Bắc Tống Phong Lưu

Chương 417 : Một bát súp thắng trăm vị

Ngày đăng: 07:27 30/04/20


Yến sào hay còn gọi là tổ yến, đối với lịch sử yến sào, Lý Kỳ chỉ biết tới thời Minh mới có ghi lại món này. Nghe nói người Trung Quốc đầu tiên ăn món yến sào chính là Trịnh Hòa, người đã từng giăng thuyền đi về Tây Dương. Nhưng đây chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi.



Hiện tại xem ra, món yến sào này thật ít ai biết. Tuy nhiên, đối với một đầu bếp tới từ đời sau như Lý Kỳ, vậy thì là điều quá đơn giản. Nói thật, hắn rất ít khi ăn yến sào. Thỉnh thoảng ăn một hai miếng mà thôi. Bởi vì hắn còn trẻ, không cần phải quá tẩm bố. Cha mẹ hắn ngược lại thường xuyên ăn. Dù sao đã lớn tuổi rồi, nhà lại có điều kiện, đương nhiên nên tẩm bổ. Còn cha vợ của hắn, dù điều kiện rất tốt, nhưng cha vợ của hắn lại thích uống rượu hơn. Hàng ngày sống mơ mơ màng màng, đến đêm lại chơi bời, thật sự không có thời gian để ăn những thứ bổ dưỡng đó.



Dù ăn ít, nhưng không có nghĩa là Lý Kỳ ít khi làm. Phải biết rằng, đối với những vị khách tới khách sạn năm sao ăn cơm, yến sào chỉ như cơm bữa. Đại giang nam bắc, đủ loại hương vị Lý Kỳ đều từng làm. Cho dù là món ăn giả yến sào, hắn cũng biết làm. Hơn nữa không khác gì đồ thật. Cho dù là người thường xuyên ăn cũng không phân biệt được. Đây là một kỹ năng mà một đầu bếp Trung Quốc phải có.



- Ngự thiện phòng!



Lý Kỳ đứng trước một tòa nhà lớn tường đỏ ngói vàng, ngẩng đầu nhìn tấm biển dát vàng trên cửa chính, thì thào nói.



Có thể nói như vậy, tiến vào cánh cửa này chính là giấc mơ của mọi đầu bếp thời này. Mỗi đầu bếp được vào đây làm, cả đời người đó coi như mãn nguyện, không muốn yêu cầu xa vời.



Nhưng Lý Kỳ lại không nghĩ như vậy, thà làm đầu gà còn hơn đuôi trâu.



- Lý lão đệ, rốt cuộc cậu đã tới. Cậu làm ta chờ khổ.



Lý Kỳ còn chưa đi vào, Tả Bá Thanh đã dẫn theo hai trợ thủ đi ra đón chào.



- Tả đại ca, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ.



Lý Kỳ chắp tay, nhìn Tả Bá Thanh mặc một bộ chế phục màu da cam, trêu ghẹo nói:



- Tả đại ca, huynh mặc bộ này vào trông đẹp trai hơn nhiều.



- Cậu tha ta được không, ta sắp sầu chết rồi đây.



Tả Bá Thanh cười khổ một tiếng, vươn tay nói:



- Mau vào bên trong.



Lý Kỳ vâng một tiếng, liền cùng Tả Bá Thanh đi vào. Ở bên trong rất rộng, chia làm hai tầng. Thiết bị nấu nướng khá hoàn thiện. Mà tiếng ồn ào nối liền không dứt, đủ loại tiếng động của khí cụ vang lên. Đối với những âm thanh này, Lý Kỳ đã rất quen thuộc.



Tầng một có hơn mười vị đầu bếp mặc áo xanh lam đang nấu nướng. Nấu, thái, rửa rau, vò gạo, động tác rất thành thạo, đều là cao thủ trong cau thủ.



Chỉ thấy ở giữa là một cái bàn dài bày biện đủ loại nguyên liệu quý hiếm, làm cho người ta nhìn hoa mắt.



Có cái gì mà Lý Kỳ chưa từng gặp qua. Nhưng thoáng cái nhìn thấy nhiều trân phẩm như vậy, liền giống như một kiếm khách tìm thấy một thanh tuyệt thế hảo kiếm vậy, không khỏi phát ra ba tiếng tán thưởng:



- Oa, oa, oa.



Hắn đi rất nhanh tới cạnh bàn, chỉ vào những nguyên liệu kia, sợ hãi than:




Mà ngay cả Tả Bá Thanh cũn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi nói:



- Kỹ thuật phối chế súp của Lý lão đệ thật quá tinh diệu. Mỗi một bước có thể nói là hoàn mỹ. Hôm nay Tả mỗ coi như mở rộng tầm mắt.



Lý Kỳ rửa tay, cười ha hả nói:



- Cái này có là gì.



- A, lẽ nào cậu còn có thể làm ra canh tốt hơn?



Lý Kỳ cười cười:



- Tả đại ca, việc này nói sau, chúng ta làm việc trước đã.



Hắn lấy yến sào ra, dùng cái nhíp nhổ lông bám ở trên. Dùng nước sạch rửa hai ba lần, sau đó thì xé yến sào thành từng sợi. Rồi đổ kiềm vào một bát lớn, cộng thêm ít nước sôi. Bỏ yến sào vào, dùng đũa chậm rãi quấy đều, rồi cho ngâm khoảng một phút. Đợi yến sào nở ra, lại rửa bằng nước sôi hai ba lần, tẩy đi chất kiềm. Lại dùng vải bố hút nước trong yến sào.



Đúng lúc này, một thái giám đi tới, dò hòi:



- Mã Phó Soái, Hoàng thượng bảo tiểu nhân tới xem, món yến sào đã nấu xong chưa?



Lý Kỳ cười nói:



- Xong rồi.



Tả Bá Thanh kinh ngạc hỏi:



- Như vậy đã xong rồi?



Y rõ ràng nhìn thấy Lý Kỳ dành phần lớn thời gian nấu súp. Còn yến sào thì chỉ dùng nước dội qua, cơ hồ chẳng làm gì cả.



Lý Kỳ gật đầu:



- Tả đại ca, mấu chốt của món yến sào này ở chỗ chính là làm nước súp. Một bát nước súp thắng trăm vị.



Tả Bá Thanh sững sờ, giơ ngón tay cái lên khen:



- Hay, một bát súp thắng trăm vị, lời này rất hay.



Lý Kỳ cổ quái nhìn y một cái, cười ha hả, liền sai người bưng yến sào và súp dâng cho Hoàng thượng. Thực ra câu vừa nãy hắn chỉ là lừa gạt mà thôi. Đơn giản vì đám người Tống Huy Tông chưa từng ăn qua yến sào, cho nên phải dùng mọi khả năng bức ra hương vị của yến sào. Không ngờ Tả Bá Thanh lại cho rằng lời ấy chí lý.