Bà Xã Về Đây Anh Thương

Chương 9 : " Nhịn Ăn " Ba Ngày?

Ngày đăng: 08:53 19/04/20


Tịch Mộ Thần nhíu mày, trong lòng khó chịu bỗng dưng nhìn thấy cô ta có hành động đang câu dẫn mình như thế. Thật ghê tởm



" Cô tên gì? "



Cô ta vui mừng khi nghe anh hỏi tên của mình, vội đáp: " Em tên Ngữ Tịch! "



Ngữ Tịch? Khuôn mặt ấy không những có nét hơi giống cô, mà đến ngay cả tên cũng giống luôn cô. Ngữ Tịch? Chỉ khác mỗi cái họ Ngữ kia thôi



" Chủ tịch ~ ngài có cần tôi ở lại " phục vụ " thêm điều gì không ạ? "



Anh nhướng mày, giễu cợt nói: " Muốn phục vụ tôi? "



Thật là yêu nghiệt, Tịch Mộ Thần với nhan sắc hoàn hảo kia chỉ với một hành động nhỏ nhoi trên gương mặt thôi mà đã có đòn sát thương lớn như thế rồi



Người đàn ông này phải nói là có một không hai ở Trung Quốc này! Vừa có nhan sắc lại còn có gia thế lớn như vậy ở đằng sau, nếu như bản thân mình thành công câu dẫn anh ta thì chẳng phải sẽ có lợi sao?



Có vợ thì đã sao chứ? Nghe bảo Tịch Mộ Thần rất yêu thương vợ mình? Nhưng mà hiện tại cô ta thấy hai người là đang có bất hòa với nhau, như vậy không phải là sẽ dễ diễn đến việc ly hôn? Hừ, vậy thì càng tốt. Biết đâu chừng mình may mắn lại có thể trở thành Tịch phu nhân?



Cô ta nhìn anh với ánh mắt vô cùng quyến rũ, thân hình nóng bỏng sát lại gần anh hơn. Giọng nói yểu điệu đầy ngọt ngào cất lên: " Thần thiếu ~ nếu như ngài muốn, tôi nhất định sẽ phục vụ tốt nhất! "



Bộ ngực đầy đặn ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi áp lại cánh tay rắn chắn của anh mà cọ cọ vào. Cô ta nghĩ anh chắc hẳn đã bị mình làm cho quyến rũ



Tịch Mộ Thần nhếch môi cười. Quả nhiên, loại người phụ nữ này đến để tiếp cận anh cũng chỉ vì sự giàu có của anh. Những loại phụ nữ không biết liêm sỉ, dâng hiến bản thân mình đến cho người khác cũng chỉ vì muốn vinh hoa phú quý nhưng có cho Tịch Mộ Thần này cũng không cần. Huống hồ, loại người như cô ta lại là thứ không sạch sẽ và là đồ giả rẻ tiền dâng hiến lên cho anh dùng?



Cả đời này, Tịch Mộ Thần anh không hứng thú với bất kỳ cơ thể của người phụ nữ nào ngoại vợ anh ra



Đang định cự tuyệt đẩy cô ta ra khỏi người mình thì cánh cửa bỗng dưng tự động mở ra, theo bản năng đôi mắt sắc bén nhìn vào con người tự tiện kia. Anh cau mày tức giận, là ai không có phép tắt tự tiện mở cửa đi vào khi chưa có sự cho phép của anh?



Mái tóc dài dần xuất hiện đoán chừng là phụ nữ. Anh lớn giọng quát



" Ai cho cô cái quyền vào đây khi chưa có sự cho phép? Cút mau!...



