Bắc Tống Phong Lưu

Chương 416 : Tiên đan

Ngày đăng: 07:27 30/04/20


Giải quyết xong Điện Tiền Tư, Lý Kỳ lại cảm thấy không yên bất an. Ở thời này nhận được thánh chỉ chưa hẳn là một việc tốt. Lý Kỳ nhớ không ra mấy ngày này mình có làm được việc tốt đẹp gì không. Việc xấu ngược lại không ít. Trêu chọc Đại Học Sĩ của Hàn Lâm Viện, chỉnh đám người Hà Trùng. Nhưng thánh chỉ tới đột ngột như vậy, khiến hắn không khỏi chột dạ. Liền hướng Lương Sư Thành hỏi:



- Lương đại nhân, Hoàng thượng thực sự triệu hạ quan vào cung?



Lương Sư Thành không vui nói:



- Phó Soái, lời này của ngươi có ý gì? Lẽ nào chúng ta dám giả mạo thánh chỉ chắc?



- Hạ quan không có ý đó.



Lý Kỳ cười ngượng ngùng. Điều này cũng đúng, giả tạo thánh chỉ chính là tội chết! Đã thánh chỉ không phải là giả, vậy vì sao Hoàng thượng lại vội vã muốn gặp mình như vậy? Không phải là để cho mình giống như Lương Sư Thành chứ?



Lý Kỳ không dám nghĩ tiếp, thấp thỏm hỏi:



- Lương đại nhân, Hoàng thượng tuyên hạ quan vào cung làm gì?



Lương Sư Thành không nhịn được nói:



- Ngươi tới chẳng phải liền biết sao.



Mẹ ngươi, nói nhiều thêm một câu chẳng lẽ chết à.



Lý Kỳ ném cho ông ta cái nhìn khinh khỉnh.







Đây là lần đầu tiên Lý Kỳ tới hoàng cung. Tường thành cao lớn, chắc chắn, cấm vệ quân cầm đao sáng như tuyết. Hai đội cấm quân ăn mặc chỉnh tề, mắt hổ cảnh giác, uy nghiêm đứng ở hai bên, khí thế rất là hùng vĩ. Cứ đi một đoạn lại gặp một đội tuần tra, có thể nói là canh phòng rất nghiêm khắc. Nhưng tiếc rằng Lương Sư Thành không cho hắn không có cơ hội tham quan. Vừa đi vừa thúc dục, khiến cho Lý Kỳ buồn bực không thôi.



Lý Kỳ mơ mơ màng màng đi theo Lương Sư Thành tới trước cửa đại điện. Đợi Lương Sư Thành đi vào thông báo, sau đó hắn được một thái giám dẫn vào. Lúc nhìn thấy khung cảnh trong đại điện, hắn rùng mình một cái. Trận chiến thật lớn, không phải là chỉ để tiếp đón mình đấy chứ?



Chỉ thấy Tống Huy Tông mặc hoàng bào ngồi trên ghế rồng, khí thế phi phàm. Đứng phía dưới là các đại thần Vương Phủ, Triệu Hoàn, Triệu Giai, Bạch Thế Trung, Lý Bang Ngạn, Thái Thao. Người nào cũng quyền cao chức trọng. Mặt khác, đứng đối diện Vương Phủ là một vị nam tử trung niên mặc trang phục khác lạ. Nhìn qua trang phục, giống như là người dân tộc thiểu số đời sau.



Lương Sư Thành thấy Lý Kỳ lại sững sờ, tranh thủ thời gian ho nhẹ một tiếng.



Lý Kỳ nao nao, vội vàng hành lễ:



- Vi thần tham kiến Hoàng thượng. Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.



Trong lòng lại không yên bất an, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đừng dọa ta!



- Bình thân.



- Tạ ơn Hoàng thượng.



Tống Huy Tông nhìn Lý Kỳ, thấy vẻ mặt của hắn đầy sợ hãi, khóe miệng lộ nụ cười. Không thể tưởng được tiểu tử này cũng có lúc sợ hãi. Y hỏi:



- Lý Kỳ, ngươi có biết vì sao hôm nay trẫm gọi ngươi tới không?



