Bạch Dạ Hành

Chương 12 : Chương XII

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


1

Mưa tháng Chín còn dai dẳng hơn cả mùa mưa dầm. Dự báo

thời tiết nói về đêm mưa sẽ tạnh, nhưng màn mưa lâm thâm như bụi phấn

vẫn bao bọc lấy cả con phố.



Kurihara Noriko đi vào con phố buôn bán phía trước ga Nerima

Nishi-Ikebukuro, đường đi dọc theo mặt tiền các cửa hàng có mái che, từ

nhà ga đến khu căn hộ mất khoảng mười phút đi bộ.



Đi qua hàng đồ điện, trong cửa hàng đang bật bài “Say Yes” của Chage

và Aska. Nghe nói bài hát này là ca khúc chủ đề của một bộ phim truyền

hình đang rất được ưa thích, đĩa CD cũng theo đó mà bán rất chạy. Noriko giờ mới nhớ ra, đồng nghiệp của cô nói hôm nay hình như là tập cuối

cùng. Cô gần như không xem phim truyền hình.



Ra khỏi phố mua bán là không có gì che mưa nữa. Noriko đành lấy chiếc khăn tay ca rô hai màu xám và xanh lam ra che lên đầu, rảo bước thật

nhanh. Ngay phía trước có một cửa hàng tiện lợi, cô bèn bước vào đó mua

đậu phụ và hành. Vốn cô cũng định mua cả một cái ô trong suốt nữa, nhưng nhìn giá tiền xong liền dẹp luôn ý nghĩ ấy khỏi đầu.



Căn hộ của cô nằm bên cạnh tuyến đường sắt Nishi-Ikebukuro. Căn hộ

hai phòng một sảnh, tiền thuê tám mươi nghìn yên một tháng. Một người ở

thì hơi rộng, nhưng lúc đầu đi tìm phòng, cô vốn định ở chung với một

người nữa. Trên thực tế, người đàn ông ấy cũng từng ngủ lại mấy lần,

nhưng chỉ dừng lại ở đó. Sau “mấy lần” ấy, cô lại chỉ có một mình, căn

hộ rộng rãi trở nên dư thừa. Nhưng cô chẳng còn tâm sức đâu mà chuyển

nhà nữa, bèn cứ thế ở tiếp.



Hiện giờ, cô lại thấy may mắn vì khi đó không chuyển nhà đi.



Tường ngoài của khu căn hộ cũ bị nước mưa làm ẩm, biến thành thứ màu

như bùn đất. Noriko cẩn thận không để quần áo bị nước mưa chảy trên vách tường lấm bẩn, leo lên cầu thang bên ngoài khu nhà. Tầng một, tầng hai

của tòa nhà này đều có bốn hộ, căn của cô nằm trong cùng tầng hai.



Cô mở khóa, đẩy cửa ra. Trong nhà vẫn mờ tối, bếp và phòng kiểu Nhật phía trong đều không bật đèn.



“Em về rồi đây.” Cô nói, đoạn bật đèn bếp lên. Chỉ cần nhìn chỗ để

giày ngoài tiền sảnh là biết trong nhà có người. Đôi giày thể thao bẩn

thỉu vứt một bên, “anh ấy” chỉ có mỗi đôi giày đó.



Ngoài gian phòng kiểu Nhật ở bên trong, còn một gian phòng kiểu Âu

nữa. Cô mở gian phòng kiểu Âu ra, trong phòng cũng tối, nhưng có một thứ ánh sáng. Đó là màn hình máy tính đặt bên cạnh cửa sổ. “Anh ấy” đang

ngồi xếp bằng trước màn hình.



“Em về rồi.” Noriko hướng về phía lưng của người đàn ông ấy nhắc lại lần nữa.



Bàn tay đang gõ trên bàn phím của người đàn ông dừng lại. Anh ta xoay người, liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức đặt trên giá, rồi ngoảnh đầu

nhìn cô.



“Muộn thế.”



“Em bị giữ lại. Anh đói rồi phải không? Em làm cơm ngay đây. Hôm nay cũng vẫn là canh đậu phụ, có được không?”



“Gì cũng được.”



“Vậy anh đợi một lát nhé.”



“Noriko.” Người đàn ông gọi đúng lúc cô chuẩn bị đi ra bếp, cô quay

đầu lại. Anh ta đứng dậy, bước lại gần, đưa lòng bàn tay vuốt ve cổ cô.



“Em bị ướt à?”



“Một chút thôi nhưng không sao cả.”



Người đàn ông tựa hồ không nghe thấy, bàn tay trượt từ trên cổ xuống

vai cô. Qua lớp vải dệt kim, Noriko cảm nhận được luồng lực mạnh mẽ.



Cứ thế, cô bị ôm chặt vào lòng. Người đàn ông mút lấy thùy tai

Noriko, biết rõ đâu là điểm nhạy cảm trên cơ thể cô. Anh ta vừa mạnh bạo vừa khéo léo thao túng cặp môi và đầu lưỡi, khiến Noriko cảm thấy sống

lưng mình như có một luồng điện chạy qua, làm cô không sao đứng vững

nổi.



“Em... em đứng không vững nổi nữa rồi.” Cô thở hổn hển nói.



Dù vậy, người đàn ông vẫn không trả lời, anh ta mạnh mẽ đỡ lấy thân thể đang muốn ngồi thụp xuống của cô.



Không lâu sau, anh ta buông lỏng cánh tay, xoay người cô lại. Kế đó,

anh ta vén váy cô lên, kéo quần tất và quần lót xuống. Sau khi kéo xuống quá đầu gối, chân phải liền giẫm lên, thoáng cái đã tụt ra hết...



Thoáng sau, tựa như sóng triều từ xa ập tới, cô không sao đứng vững

được nữa, hai chân run lên dữ dội, ngã thụp xuống, hai tay chống đất,

hai vai không ngừng nhấp nhô, thở hổn hển, đầu óc u mê.



Người đàn ông kéo phéc mơ tuya quần dài lên, rồi quay lại trước máy

tính ngồi xếp bằng, tiếp tục gõ bàn phím như chưa từng có chuyện gì xảy

ra. Từ nhịp điệu của những ngón tay anh ta, không cảm nhận được chút rối loạn nào.



Noriko uể oải chống người dậy, mặc lại quần áo.



“Em đi chuẩn bị cơm tối.” Cô vịn tay vào tường đứng lên.



Người đàn ông tên là Akiyoshi Yuichi, nhưng Noriko không biết đó có

phải tên thật của anh ta hay không. Anh ta đã tự xưng như thế, thì cô

cũng chỉ biết tin thế.



Noriko gặp Akiyoshi vào khoảng giữa tháng Năm năm nay. Hôm ấy thời

tiết hơi lạnh. Lúc cô về đến gần căn hộ thì trông thấy một người ngồi

xổm bên vệ đường. Một người đàn ông gầy gò, khoảng chừng trên dưới ba

mươi tuổi. Anh ta mặc quần denim đen, áo jacket da cũng màu đen.



“Anh sao vậy?” Cô vừa xem xét tình trạng của người đàn ông vừa hỏi.

Mặt anh nhăn nhó, vầng trán bị mái tóc che phủ đẫm mồ hôi dính nhớp.



Tay phải người đàn ông ôm lấy vùng bụng. Anh ta xua tay còn lại như

muốn nói không sao. Thế nhưng, trông anh ta chẳng có vẻ gì là không sao

cả.



Nhìn vào vị trí tay anh ta đang ôm bụng, có thể đoán hình như là đau dạ dày.



“Tôi gọi xe cứu thương hộ anh nhé.”



Người đàn ông vẫn xua tay, đồng thời lắc đầu.



“Anh thường bị như vậy à?” Cô hỏi.



Người đàn ông tiếp tục lắc đầu.



Cô thoáng do dự, nói “Anh đợi chút” đoạn chạy lên cầu thang khu nhà,

vào căn hộ của mình, đổ nước nóng trong phích vào cái ca cỡ lớn nhất,

thêm một chút nước lạnh rồi mang đến cho người đàn ông kia.



“Uống cái này đi.” Cô đưa cái ca đến trước mặt anh ta. “Dù thế nào cũng phải rửa sạch dạ dày đã.”



Người đàn ông không đưa tay đón lấy mà còn nói một câu khiến cô bất ngờ.



“Có rượu không?”



“Gì cơ?” Cô hỏi lại.



“Rượu... tốt nhất là whiskey. Nếu uống nguyên chất có lẽ sẽ hết đau. Hồi trước tôi làm như vậy một lần mà khỏi đấy.”



“Đừng nói bậy chứ. Như vậy sẽ tổn thương dạ dày đó. Anh uống cái này trước đã.” Noriko lại đưa cái ca ra.



