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại, trên gương mặt non nớt mà

xinh đẹp nở một nụ cười quan tâm.



“Thức dậy làm gì vậy? Đói bụng không?”



“Một giờ.” Anh hỏi một đằng, trả lời một nẻo.



Hạ Tuyền cũng không so đo, thu hồi tầm mắt rồi chăm chú nấu ăn, nghiêm túc nói: “Chắc là do anh đói quá nên tỉnh lại, để em làm chút gì đó cho anh ăn, có phải là thấy em rất nghiêm ngặt thực hiện bổn phận không?”



Bổn phận? Cô có cái bổn phận gì? Đơn giản chính là...... bổn phận của nữ minh tinh được bao nuôi.



Lệ Tịnh Lương cảm thấy những lời mà chính anh đã nói ra sớm muộn gì cũng sẽ khiến anh nếm thử được hậu quả rất xấu.



Bởi vì mặc áo sơ mi ngủ rất lâu, nên quần áo trên người Lệ Tịnh Lương đã bị nhăn nhúm, sau khi Hạ Tuyền đậy kín nắp nồi thì lập tức xoay người đi

tới trước mặt anh, vừa cởi cúc áo sơ mi của anh ra vừa nói: “Đi thay bộ

khác đi, em giặt giúp anh.”



Lệ Tịnh Lương có chút không thích

nghi được với cuộc sống hai người vô cùng tự nhiên này, giống như là bọn họ đã sinh sống với nhau như thế này từ lâu lắm rồi, nhưng rõ ràng là

không phải như thế.



“Không cần đâu, ngày mai người giúp việc sẽ tới.”



Anh lui về phía sau một bước từ chối, trên gương mặt thanh quý mang theo sự mệt mỏi không dễ phát giác, nhưng cặp mắt xếch thâm thúy và tuyệt đẹp

kia vẫn không chê được vào đâu, giống như vĩnh viễn mang theo sự sắc bén vốn có của nó



Hạ Tuyền cười một tiếng: “Có em ở đây thì cần

người giúp việc làm gì nữa? Lệ lão bản thật đúng là vô cùng giàu có, trả em nhiều tiền như thế, vậy mà chỉ cần em làm ấm giường thôi sao?


Thì ra hôm nay là sinh nhật của Lệ Tịnh Lương? Nhưng sao anh một chút tin tức cũng không

có? Trong một ngày sinh nhật trọng đại như vậy mà anh lại trở về nhà tìm cô sao?



“Hôm nay tôi bận việc rồi.” Lệ Tịnh Lương lộ ra vẻ mặt

vô cùng tiếc nuối, thậm chí còn không thèm mời ba người bọn họ vào nhà,

”Cho nên xin lỗi Diệp tổng, làm ơn trở về đi.”



Diệp Minh Tâm vẫn

luôn nhịn, cô ta nghĩ rằng chỉ cần mình cùng cha mẹ kiêm nhường “lấy

lòng” anh, thì dù thế nào Lệ Tịnh Lương cũng sẽ tiếp nhận, nhưng anh

thậm chí ngay cả cửa cũng không cho bọn họ vào, rõ ràng chính là có quỷ!



“Tôi thấy anh không phải là bận công việc, mà chính là đang giấu phụ nữ ở

trong này đi!” Diệp Minh Tâm lớn tiếng nói, muốn xông vào.



Lệ

Tịnh Lương nâng cánh tay lên, chặn ở trước mặt cô ta, mặc cho cô ăn vạ

thế nào thì cũng đều không thể tiến lên phía trước một bước.



Diệp Hân cau mày liếc Lương Ngâm bên cạnh một cái, Lương Ngâm lập tức đi lên giữ chặt lấy Diệp Minh Tâm, ngượng ngùng cười cười với Lệ Tịnh Lương.



Lệ Tịnh Lương buông cánh tay xuống, giữa đôi lông mày như ngọc mang theo

nụ cười khách sáo, cổ áo sơ mi trắng như tuyết càng làm nổi bật lên màu

da trắng đến nỗi gần như có thể phát sáng của anh, anh mở đôi chân dài,

làm ra tư thế “mời“.



“Tạm biệt.” Anh một lần nữa hạ lệnh đuổi khách, quả nhiên là không cho gia đình Diệp Hân một chút mặt mũi nào.



Chuyện không cho khách vào nhà không lớn cũng không nhỏ, nên ngược lại Diệp

Hân có thể chịu được, nhưng hai mẹ con ở bên cạnh thì lại không như vậy.



Diệp Minh Tâm đã sớm nghi ngờ Lệ Tịnh Lương giấu Hạ Tuyền đi, bởi vì kể từ

ngày anh và Hạ Tuyền một trước một sau rời đi thì cô ta đã lập tức không tìm thấy người phụ nữ kia nữa, bây giờ anh còn không cho cô ta vào nhà, rõ ràng chính là đang giấu cô ở trong đó.



Diệp Minh Tâm nháy mắt với mẹ, Lương Ngâm vỗ vỗ tay cô ta, ý bảo cô ta hãy bình tĩnh đừng nóng vội, bày ra tư thế trưởng bối nói: “Tịnh Lương, nói như thế nào thì

chúng tôi cũng đã tới rồi, coi như anh có việc bận đi chăng nữa, thì

cũng không thể để cho chúng tôi ngồi một chút được sao? Tuy nói hôm nay

là sinh nhật của anh, nhưng người được chúc phúc thì cũng không thể nào

vô lễ với trưởng bối được.” Bà ta ôn hòa nháy mắt mấy cái, nhìn thì như

đang nói đùa, nhưng thật ra là đang dùng lễ tiết để chặn họng anh.

d/đ/l/q/đ/tiểu ốc



Trong lòng Hạ Tuyền không khỏi có chút bồn

chồn, nếu như bọn Lương Ngâm thật sự đi vào, thì có khi Diệp Minh Tâm sẽ đi lên lầu để kiểm tra, nếu như cô ta thật sự phát hiện ra cô thì nên

làm cái gì? Cô đương nhiên sẽ rất vui lòng khi đả kích bọn họ, nhưng mà

dưới tình huống bây giờ của cô, thì cô căn bản không hề có ý định và

điều kiện để xử lý những chuyện gay go này, hơn nữa, có khi Lệ Tịnh

Lương cũng sẽ rất không vui.



Việc duy nhất mà bây giờ cô có thể làm chính là hi vọng Lệ Tịnh Lương sẽ không đồng ý cho bọn họ vào nhà.



Nhưng rất dễ để nhận thấy rằng Lệ lão bản không hề nghe thấy tiếng cầu nguyện trong lòng của cô.



Anh ngọc thụ lâm phong đứng ở cửa ra vào, sau khi nghe xong lời nói của

Lương Ngâm, thì bờ môi chứa đựng một nụ cười càng lúc càng không kiềm

chế được, mang theo sự mỉa mai và chán ghét rất khó để nhận ra, nhưng

nhìn thế nào cũng đều thấy có chút nguy hiểm.



“Nếu đã như thế, thì mời ba người vào nhà.”