Ngươi không nói, lão tử biết đếch được. Lý Kỳ hành lễ:



- Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần không biết.



Tống Huy Tông nhìn sang một thái giám đứng bên cạnh:
Cao Kiệt cũng cảm thấy rất tò mò, hướng Lý Kỳ nói:



- Lý đại nhân, dân chúng Đại Lý của chúng tôi tuy gọi nó là tiên đan, nhưng hương vị của nó quả thực rất bình thường.



Trong lúc nhất thời Lý Kỳ không nghĩ ra được nguyên nhân ở đâu. Nếu đang ở Túy Tiên Cư, hắn có thể lừa dối bọn họ vài câu. Nhưng ở một nơi nghiêm túc như vậy, hắn không dám nói bừa, cẩn thận hỏi:



- Hoàng thượng, không biết vi thần có thể nhìn xem các vị ở ngự thiện phòng làm yến sào như thế nào không?



- Đương nhiên có thể.



Tống Huy Tông gật đầu, phất tay, lập tức có một thái giám bưng mồi nồi đất đi tới trước mặt Lý Kỳ.



Lý Kỳ nhìn bên trong, chỉ thấy đó là một nồi cháo trắng, giống như cháo hoa vậy, khẽ nhíu mày, lại hỏi:



- Hoàng thượng, xin hỏi bát cháo Bạch Yến này là do ai làm?



Tống Huy Tông đáp:



- Là Tả tổng quản tự mình làm.



Tả đại ca làm, chắc là không tồi a.



Lý Kỳ biểu lộ có chút khó xử:



- Hoàng thượng, vi thần có thể nếm thử không?



- Đương nhiên có thể?



Lý Kỳ cầm lấy thìa, múc một thìa bỏ vào miệng, cẩn thận nếm nếm, xác thực là không có hương vị gì. Hơi trầm ngâm, liền hiểu ra. Ở hậu thế, bình thường yến sào đều đã được gia công. Bên trong sẽ cho thêm một ít nguyên liệu như ngân nhĩ, cho nên hương vị hơi ngọt. Nhưng ở thời này, yến sào đều là sản phẩm tinh khiết, hương vị chẳng những nhạt, lại có một ít mùi. Ngay cả Hoàng thượng còn chưa từng nghe qua yến sào, chắc hẳn Tả Bá Thanh cũng chưa từng nghe qua. Đây là lần đầu tiên y làm, không biết hương vị của nó như thế nào, nên không dám nấu linh tinh. Phỏng chừng chính là bỏ vào nồi đun trực tiếp. Lại thật hông ngờ, tiên đan mà Cao Kiệt nói bản thân nó không có hương vị, cho nên Hoàng thượng mới phê bình kín đáo hương vị của món yến sào.



Mà cũng thật là lãng phí nguyên liệu. Thôi, ta giúp các ngươi làm vậy.



Đồ tốt như vậy, dù hương vị không được tốt lắm, nhưng Lý Kỳ cũng không nỡ làm hỏng. Tự hỏi một phen, lại nếm thêm một thìa.



Đám người Tống Huy Tông còn tưởng rằng hắn đang tự hỏi nguyên nhân, đều lẳng lặng chờ đợi.



Một lát sau, Lý Kỳ đã ăn hết nồi cháo Bạch Yến, ợ vài cái, cười thầm, mệt nhọc nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng được bồi bổ. Hắn hành lễ nói:



- Khởi bẩm Hoàng thượng, qua vi thần điều tra cẩn thận, thấy nồi cháo Bạch Yến này chỉ là làm không đúng mà thôi.



- Ừ?



Tống Huy Tông nhướn mày, phân phó:



- Vậy ngươi nhanh đi làm cho trẫm nếm thử.



Cao Kiệt không biết Lý Kỳ là người phương nào, hiếu kỳ hỏi:



- Bệ hạ, vị đại nhân này chẳng lẽ còn biết nấu nướng?



Tống Huy Tông cùng các đại thần đều cười ha hả. Nếu hắn không biết nấu nướng, chỉ sợ cả Đại Tống không ai biết nấu nướng.