Người đàn ông chau mày nhìn chằm chằm vào cái ca, chắc nghĩ rằng còn

hơn là không làm gì, bèn miễn cưỡng nhận lấy, rồi nhấp một ngụm.



“Uống hết đi. Rửa ruột trước đã.”



Nghe Noriko nói vậy, người đàn ông tỏ ra khó chịu. Nhưng cũng không cằn nhằn gì, uống một hơi hết sạch.



“Cảm thấy thế nào? Có buồn nôn không?”



“Một chút.”



“Vậy tốt nhất nôn ra đi. Anh có nôn được không?”



Người đàn ông gật đầu, chầm chậm đứng dậy. Anh ta ôm bụng, định vòng ra phía sau khu nhà.



“Nôn ở đây cũng được. Không sao đâu, tôi đã quen nhìn những chuyện như thế rồi.”



Anh ta không thể nào không nghe thấy Noriko nói gì, nhưng vẫn lẳng

lặng biến mất phía sau khu nhà. Một lúc lâu sau, vẫn không thấy anh ta

đi ra, chỉ chốc chốc lại vang lên tiếng rên rỉ khe khẽ. Noriko không thể bỏ mặc, đành đứng yên đó đợi.



Cuối cùng người đàn ông cũng đi ra, nét mặt thoạt nhìn đã phần nào

thoải mái hơn lúc nãy. Anh ta ngồi lên nắp cái thùng rác đặt ven đường.



“Sao rồi hả?” Noriko hỏi.



“Đỡ chút rồi.” Giọng điệu người đàn ông rất lạnh lùng.



“Vậy thì tốt quá.”



Người đàn ông vẫn nhăn mặt, ngồi co chân trên thùng rác, thò tay vào

túi trong áo jacket rút bao thuốc ra. Anh ta ngậm một điếu, toan bật lửa châm.



Noriko nhanh chân bước lại gần, đưa tay giật điếu thuốc trên miệng

anh ta ra. Người đàn ông vẫn cầm cái bật lửa trên tay, kinh ngạc nhìn

cô.



“Nếu anh còn quý trọng sức khỏe của mình, tốt nhất là đừng hút thuốc

nữa. Anh có biết hút thuốc sẽ khiến dịch dạ dày tiết ra nhiều hơn bình

thường mấy chục lần không? Người ta nói, một điếu thuốc sau bữa cơm,

sung sướng như lên tiên, chính là vì nguyên nhân này đấy. Nhưng mà, hút

thuốc lúc bụng rỗng, dịch vị sẽ làm tổn thương vách dạ dày. Kết quả sẽ

gây ra bệnh loét dạ dày.”



Noriko bẻ điếu thuốc vừa giật được làm đôi, tìm chỗ vứt đi, nhưng phát hiện thùng rác đang ở dưới mông người đàn ông.



“Đứng dậy.”



Cô bảo anh ta đứng dậy, ném điếu thuốc vào trong. Kế đó lại chìa tay phải về phía anh ta. “Đưa cả bao cho tôi.”



“Bao gì?”



“Bao thuốc.”



Người đàn ông cười thiểu não, thò tay vào túi trong, móc bao thuốc lá ra. Noriko cầm lấy, ném vào thùng rác, đậy nắp lại, vỗ vỗ tay.



“Giờ anh có thể ngồi được rồi.”



Nghe Noriko nói vậy, người đàn ông lại ngồi trên nắp thùng rác, ánh mắt có vẻ hứng thú với cô.



“Cô là bác sĩ à?” Anh ta hỏi.



“Làm sao được chứ?” Cô cười cười. “Nhưng cũng gần đúng. Tôi là dược sĩ.”



“Ra là vậy.” Người đàn ông gật đầu. “Chẳng trách.”



“Nhà anh ở gần đây à?”



“Ừ.”



“Anh tự về được không?”



“Không sao. Nhờ cô, đã hết đau rồi.” Người đàn ông đứng dậy khỏi thùng rác.



“Nếu có thời gian, anh nên đến bệnh viện nhờ bác sĩ khám cho, viêm dạ dày cấp tính thực ra đáng sợ hơn mọi người tưởng đấy.”



“Bệnh viện ở đâu?”



“Bệnh viện à, gần đây có một cái bệnh viện đa khoa Hikarigaoka cũng tốt lắm...”



Noriko mới nói được một nửa, người đàn ông đã lắc đầu.



“Tôi nói bệnh viện mà cô làm việc ấy.”



“À.” Noriko gật đầu. “Bệnh viện trực thuộc đại học Teito. Ở Ogikubo...”



“Tôi biết rồi.” Người đàn ông nhấc chân bước đi, rồi chợt dừng lại, quay đầu nói, “Cám ơn cô.”



“Mong anh sớm khỏi bệnh.” Noriko nói. Người đàn ông giơ một tay lên

coi như chào tạm biệt, rồi đi tiếp về phía trước, cứ vậy biến mất trên

con phố đêm.



Cô không hề nghĩ rằng mình sẽ gặp lại anh ta lần nữa. Mặc dù thế, từ

ngày hôm đó, ngay cả lúc đi làm ở bệnh viện, cô cũng không sao khống chế nổi chính mình mà cứ nghĩ mãi về anh ta. Chắc anh ta sẽ không đến bệnh

viện đâu nhỉ? Lòng thì nghĩ thế, nhưng chốc chốc cô lại sang ngó nghiêng phòng đợi bên khoa Nội. Đơn thuốc đưa vào phòng Dược nếu có liên quan

đến bệnh dạ dày, mà người bệnh là nam giới, cô vừa pha thuốc, vừa thầm

tưởng tượng ra vô số thứ.



Thế nhưng, người đàn ông ấy không hề xuất hiện ở bệnh viện. Anh ta

xuất hiện trước mặt cô ở chỗ bọn họ từng gặp gỡ. Thời gian là đúng một

tuần sau đó.



Hôm ấy, cô về nhà lúc mười một giờ hơn. Công việc của Noriko phân ra hai ca ngày và đêm, hôm đó là ca trực đêm của cô.



Người đàn ông ngồi trên nắp thùng rác giống như lần trước. Vì trời

rất tối nên Noriko không nhận ra anh ta, toan giả bộ không trông thấy,

vội vã bước qua. Nói thực lòng, cô cảm thấy hơi run run trong dạ.



“Bệnh viện Đại học Teito đúng là bóc lột nhân viên.” Người đàn ông nói với cô.



Noriko nhớ giọng nói đó. Cô nhìn nhìn anh ta, rồi kinh ngạc kêu lên.



“Sao anh lại ở đây?”



“Đợi cô. Tôi muốn cảm ơn chuyện lần trước.”



“Đợi tôi... anh đợi từ lúc nào vậy?”



“Không biết là từ lúc nào nữa.” Người đàn ông xem đồng hồ. “Lúc tôi đến đây hình như là sáu giờ.”



“Sáu giờ?” Noriko trợn tròn mắt, “Vậy anh đợi tôi năm tiếng đồng hồ rồi?”



“Bởi vì lần trước gặp cô lúc khoảng sáu giờ.”



“Tuần trước tôi làm ca ngày.”



“Ca ngày?”



“Tuần này tôi trực ca đêm.” Noriko giải thích với anh ta công việc của mình có hai giờ làm việc khác nhau.



“Ra vậy. Dù sao đã gặp được cô thì chuyện ấy cũng không quan trọng nữa.” Người đàn ông đứng dậy, “Chúng ta đi ăn cơm đi.”



“Giờ ở quanh đây không còn cửa hàng nào mở cửa nữa đâu.”



“Bắt tắc xi, hai mươi phút là đến Shinjuku,”



“Tôi không muốn đi đâu xa quá. Tôi mệt rồi.”



“À, vậy thì hết cách.” Người đàn ông giơ hai tay lên. “Để lần sau vậy. Tôi đi đây.”



Nói đoạn, anh ta quay đầu cất bước. Nhìn bóng lưng anh ta, Noriko hơi cuống lên.



“Đợi đã!” Cô gọi rồi nói sau khi anh ta quay đầu lại. “Đằng kia chắc

vẫn còn mở cửa đấy.” Cô chỉ vào một tòa nhà ở bên kia đường cái.



Trên tòa nhà ấy có treo biển hiệu Denny’s.



Trong lúc uống bia, người đàn ông ấy đã nói, đã năm năm nay anh ta

không vào vào tiệm ăn gia đình thế này rồi. Trước mặt anh ta là đĩa xúc

xích và gà rán, còn Noriko thì gọi cơm phần kiểu Nhật.