Anh khựng người lại, hình ảnh quen thuộc của người con gái xuất hiện ngay trước mắt



Cô giật mình sợ hãi vì anh. Lí do cô đến cũng chính là bản thân chấp nhận lời " cầu cứu " từ Lục Minh Hạo, cô đến là tìm anh để nói chuyện. Vì bản thân trước giờ đã tự do như thế, đến ngay cả phép lịch sự tối thiểu nhất là phải gõ cửa cô cũng không làm, nhưng điều này anh trước giờ nuông chiều cô nên đã quen với việc này nên không trách mắng cô



Nhưng vì sao bây giờ anh lại to tiếng quát mắng cô. Hơn thế nữa, ngay bên cạnh anh lại có người phụ nữ khác, cô ta cứ dựa dựa vào người anh như thế kia, bộ ngực to lớn cũng chạm vào người anh vì sao anh lại không cự tuyệt mà lại để như thế?



Ban đầu rõ ràng là vẫn còn nhắn tin bảo cô về nhà với anh kia mà? Vậy mà bây giờ thì sao, anh ở công ty cùng với người phụ nữ khác sau lưng cô ư?...



Tại sao cảnh này lại quen thuộc như thế? Phải rồi, trước kia cô cũng từng bị người đàn ông mình yêu nhất phản bội mình. Bây giờ thì sao? Chồng của cô lại làm đau cô, lại làm diễn cảnh ngày xưa ùa về làm tổn thương cô ư? Một cỗ cảm xúc, nhất thời không kìm chế được, một giọt lệ rơi trên gò má cô



" Hai người... Mộ Thần, vì sao lại làm như thế với em? "
Cô nghĩ một chút sau đó lắc đầu: " Không cần đâu, em về xem một chút liền quay về. Bác Tô sẽ đưa em đi! "



" Được! "



Anh vừa nói xong thì cô ngay lập tức đã ra khỏi nhà, Tiêu Cảnh Thiên gọi người đưa cô đến Tịch gia...



Về đến nhà cô lập tức xuống xe vào nhà xem tình hình của anh. Quản gia thấy cô trở về vô cùng vui mừng



" Thiếu phu nhân, mừng cô về nhà "



" Mộ Thần đâu rồi ạ? "



" Thiếu gia đang trong phòng, thiếu phu nhân hãy lên xem thiếu gia "



Nghe quản gia nói thế cô cũng nhanh chóng về phòng xem. Quản gia ở đây cười hiền, ông ra ngoài nói nói gì đó với tài xế nhà cô sau đó người kia gật đầu hiểu ý liền lái xe trở về



Lên đến phòng, cô lập tức mở cửa phòng ra. Giọng nói mang theo vô cùng lo lắng



" Mộ... "



Chưa kịp gọi hết tên của anh cô nhìn thấy anh đang thảnh thơi ngồi trên ghế đọc sách, nhường như không có một chút nào gọi là mệt mỏi vì nhịn ăn cả. Anh vẫn còn tràn trề sức lực, vẫn mạnh khỏe khi thường



Thấy cô, anh không khỏi vui



" Bà xã, em về rồi! "



" Không phải quản gia bảo rằng anh nhịn ăn ba ngày hay sao? "



Anh gấp sách đặt xuống bàn, thân hình cao to đứng dậy đi từng bước về phía cô đang đứng



" Phải, anh thật sự đã nhịn ăn ba ngày rồi... À không phải ba ngày, mà là một tháng hơn rồi! "



Cô nhíu mày: " Tịch Mộ Thần! Anh dám lừa em? "



" Anh không lừa em, chỉ là " nhịn ăn " này là nhịn cái khác a "



Cô tức giận, vậy là mình đã bị lừa! Như thế thì đã không còn lí do nào bắt cô ở lại nữa. Cô quay lưng định ra khỏi cửa thì anh nhanh chóng đã đóng cửa lại, hơn thế nữa còn khóa nó



Cô tức giận quay lại định nhìn anh mắng một câu thì ngay lập tức cô bị anh áp mình vào tường, cả thân hình to lớn giam lỏng cô lại



" Bảo bối. Chơi đủ rồi vậy thì em trở về với anh thôi! "