Akiyoshi Yuichi, đó là cái tên anh ta tự giới thiệu. Trên danh thiếp

anh ta đưa cho cô cũng in như vậy. Vì vậy, bấy giờ, Noriko hoàn toàn

không nghĩ đến khả năng anh ta sử dụng tên giả.



Trên danh thiếp có in tên công ty là Memorix. Anh ta bảo đó là công

ty nghiên cứu phát triển phần mềm máy tính nhưng Noriko dĩ nhiên chưa

bao giờ nghe nói đến.



“Nói tóm lại là chuyên nhận thầu các công việc liên quan đến máy tính.”



Akiyoshi chỉ giải thích như vậy với Noriko về công việc và công ty

của mình. Sau đó, anh ta tuyệt nhiên không nhắc đến chủ đề này nữa.



Ngược lại, anh ta hết sức hiếu kỳ với từng chi tiết nhỏ trong công

việc của Noriko. Chẳng hạn như hình thức công việc, tiền lương, trợ cấp, và nội dung công việc hằng ngày. Noriko tưởng những thứ ấy sẽ làm anh

ta thấy nhạt nhẽo đến phát chán, nhưng lúc nghe cô nói, ánh mắt anh ta

lại tỏ ra vô cùng nghiêm túc.



Không phải Noriko chưa từng có kinh nghiệm hẹn hò với nam giới. Nhưng trong những cuộc hẹn của cô từ trước đến giờ, cô chủ yếu đều đóng vai

trò người nghe. Cô vốn là người vụng ăn vụng nói, hoàn toàn không biết

nói gì mới khiến đối phương vui vẻ. Thế nhưng, Akiyoshi lại muốn cô nói

chuyện. Và dù cô nói gì, anh ta cũng tỏ ra hết sức hứng thú. Ít nhất thì nhìn bề ngoài là vậy.



“Tôi sẽ liên lạc với cô sau.” Lúc chia tay, anh ta nói.



Ba ngày sau, Akiyoshi gọi điện cho cô. Lần này, bọn họ đến Shinjuku.

Ngồi trong quán uống rượu, Noriko lại nói rất nhiều chuyện, vì anh ta cứ liên tục đặt câu hỏi. Chuyện ở quê, quá trình trưởng thành, rồi những

chuyện thời cô đi học.



“Quê anh ở đâu?” Noriko hỏi.



Câu trả lời của anh ta là “Không có”. Giọng có chút không vui. Vậy

nên, cô không bao giờ nhắc đến chủ đề này nữa. Có điều, nghe giọng có

thể nhận ra được anh ta đến từ vùng Kansai.



Ra khỏi quán, Akiyoshi đưa Noriko về căn hộ. Càng về gần nhà, lòng cô càng rối bời. Nên chào từ biệt như không có chuyện gì, hay là mời anh

ta lên nhà ngồi một lát đây?



Đang do dự thì Akiyoshi lại cho cô lý do để mở lời. Gần đến khu nhà, anh ta dừng lại trước máy bàn hàng tự động.



“Anh khát nước à?” Cô hỏi.



“Tôi muốn uống cà phê.” Anh ta thả đồng xu vào trong máy, liếc nhìn

các mặt hàng bày bán trên đó, toan đưa tay ấn vào nút cà phê đóng lon.



“Đợi đã.” Cô nói, “Nếu muốn uống cà phê, tôi pha cho anh uống.”



Đầu ngón tay anh ta dừng lại trước nút bấm. Anh ta không có vẻ quá

ngạc nhiên, chỉ gật đầu rồi xoay nút trả lại tiền. Tiếng đồng xu rơi

xuống lạch cạch. Anh ta không nói gì, lấy lại đồng xu.



Vừa qua cửa, Akiyoshi đã đi khắp phòng quan sát. Noriko pha cà phê mà tim đập thình thịch. Vì cô sợ anh ta phát hiện ra dấu vết của “người

đàn ông trước”.



Anh ta uống cà phê một cách ngon lành, khen cô thu dọn phòng sạch sẽ.



“Nhưng dạo này tôi ít quét dọn lắm.”



“Vậy sao? Cái gạt tàn trên giá sách có một lớp bụi, có phải là vì thế không?”



Lời anh ta nói làm Noriko giật nẩy mình, vội ngẩng đầu lên nhìn cái

gạt tàn. Đó là đồ của người đàn ông trước đây. Cô không hút thuốc.



“Cái đó... không phải vì không quét dọn đâu.”



“Hừm.”



“Tôi từng có bạn trai cho đến hai năm trước.”



“Tôi không muốn nghe những lời thú nhận ấy đâu.”



“A... xin lỗi anh.”



Akiyoshi đứng dậy khỏi ghế, Noriko tưởng anh ta định ta về, cũng đứng lên theo. Cô vừa nhổm lên thì cánh tay anh ta đã vươn tới. Cô không kịp phát ra tiếng nào, đã bị anh ta ôm chặt.



Nhưng cô không hề kháng cự. Khi đôi môi anh ta áp tới, cô thả lỏng thân thể, nhắm nghiền mắt lại.



2



Ánh đèn máy chiếu hắt chéo từ dưới rọi lên gương mặt

nghiêng của người đang thuyết trình. Người này là nhân viên của phòng

Nghiệp vụ quốc tế, chưa đến ba mươi lăm tuổi, chức vụ trưởng nhóm.



“... Vì vậy, thuốc Mibaron dùng trong trị liệu bệnh mỡ trong máu cao

đã chắc chắn có được giấy phép sản xuất từ cục Quản lý Thuốc và Thực

phẩm Hoa Kỳ. Do đó, như trong tài liệu các vị có trên tay đây, chúng ta

đang nghĩ đến việc tiêu thụ tại thị trường Mỹ.” Người thuyết trình nói

với giọng hơi cứng nhắc, sống lưng ưỡn thẳng, cặp mắt đảo một vòng quanh phòng họp. Shinozuka Kazunari không bỏ qua việc anh ta liếm môi.



Phòng họp số 201 của trụ sở chính ở Tokyo của công ty Dược phẩm

Shinozuka đang diễn ra cuộc họp thảo luận về vấn đề đưa dược phẩm ra thị trường quốc tế. Tổng cộng có mười bảy người tham dự. Hầu hết đều là

người của phòng Kinh doanh nhưng cũng có cả trưởng phòng Nghiên cứu phát triển và trưởng phòng Kỹ thuật sản xuất. Trong các nhân vật dự họp,

chức vị cao nhất là ủy viên thường vụ hội đồng quản trị Shinozuka

Yasuharu. Vị ủy viên thường vụ hội đồng quản trị bốn mươi lăm tuổi ngồi ở chính giữa bộ bàn họp kê thành hình chữ U ngược, nhìn người đang thuyết trình với ánh mắt xuyên thấu, thái độ khắc nghiệt tựa hồ muốn nói với

mọi người rằng anh ta không bỏ qua dù chỉ một chữ. Kazunari cho rằng anh ta làm vậy hơi quá nhưng có lẽ điều này cũng là do bắt buộc. Chắc chắn

bản thân anh ta không thể không biết những lời xì xào sau lưng anh ta

rằng anh ta dựa vào cái bóng của cha mới ngồi lên được cái ghế thường vụ hội đồng quản trị, và anh ta cũng biết rõ mức độ nguy hiểm của một cái

ngáp trong những trường hợp như thế này.



Yasuharu chậm rãi lên tiếng.



“Ngày ký hợp đồng ủy quyền với công ty Slottobia đã trễ mất hai tuần

so với cuộc họp lần trước đề ra. Chuyện này là như thế nào?” Anh ta

ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, nhìn người thuyết trình, mắt kính gọng kim loại sáng lên lấp lóa.



“Chúng tôi mất chút thời gian để kiểm tra hình thái xuất khẩu.” Lên

tiếng trả lời không phải người đang thuyết trình, mà là người đàn ông

vóc dáng nhỏ bé ngồi phía trước. Giọng anh ta đã hơi lạc đi.



“Không phải định xuất khẩu dưới dạng nguyên liệu bột hay sao? Giống như xuất khẩu đi Châu Âu ấy.”



“Vâng, có điều cách nhìn của hai bên về việc xử lý nguyên liệu bột như thế nào lại hơi khác nhau.”



“Sao tôi không nghe nói nhỉ? Đã trình báo cáo lên cho tôi chưa?”

Yasuharu mở tập hồ sơ của mình ra. Thành viên hội đồng quản trị mang

theo cả tập hồ sơ đi họp như anh ta thế này rất ít. Trên thực tế, theo

Kazunari được biết, chỉ có mình Yasuharu làm vậy.



Người đàn ông nhỏ thó lo lắng thấp giọng trao đổi cùng người ngồi

cạnh và người đang phát biểu, rồi hướng về phía ủy viên thường vụ hội

đồng quản trị.



“Chúng tôi sẽ lập tức trình báo cáo về vấn đề này.”



“Hãy đưa lên ngay lập tức.” Ánh mắt Yasuharu lại quay về với tập hồ

sơ. “Về Mibaron thì tôi đã hiểu rồi, nhưng còn thuốc kháng sinh và thuốc dùng trong điều trị bệnh tiểu đường tiến triển thế nào? Thủ tục xin

được bán ở thị trường Mỹ đã xong rồi chứ?”



Người thuyết trình trả lời câu hỏi này.



“Thuốc kháng sinh Warnam và thuốc dùng trong trị liệu bệnh tiểu đường Guokas đều đang tiến hành giai đoạn thử nghiệm trên cơ thể người. Đầu

tháng sau, báo cáo sẽ được đưa tới.”



“Ừm, tốt nhất là cố gắng hết sức đẩy nhanh tốc độ lên. Những công ty

khác đều đang tích cực nghiên cứu phát triển thuốc mới, hòng tìm cách

tăng thu nhập bán hàng ở thị trường nước ngoài.”



“Vâng.” Mấy người bao gồm cả người đang thuyết trình gật đầu.



Cuộc họp kéo dài một tiếng rưỡi kết thúc. Kazunari đang sắp xếp lại

đồ đạc thì Yasuharu bước tới, nói nhỏ bên tai anh ta. “Chốc nữa qua

phòng làm việc của anh một lát được không? Anh có chuyện muốn nói với

cậu.”



“À... vâng.” Kazunari thấp giọng trả lời.



Yasuharu nói xong liền đi luôn. Mặc dù hai người là anh em họ, nhưng

hai ông bố đã nghiêm khắc yêu cầu bọn họ không được nói chuyện riêng

trong công ty.



Kazunari trở về chỗ ngồi của mình ở phòng Kế hoạch trước. Chức vụ của anh ta là phó phòng. Bộ phận này vốn không có chức phó phòng. Nói cách

khác đây là chức vụ được đặt riêng cho anh ta. Cho đến năm ngoái,

Kazunari đã làm việc ở các bộ phận như phòng Kinh doanh, phòng Kế toán,

phòng Nhân sự. Được phân đến phòng Kế hoạch sau khi đã có kinh nghiệm ở

các bộ phận khác nhau trong công ty là quy trình tiêu chuẩn của con trai nhà Shinozuka. Đối với Kazunari, anh ta thích làm công việc mang tính

thực chất giống những nhân viên trẻ tuổi khác hơn là làm việc giám sát

các bộ phận như hiện tại. Thực ra, anh ta cũng từng bày tỏ ý nguyện này

với bố và các chú các bác, nhưng sau khi vào công ty được một năm, anh

ta hiểu ra rằng, đã kế thừa huyết thống của gia tộc Shinozuka thì điều

đó là không thể. Để một hệ thống phức tạp có thể phát huy các tính năng

một cách thuận lợi, đối với những người lãnh đạo, không thể tồn tại

những bánh răng khó điều khiển được.



Bên cạnh bàn làm việc của Kazunari có để một ô thông báo dạng bảng

đen, dùng để báo cho người khác biết mình đi đâu. Anh ta sửa phòng họp

201 thành văn phòng ủy viên thường trực hội đồng quản trị, sau đó mới

rời khỏi phòng Kế hoạch.



Anh ta gõ cửa, nghe thấy một giọng thấp trầm trả lời, “Vào đi.”

Kazunari mở cửa ra. Yasuharu đang ngồi trước bàn làm việc đọc sách.



“Ừm, thật ngại quá, bắt cậu phải qua đây.” Yasuharu ngẩng đầu lên nói.



“Đâu có ạ.” Nói đoạn, Kazunari đảo mắt quanh phòng. Anh ta làm vậy để chắc chắn không có người nào khác nữa. Tuy là văn phòng của ủy viên

thường trực hội đồng quản trị, nhưng chỉ có bàn làm việc, giá sách, và

bộ bàn ghế đơn giản để tiếp khách, tuyệt đối không thể coi là rộng rãi

được.



Yasuharu mỉm cười đắc ý. “Vừa nãy, người ở phòng Nghiệp vụ quốc tế

căng thẳng lắm đúng không? Bọn họ chắc chắn không thể ngờ được anh lại

nhớ cả ngày ký hợp đồng ủy quyền nữa.”



“Nhất định là vậy.”



“Chuyện quan trọng như vậy mà lại không báo cáo với người chịu trách nhiệm là anh cậu đây, thì bọn họ cũng liều thật đấy.”



“Qua chuyện này, hẳn bọn họ cũng biết rằng không thể coi nhẹ ủy viên hội đồng quản trị trẻ tuổi rồi.”



“Mong là như vậy. Có điều, chuyện này cũng nhờ cả vào cậu đấy. Kazunari, cảm ơn cậu.”



“Đâu có ạ, chuyện này có đáng gì đâu.” Kazunari cười thiểu não xua xua tay.



Chuyện ngày ký kết hợp đồng bị thay đổi, đúng là do Kazunari nói với

Yasuharu. Anh ta hỏi được chuyện này qua một người đồng nghiệp vào công

ty cùng thời điểm với mình, hiện đang làm ở phòng Nghiệp vụ quốc tế.

Thỉnh thoảng báo cho Kazunari biết một vài tin tức ở các phòng ban như

thế này, cũng là một phần công việc của anh ta. Đây không phải chuyện

vui thú gì, nhưng chủ tịch đương nhiệm, tức bố của Yasuharu muốn

Kazunari giúp đỡ cho vị ủy viên thường trực hội đồng quản trị trẻ tuổi.



“Vậy, xin hỏi anh có gì dặn dò không ạ?” Kazunari hỏi.



Yasuharu chau mày.



“Đã bảo với cậu là lúc chỉ có hai chúng ta thì không cần khách sáo

như vậy mà? Với lại, chuyện tôi muốn nói với cậu đây cũng không phải

công việc, mà là việc riêng.”



Kazunari có một linh cảm chẳng lành, bất giác nắm chặt bàn tay phải lại.



“Được rồi, cậu ngồi xuống trước đi.” Yasuharu vừa đứng dậy, vừa bảo Kazunari ngồi xuống xô pha.



Dù vậy, Kazunari vẫn đợi Yasuharu yên vị trên xô pha trước, rồi mới ngồi xuống theo.



“Thực ra, tôi đang xem cái này.” Yasuharu để một quyển sách lên bàn

uống trà, trên bìa in dòng chữ “Nhập môn về ma chay cưới hỏi”.



“Có chuyện mừng gì ạ?”



“Có thì đã tốt nhưng lại là ngược lại.”



“Vậy thì là chuyện buồn rồi, có vị nào vừa qua đời sao?”



“Không phải, vẫn chưa, chỉ là có khả năng ấy.”



“Là vị nào thế ạ? Nếu tiện nói...”



“Nếu cậu có thể giữ im lặng thì không có gì bất tiện cả, là mẹ cô ấy.”



“Cô ấy là...” biết rõ không cần phải hỏi, song Kazunari vẫn xác nhận lại với Yasuharu.



“Cô Yukiho.” Yasuharu có chút ngượng nghịu, nhưng giọng điệu lại rất rành mạch.



Quả nhiên, Karunari thầm nghĩ, anh ta hoàn toàn không bất ngờ.



“Mẹ cô ấy thấy khó chịu ở đâu ạ?”



“Hôm qua, cô ấy liên lạc với tôi, nói mẹ bị ngã trong nhà ở Osaka.”



“Ngã trong nhà?”



“Xuất huyết màng mạng nhện”. Hình như cô ấy có nhận được điện thoại

báo tin sáng sớm hôm qua. Học sinh học trà đạo đến nhà mẹ cô ấy bàn

chuyện của hội trà. Không ngờ lại phát hiện bà ấy ngã trong sân.”



Kazunari biết mẹ của Karasawa Yukiho sống một mình ở Osaka.



“Tức là, bây giờ bà ấy đang trong bệnh viên ạ?”



“Hình như được đưa đi ngay sau đó. Cô Yukiho gọi cho anh từ chỗ bệnh viện về đây đấy chứ.”



“Ra vậy. Thế tình hình ra sao ạ?” Tuy hỏi vậy, nhưng Kazunari cũng

biết đây là một câu hỏi vô nghĩa. Nếu có thể hồi phục lại thuận lợi,

Yasuharu đã chẳng cần xem Nhập môn về ma cháy cưới hỏi làm gì.



Quả nhiên, Yasuharu khe khẽ lắc đầu.



“Vừa nãy anh liên lạc với cô ấy, bác gái vẫn chưa tỉnh. Bác sĩ cũng

đưa ra chẩn đoán không lạc quan lắm. Cô ấy nói trong điện thoại, bảo có

thể nguy hiểm. Hiếm khi nào cô ấy nói với giọng mệt mỏi yếu ớt như vậy.”



“Mẹ cô ấy năm nay bao nhiêu tuổi rồi ạ?”



“À, anh còn nhớ hồi trước cô ấy bảo hình như bảy mươi thì phải, cậu

cũng biết cô ấy không phải con ruột mà. Vậy nên khoảng cách tuổi tác rất lớn.”



Kazunari gật đầu. Chuyện đó thì anh ta biết.



“Vậy, tại sao ủy viên thường trực lại đọc sách này ạ?” Kazunari nhìn quyển Nhập môn về ma chay cưới hỏi trên bàn hỏi.



“Đừng gọi anh là ủy viên thường trực nữa, ít nhất là khi nói chuyện này.” Yasuharu lộ vẻ chán nản.



“Anh đâu cần phải lo lắng chuyện tang lễ của mẹ cô ấy ạ?”



“Ý cậu có phải là, người ta còn chưa chết, giờ đã nghĩ đến tang lễ thì hấp tấp quá không?”



Kazunari lắc lắc đầu. “Ý của em là, đây không phải việc anh phải làm.”



“Tại sao?”



“Em biết anh đã cầu hôn cô ấy, nhưng cô ấy vẫn chưa nhận lời, đúng

không ạ? Nghĩa là, trong giai đoạn hiện tại, nói thế nào nhỉ...”

Kazunari định lựa chọn từ ngữ nhưng cuối cùng vẫn nói ra những gì mình

nghĩ trong đầu. “Anh vẫn là người ngoài, ủy viên thường trực hội đồng

quản trị của công ty Dược phẩm Shinozuka vốn đã rất được chú ý, giờ lại
nữ này thì thông qua bố anh, sớm muộn ông bác cũng sẽ biết chuyện. Nhưng nếu muốn can dự vào hôn sự của Yasuharu, người sẽ nắm quyền lực cao

nhất gia tộc Shinozuka trong tương lai, thì thông tin anh ta có được quả thực vẫn còn quá mập mờ, không đủ sức thuyết phục. Nói suông là cô ta

có vấn đề thì chỉ khiến bố anh thêm bối rối thôi. Mà có khi ông bố lại

còn trách móc anh ta, bảo anh ta hãy lo lấy thân mình trước khi lo

chuyện bao đồng của người khác. Huống hồ, năm ngoái bố anh ta mới nhậm

chức chủ tịch công ty Hoá học Shinozuka, là công ty con của Dược phẩm

Shinozuka, chắc chắn chẳng còn tâm sức đâu mà lo chuyện tái hôn của

người cháu.



Khi ngụm brandy thứ hai chảy xuống cổ họng, điện thoại đổ chuông.

Kazunari đứng yên tại chỗ, không cầm ống nghe lên. Chiếc máy fax nối

liền với điện thoại nhả ra một tờ giấy trắng.



Kazunari đến ga Shinosaka vào lúc gần giữa trưa. Ngay phút đầu tiên

đặt chân lên sân ga, anh ta lập tức cảm nhận được sự khác biệt về nhiệt

độ và độ ẩm. Đã qua trung tuần tháng Chín, nhưng mồ hôi vẫn túa ra nhớp

nháp. Kazunari giờ mới nhớ ra, đợt nắng gắt cuối thu ở Osaka xưa nay vẫn rất ghê gớm.



Anh ta xuống bậc thang sân ga, đi qua cửa soát vé. Lối ra nhà ga nằm

ngay trước mặt, bến xe tắc xi ở phía đối diện. Anh ta hướng về phía đó,

thầm nghĩ cứ đến nhà tang lễ trước rồi tính sau.



Đúng lúc này, có người gọi, “Anh Shinozuka”, là giọng phụ nữ. Anh ta

vội dừng bước, đảo mắt nhìn xung quanh. Một cô gái chừng hai bốn hai lăm chạy bước nhỏ đến gần. Cô mặc bộ vest màu lam sẫm, bên trong là áo

phông, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa.



“Cảm ơn anh đã đi cả chặng đường dài đến đây, thật vất vả quá.” Vừa

dừng trước mặt anh ta, cô liền lịch sự cúi chào, mái tóc đung đưa qua

lại hệt như cái đuôi ngựa.



Kazunari từng gặp cô gái này, cô là nhân viên cửa hàng đồ hiệu ở Nam Aoyama của Karasawa Yukiho.



“À, cô là...”



“Tôi họ Hamamoto.” Cô lại cúi đầu lần nữa, đưa danh thiếp ra, bên trên in hàng chữ Hamamoto Natsumi.



“Cô đến đón tôi à?”



“Vâng ạ.”



“Sao cô biết tôi sẽ đến?”



“Chị Yukiho bảo tôi đến đón. Chị ấy nói, chắc là anh sẽ đến trước giờ trưa, nhưng tại tắc đường nên tôi đến muộn, thật hết sức xin lỗi.”



“Đâu có, không có gì... ờ, cô ấy đang ở đâu?”



“Chị ấy đang ở nhà bàn việc với người của công ty tang lễ.”



“Nhà?”



“Nhà cũ của chị ấy. Chị ấy bảo tôi đưa anh Shinozuka đến đó.”



“Ồ, vậy sao...”



Hamamoto Natsumi đi về phía bến tắc xi, Kazunari theo sau cô.



Anh ta đoán nhất định lúc anh ta ở trên tàu Shinkansen, Yasuharu và

Yukiho đã liên lạc với nhau. Có lẽ Yasuharu cũng nói với Yukiho rằng sẽ

phái Kazunari đến, có chuyện gì cứ thoải mái yêu cầu.



Hamamoto Natsumi bảo lái xe đến Tennoji. Tối qua, Kazunari nhận được

fax của Yasuharu, biết được nhà của bà Karasawa Yaeko ở phường Shinkoin

quận Tennoji. Có điều, đó là nơi nào ở Osaka thì anh ta hoàn toàn không

rõ.



“Đột nhiên xảy ra chuyện thế này, các cô hẳn là vất vả lắm nhỉ?” Sau khi chiếc tắc xi bắt đầu chạy, anh ta hỏi.



“Vâng ạ.” Cô gái gật đầu.



“Nghe nói có thể sẽ nguy kịch nên tôi đã đến trước từ hôm qua, nhưng không ngờ bà ấy lại đi ngay sau đó.”



“Đi lúc nào vậy?”



“Bệnh viện thông báo khoảng chín giờ tối qua. Lúc đó bà ấy vẫn chưa

đi, chỉ là tình hình đột nhiên chuyển biến xấu. Nhưng mà, lúc chúng tôi

đến nơi, thì bà đã trút hơi thở cuối cùng...” Hamamoto Natsumi điềm đạm

kể lại.



“Cô ấy... tình hình cô Karasawa sao rồi?”



“Chuyện này ạ...” Hamamoto Natsumi nhíu mày, lắc đầu. “Đến mức chúng

tôi nhìn còn thấy đau lòng. Giám đốc chúng tôi không phải loại người sẽ

khóc rống lên, nhưng chị ấy úp mặt vào giường mẹ rất lâu, bất động như

pho tượng ấy. Tôi nghĩ, chắc hẳn chị ấy muốn kìm nén nỗi đau, nhưng

chúng tôi thậm chí còn không dám chạm vào vai chị ấy nữa.”



“Tối qua có lẽ cô ấy cũng không ngủ được phải không?”



“Tôi nghĩ chắc không chợp mắt chút nào. Tôi qua đêm ở tầng hai nhà

Karasawa, nửa đêm có xuống nhà một lần, thấy trong phòng đèn vẫn sang.

Còn loáng thoáng nghe thấy những âm thanh vẳng ra nữa, tôi nghĩ chắc chị ấy đang khóc.”



“Ồ.”



Kazunari thầm nghĩ, dù Karasawa Yukiho có quá khứ thế nào, giấu trong lòng bao nhiêu bí mật, rốt cuộc cô ta cũng không thể không đau lòng

trước cái chết của mẹ. Theo những gì Imaeda điều tra được, chắc hẳn sau

khi trở thành con gái nuôi của Karasawa Reiko, Yukiho mới có cuộc sống

không phải lo ăn lo mặc, cùng cơ hội tiếp nhận một nên giáo dục đa dạng.



Chắc cũng sắp đến nhà nên Hamamoto Natsumi bắt đầu chỉ đường cho lái

xe. Nghe ngữ điệu, Kazunari đoán cô gái này chắc cũng là người Osaka.

Anh ta đã hiểu tại sao trong bao nhiêu nhân viên, Karasawa Yukiho lại

chọn gọi cô đến.



Đi qua ngôi chùa cổ kính, rẽ vào một khu dân cư yên tĩnh, chiếc xe

dừng lại. Kazunari định trả tiền xe, nhưng Hamamoto Natsumi một mực từ

chối.



“Chị Yukiho dặn, nhất định không được để anh Shinozuka trả tiền,” Cô

nhoẻn miệng người, nhưng giọng điệu lại rõ ràng và kiên quyết.



Nhà cũ của Karasawa Yukiho là một căn nhà kiểu Nhật có hàng rào gỗ

bao quanh, mang đậm phong thái cổ xưa. Có một cánh cổng gỗ nhỏ. Thời học sinh, hẳn là ngày nào Yukiho cũng đi qua cánh cổng này, có lẽ cô ta vừa đi, vừa nói với mẹ nuôi “Con đi học đây.” Kazunari tưởng tượng ra tình

cảnh đó, đó là một bức tranh đẹp đến độ khiến người ta muốn in sâu vào

tâm khảm.



Trên cổng có gắn thiết bị đàm thoại. Hamamoto Natsumi ấn nút, một tiếng “a lô” lập tức vẳng lên, là giọng của Yukiho.



“Anh Shinozuka đã đến rồi ạ.”



“Thế hả? Mời anh ấy vào, cửa không khoá đâu.”



“Vâng.” Hamamoto Natsumi trả lời, ngẩng đầu lên nhìn Kazunari. “Mời anh vào.”



Kazunari theo cô đi qua cánh cổng, tiền sảnh có lắp cửa kéo. Anh ta

thầm nghĩ, lần gần nhất mình nhìn thấy một căn nhà kiểu truyền thống như thế này là cách đây bao lâu rồi nhỉ? Anh ta không nhớ nổi nữa.



Theo chân Hamamoto Natsumi, Kazunari vào trong nhà, đi dọc hành lang. Hành lang gỗ được mài cho bóng loáng. Ánh sáng ấy toả ra sự lau chùi

thủ công tốn không biết bao nhiêu công sức, chứ không phải do sáp nến mà ra. Thứ ánh sáng đó cũng toả ra từ mỗi cây cột trong nhà. Kazunari cảm

giác như đã thấy được một phần phẩm cách của Karasawa Reiko. Đồng thời

anh ta cũng nghĩ Yukiho đã được nuôi dưỡng nên người bởi một phụ nữ thế

này đây.



Bên tai anh ta vang lên tiếng nói chuyện. Hamamoto Natsumi dừng bước, hướng về phía cánh cửa giấy đang khép bên cạnh, ướm hỏi. “Giám đốc, em

vào được không ạ?”



“Mời vào.” Bên trong vẳng ra tiếng nói.



Hamamoto Natsumi kéo cửa ra khoảng ba mươi xen ti mét.



“Anh Shinozuka đến rồi ạ.”



“Mời anh ấy vào đi.”



Được Hamamoto Natsumi ra hiệu, Kazunari bước qua bậc cửa. Bên trong

tuy là phòng kiểu Nhật, nhưng lại được bày biện theo kiểu Tây. Trên

chiếu tatami trải thảm vải bông, bên trên kê bàn ghế mây. Trên ghế dài

có một cặp nam nữ đang ngồi, Karasawa Yukiho ngồi đối diện với họ, nhưng cô ta đã đứng lên để đón Kazunari.



“Anh Shinozuka... cảm ơn anh đã đi một quãng đường xa đến đây,” Cô ta cúi đầu chào hỏi. Karasawa Yukiho mặc váy dài màu xám tro, so với lần

gặp trước thì đã gầy đi nhiều, có lẽ là tiều tụy vì chuyện lần này. Cô

ta hầu như không trang điểm, nhưng gương mặt mộc đầy vẻ mệt mỏi lại có

sức hút riêng. Điều này có nghĩa rằng cô ta là người đẹp thực sự.



“Xin chia buồn cùng cô.”



“Vâng.” Dường như cô ta có đáp lời, nhưng âm thanh đó không đến tai Kazunari.



Trên mặt hai người ngồi đối diện đều lộ ra vẻ bối rối. Dường như nhận ra được điều đó, Yukiho bèn giới thiệu với Kazunari. “Hai vị này là

người của công ty tang lễ.” Kế đó, lại giới thiệu Kazunari với họ. “Vị

này là đối tác kinh doanh.”



“Rất mong anh chị giúp đỡ.” Kazunari nói với họ.



“Anh Shinozuka, anh đến thật đúng lúc. Chúng tôi đang trao đổi, nhưng tôi vẫn băn khoăn không biết nên làm thế nào.” Yukiho ngồi xuống rồi

nói.



“Tôi cũng không có kinh nghiệm về chuyện này.”



“Nhưng mà, một người quyết định cứ không yên tâm thế nào đó nên chỉ cần có người ở cạnh là đã vững tâm hơn nhiều rồi.”



“Mong rằng có thể giúp được cô.” Kazunari nói.



Lúc bàn xong các chi tiết với công ty tang lễ thì đã gần hai giờ.

Nghe cuộc trao đổi, Kazunari biết công tác chuẩn bị cho lễ thủ linh đã

được bắt tay tiến hành. Nghi lễ thủ linh và lễ viếng đều được tổ chức ở

nhà tang lễ cách đây chừng mười phút đi xe, linh đường đặt trong một toà nhà bảy tầng.



Hamamoto Natsumi và người của công ty tang lễ đi tới linh đường

trước, Karasawa Yukiho nói cô ta còn phải đợi đồ ở Tokyo gửi đến.



“Thứ gì vậy?” Kazunari hỏi.



“Tang phục, tôi nhờ cô bé ở cửa hàng mang đến. Tôi nghĩ chắc cô ấy

sắp đến ga Shinosaka rồi.” Cô ta nhìn đồng hồ trên tường, nói.



Lúc đến Osaka, có lẽ Yukiho không đoán được sẽ phải làm tang lễ. Cho

dù tình trạng mẹ nuôi vẫn không khá lên nhưng chắc hẳn cô ta cũng không

mong muốn phải chuẩn bị sẵn tang phục.



“Không cần thông báo cho các bạn bè thời đi học à?”



“À... tôi nghĩ là không cần đâu, vì giờ gần như đã không còn qua lại gì nữa mà.”



“Còn người ở câu lạc bộ khiêu vũ thì sao?”



Câu hỏi của Kazunari làm Yukiho tròn mắt lên trong khoảnh khắc, tựa

như bị chạm vào góc chết của tâm hồn. Nhưng cô ta lập tức khôi phục lại

vẻ mặt bình tĩnh, khe khẽ gật đầu.



“Vâng, tôi nghĩ cũng không cần phải thông báo.”



“Tôi hiểu rồi.” Kazunari gạch một gạch xoá dòng “Liên hệ với bạn bè

thời đi học”, trong những gạch đầu dòng ghi chú công việc chuẩn bị cho

tang lễ mà anh ta đã ghi lúc ngồi trên tàu Shinkansen.



“Ồ, tôi đúng thật là, đến cả tách trà cũng không rót cho anh

Shinozuka nữa.” Yukiho vội vàng đứng dậy, “Anh uống cà phê nhé? Hay đồ

uống lạnh?”



“Cô không phải bận tâm đâu.”



“Xin lỗi, tôi sơ suất quá. Có cả bia đấy.”



“Tôi uống trà được rồi. Có trà lạnh không?”



“Có trà ô long.” Nói đoạn, Yukiho ra khỏi phòng.



Còn lại một mình, Kazunari liền đứng lên khỏi ghế, đảo mắt nhìn quanh trong phòng. Căn phòng được bày biện theo kiểu Tây, nhưng trong góc

phòng lại đặt một chiếc tủ đựng dụng cụ pha trà truyền thống. Có điều

cái tủ này cũng tương đối hợp với cả gian phòng.



Trên giá sách bằng gỗ rất vững chãi xếp các loại sách về trà đạo và

cắm hoa. Nhưng lẫn trong đám sách đó còn có cả sách tham khảo cho học

sinh cấp II và giáo trình piano sơ cấp..., chắc là của Yukiho. Kazunari

nghĩ, cô ta cũng từng đọc sách trong gian phòng khách này. Đàn piano có

thể đặt ở một phòng khác.



Anh ta mở tấm bình phong đối diện cửa phòng ra, một đoạn ban công nhỏ chìa ra ngoài xuất hiện, trong góc chất đống các tạp chí cũ kỹ.



Anh ta đứng trên ban công nhìn ra sân. Sân tuy không rộng lắm, nhưng

cây cối và những đèn lồng đá đậm chất tự nhiên đã tạo nên một bầu không

khí thanh nhã đặc trưng của vườn Nhật. Nhưng chỗ lẽ ra được phủ bằng

thảm cỏ xanh, tiếc là giờ bị cỏ dại chiếm cứ hoàn toàn. Kazunari nghĩ,

một người già hơn bảy chục tuổi có lẽ khó có thể duy trì vẻ đẹp cho khu

vườn thế này.



Trước mặt anh ta có rất nhiều chậu cảnh bonsai. Hầu hết đều là xương rồng. Đa phần là loại hình cầu.



“Vườn tược chẳng ra sao cả đúng không? Vì không hề được chăm sóc.”

Tiếng nói vang lên từ phía sau. Yukiho bưng chiếc khay bên trên có cốc

thuỷ tinh đứng ở đó.



“Chỉ cần chăm sóc một chút là sẽ đẹp như trước ngay thôi. Chẳng hạn như cái đèn lồng kia kìa, thật sự rất đẹp.”



“Nhưng đã chẳng còn ai đến mà ngắm nữa rồi.” Yukiho đặt chiếc cốc đựng trà ô long lên bàn.



“Cô định làm gì với căn nhà này?”



“Không biết, tôi còn chưa nghĩ đến chuyện đó.” Yukiho nở nụ cười buồn bã.



“À... cũng phải.”



“Có điều, tôi không muốn bán đi, cũng không muốn dỡ bỏ...” Cô ta đặt

tay lên khung cửa giấy, vuốt ve vết sứt sẹo nhỏ trên đó một cách đầy

trân trọng. Sau đó cô ta ngẩng đầu lên nhìn Kazunari như sực nhớ ra điều gì đó. “Anh Shinozuka, thật sự cảm ơn anh, tôi còn tưởng anh sẽ không

đến nữa cơ.”



“Tại sao?”



“Vì...” Yukiho cụp mí mắt xuống, rồi lại ngước lên, vành mắt hơi ửng

đỏ, tựa như sắp rơi lệ. “Anh Shinozuka ghét tôi phải không?”



Kazunari giật mình, cố gắng che đậy cơn chấn động trong lòng.



“Sao tôi lại ghét cô được chứ?”



“Chuyện này thì tôi không biết. Có sẽ anh giận vì tôi ly hôn với

Makoto, cũng có thể vì lý do khác. Chỉ là tôi cảm thấy, anh tránh né

tôi, ghét tôi.”



“Cô cả nghĩ quá rồi, không có chuyện đó đâu.” Kazunari lắc đầu.



“Thật không? Tôi có thể tin câu nói này của anh không?” Yukiho nhích

lại gần một bước. Hai người chỉ cách nhau một khoảng cách rất ngắn.



“Tôi không có lý do gì để ghét cô cả.”



“Tốt quá.”



Yukiho nhắm mắt lại, thở phào một tiếng như thật lòng cảm thấy yên

tâm. Mùi hương thơm ngọt trong nháy mắt đã làm tê liệt hệ thần kinh của

Kazunari.



Cô ta mở mắt ra. Đôi mắt đã không còn ửng đỏ nữa, tròng mắt đen thẫm khó tả như muốn hút lấy trái tim anh ta.



Anh ta nhìn sang hướng khác, dịch ra xa cô ta một chút. Ở bên cạnh

người phụ nữ này sẽ sinh một thứ ảo giác, tựa như bị một thứ lực lượng

vô hình níu chặt lấy vậy.



“Mẹ cô,” anh ta nhìn khu vườn, “hẳn là thích xương rồng lắm.”



“Rất không hợp với khu vườn này phải không? Nhưng mà, mẹ tôi quá thích nên đã trồng rất nhiều, còn chia tặng người khác nữa.”



“Vậy những cây xương rồng này về sau giải quyết thế nào?”



“Tôi cũng không biết. Tuy không cần chăm sóc nhiều, nhưng cũng không thể cứ bỏ mặc đó được.”



“Đành phải đem nhờ người khác chăm vậy nhỉ.”



“Đúng đó. Anh Shinozuka, anh có hứng thú với bonsai không?”



“Không đâu, cảm ơn.”



“Tôi cũng nghĩ vậy.” Yukiho nở một nụ cười nhàn nhạt, xoay người

hướng mặt ra sân, ngồi xổm xuống. “Lũ trẻ này thật đáng thương, mất chủ

nhân rồi.”



Lời vừa dứt, hai vai bắt đầu khẽ run lên, rồi không lâu sau, bắt đầu

rung mạnh hơn, toàn thân Yukiho đều đang run bần bật, phát ra những

tiếng nấc nghẹn ngào.



“Không chỉ bọn chúng cô đơn lẻ loi, tôi cũng không còn nơi nào nương tựa nữa rồi...”



Tiếng nghẹn ngào của Yukiho làm trái tim Kazunari rung động mạnh, anh ta đứng sau lưng cô, đặt tay phải lên bờ vai đang rung nhẹ.



Cô đặt bàn tay trắng muốt chồng lên trên. Bàn tay lạnh quá. Anh ta cảm nhận được cơn run của cô dần lắng xuống.



Đột nhiên, một thứ tình cảm mà chính bản thân Kazunari cũng không thể nói rõ trào lên tự đáy lòng anh ta, tựa như có thứ gì đó bị niêm phong ở sâu thẳm nội tâm vừa được giải phóng. Thậm chí giờ anh ta mới biết mình có thứ tình cảm ấy. Tình cảm đó dần dần chuyển thành nỗi thôi thúc. Đôi mắt Kazunari nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng như tuyết của Yukiho.



Đúng vào khoảnh khắc phòng tuyến tâm lý của anh ta sắp sụp đổ thì

chuông điện thoại vang lên. Kazunari giật mình sực tỉnh, rút bàn tay đặt trên vai Yukiho về.



Cô lặng lẽ đợi vài giây, tựa như có chút chần chừ, rồi nhanh chóng nhổm dậy. Điện thoại đặt trên chiếc bàn thấp.



“A lô, à, Junko, cô đến rồi à?... Ờ, chắc là mệt lắm phải không, cô

vất vả quá. Thật ngại, có thể phiền cô mang tang phục đến nơi mà tôi nói không? Cô lên tắc xi, rồi...”



Kazunari lơ đãng nghe giọng nói rành rọt của cô ta.



7



Hội trường tang lễ nằm ở tầng năm. Ra khỏi thang máy là

một không gian giống như phòng chụp ảnh, bàn thờ đã được sắp sẵn phía

trong cùng. Người ta cũng bắt đầu kê ghế sắt.



Cô gái trẻ tên Hirota Junko đã đến nơi, mang đồ tang của Yukiho và

Hamamoto Natsumi từ Tokyo đến. Hamamoto Natsumi đã thay xong trang phục.



“Tôi đi thay đồ.” Yukiho đón lấy bộ trang phục, rồi biến mất trong phòng nghỉ.



Kazunari ngồi trên ghế, đưa mắt quan sát bàn thờ, Yukiho từng dặn dò. “Tiền không thành vấn đề, phải làm cho chu đáo để mẹ tôi khỏi tủi

thân.” Bây giờ anh ta không hiểu bàn thờ trước mặt khác bàn thờ bình

thường ở điểm gì.



Nhớ lại chuyện xảy ra ở nhà Karasawa, anh ta không khỏi vã mồ hôi

lạnh. Nếu lúc đó chuông điện thoại không reo lên, anh ta nhất định sẽ ôm chặt lấy Yukiho từ phía sau. Chính bản thân anh ta cũng không hiểu tại

sao mình lại có tình cảm ấy. Rõ ràng anh ta đã năm lần bảy lượt tự răn

đe bản thân phải đề cao cảnh giác với người phụ nữ này, thế nhưng trong

khoảnh khắc đó, anh ta lại tự gỡ bỏ hết mọi hàng rào tâm lý của mình

xuống.



Anh ta cảnh cáo bản thân, nhất định không thể khuất phục trước ma lực của cô ta. Thế nhưng một mặt khác, anh ta lại bắt đầu nghĩ rằng, có lẽ

mình đã hiểu lầm về người phụ nữ này. Nước mắt của cô, sự run rẩy của cô ta, thực sự không hề giống như đang giả trá. Hình ảnh Karasawa Yukiho

nghẹn ngào khi nhìn thấy đám xương rồng hoàn toàn khác hẳn ấn tượng của

Kazunari về cô trước đây.



Bản chất của cô...



Kazanari nghĩ, bản chất của người phụ nữ này phải chăng nằm ở chính

hình ảnh cô ta thể hiện lúc đó? Lẽ nào vì mình xưa nay không bao giờ

nhìn thấy điều đó, nên mới tạo ra một hình tượng méo mó như thế? Liệu có phải Takamiya Makoto và Yasuharu ngay từ đầu đã nhận được bản chất thật sự của cô?



Đuôi mắt liếc thấy có cái gì đó đang chuyện động. Kazunari đưa mắt về hướng ấy, vừa hay trông thấy Yukiho đã thay độ tang phục kiểu tây chậm

chậm tiến lại gần.



Một đoá hồng đen, anh ta thầm nghĩ. Kazunari chưa từng gặp người phụ

nữ nào xinh đẹp, rực rỡ như vậy. Bộ tang phục đen dường như càng tôn lên vẻ đẹp quyến rũ của cô.



Karasawa Yukiho nhận ra ánh mắt của Kazunari, khoé miệng hơi nhếch

lên, nhưng trong mắt vẫn ngân ngấn lệ, đó là những hạt sương đọng trên

cánh hoa màu đen.



Yukiho chậm rãi bước lại gần bàn đón tiếp đặt ở phía sau hội trường.

Hamamoto Natsumi và Hirota Junko đang bàn bạc gì đó, cô cũng tham gia

thảo luận, đưa ra các chỉ dẫn chi tiết cho hai nhân viên. Kazunari ngây

người nhìn cảnh đó.



Không lâu sau, khách viếng lần lượt kéo đến, hầu như là phụ nữ trung

niên. Bà Karasawa Reiko dạy trà đạo và cắm hoa tại nhà, những người này

chắc là học sinh của bà. Bọn họ đến đứng trước di ảnh đặt trên bàn thờ,

chắp tay vào nhau và khóc.



Một người nào đó biết Yukiho, cứ nắm chặt bàn tay cô, rủ rỉ không

ngừng về những chuyện đã qua của bà Karasawa Reiko. Cứ mỗi lời nói ra,

bà ta lại đau buồn vô hạn, khóc nấc lên. Mặc dù những người đến viếng

tương đối phiền phức, Yukiho cũng không đối đáp tuỳ tiện, mà lắng nghe

hết sức chăm chú, cho đến khi đối phương bình tĩnh lại mới thôi. Nhìn

cảnh đó, thật không biết là ai đang an ủi ai nữa.



Kazunari trao đổi với Hamamoto Natsumi về các công việc trong tang

lễ, phát hiện ra mình chẳng có việc gì để làm. Phòng bên cạnh có chuẩn

bị sẵn thức ăn và rượu nước, nhưng anh ta không thể ngồi vào trong đó

được.



Anh ta đi loanh quanh không mục đích trong hội trường, thấy cạnh cầu

thang có máy bán hàng tự động. Tuy rằng không muốn uống cho lắm, nhưng

anh ta vẫn cho tay vào túi lấy tiền lẻ.



Đúng lúc anh ta định mua cà phê, chợt nghe thấy tiếng phụ nữ nói

chuyện. Là giọng các nhân viên của Yukiho, hình như ở phía sau cửa cầu

thang. Có lẽ, lúc này cũng là giờ uống trà của họ.



“Tuy chị ấy thực sự tội nghiệp vì mất mẹ, nhưng cũng may thật.” Hamamoto Natsumi nói.



“Thì thế. Lúc trước đã rơi vào hôn mê, nhưng có lẽ còn sống được rất

lâu nữa. Nếu thế, có lẽ sẽ vất vả lắm.” Hirota Junko trả lời.



“Vả lại còn cả cửa hàng thứ ba ở Jiyuugaoka, chỗ đó không thể hoãn khai trương được nữa.”



“Nếu mẹ của giám đốc không mất, chị ấy định thế nào nhỉ?”



“Không biết. Có lẽ chỉ xuất hiện trong ngày khai trương một lúc, sau

đó trở về Osaka. Nói thật lòng, tôi sợ nhất là như thế đấy, lúc khách

quen đến mà giám đốc không có mặt, thật sự rất khó nói.”



“Đúng là hú vía thật.”



“Chứ còn gì. Vả lại, tôi cảm thấy không chỉ chuyện ở cửa hàng đâu, bà ấy đi sớm một chút cũng tốt. Cậu xem đấy, cho dù không tỉnh lại được

thì vẫn phải chăm sóc, thế thì thảm lắm.”



“Ừm, cậu nói phải.”



“Đã bảy mươi mấy tuổi rồi còn gì. Như tôi cũng còn đang nghĩ xem có thể chết nhẹ nhàng hay không đây này.”



“Khiếp! Cậu ghê quá!”



“Đừng nói với ai đấy nhé.”



“Tôi biết rồi, lại còn phải dặn nữa à.” Hai người bật cười khúc khích.



Kazunari cầm cốc giấy đựng cà phê đi khỏi chỗ đó, trở lại hội trường, đặt cốc cà phê lên bàn đón tiếp.



Lời Hamamoto Natsumi nói vẫn còn văng vẳng bên tai anh ta. Chết nhẹ nhàng.



Không phải chứ, anh ta nhủ thầm. Không thể nào có chuyện đó. Tuy lòng nghĩ vậy, nhưng đầu anh ta đã bắt đầu xem xét giả thuyết chẳng lành

này.



Anh ta bất giác nhớ lại mấy chuyện. Đầu tiên, bà Karasawa Reiko qua

đời ngày sau khi Hamamoto Natsumi được gọi đến Osaka. Vả lại còn nhận

được thông báo của bệnh viện vào buổi tối hai người họ ở với nhau.



Có thể nói Yukiho có chứng cứ ngoại phạm. Thế nhưng, cũng có thể nghi ngờ rằng Yukiho gọi Hamamoto Natsumi đến Osaka là để tạo ra chứng cứ

ngoại phạm. Cô ta tạo chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo cho mình, và trong

lúc đó có người lén lút lẻn vào bệnh viện, làm gì đó với máy thở của bà

Karasawa Reiko.



Thế này đúng là tìm xương trong trứng, thậm chí có thể nói là suy

đoán lung tung. Nhưng Kazunari không tài nào gạt nổi suy nghĩ này ra

khỏi đầu, vì anh ta không quên được cái tên viên cảnh sát Sasagaki đã

nói với mình...



Kirihara Ryoji.



Hamamoto Natsumi nói, nửa đêm nghe thấy trong phòng Yukiho có tiếng

vọng ra. Cô nói chắc hẳn là Yukiho đang khóc, nhưng có đúng vậy không?

Phải chăng là cô ta đang liên lạc với “thủ phạm thực hiện”?



Kazunari cầm cốc cà phê, nhìn Yukiho. Cô ta đang tiếp một cặp vợ

chồng đã bước vào tuổi lão niên. Mỗi khi bà vợ mở miệng, cô liền gật đầu như thể đồng cảm lắm.



Sau mười giờ tối, đã không còn bóng dáng của khách viếng nữa. Đại đa số người quen đều chuẩn bị tham gia tang lễ vào ngày mai.



Yukiho bảo hai nhân viên quay về khách sạn.



“Còn giám đốc thì sao ạ?” Hamamoto Natsumi hỏi.



“Đêm nay tôi ở đây, túc trục bên linh cữu là vậy mà.”



Đúng là ngay cạnh hội trường cũng có cả phòng cho gia quyến qua đêm.



“Chị ở một mình có ổn không ạ?”



“Ổn. Hai cô vất vả rồi.”



“Giám đốc vất vả quá.” Nói đoạn, hai người liền ra về.



Chỉ còn hai người họ, Kazunari cảm thấy không khí dường như đặc sệt lại. Anh ta nhìn đồng hồ, chuẩn bị cáo từ.



Nhưng Yukiho đã nhanh hơn một bước. “Anh có muốn uống trà không? Anh ở lại đây thêm một lúc được mà?”



“Ừm, à, được.”



“Mời anh.” Cô ta cất bước đi trước.



Căn phòng kiểu Nhật, cảm giác như phòng trong quán trọ kiểu Nhật.

Trên bàn có bình nước nóng, ấm trà và chén uống trà. Yukiho pha trà cho

anh ta.



“Ở cùng anh Shinozuka thế này, cảm giác thật khó tin.”



“Đúng là khó tin thật.”



“Làm tôi nhớ lại hồi tập huấn, tập huấn trước khi thi đấu ấy.”



Hồi đại học, để giành được thành tích cao, trước mỗi cuộc thi, câu lạc bộ bọn họ đều tiến hành tập huấn.



“Hồi ấy mọi người hay nói, nếu người của đại học Eimyo nửa đêm tấn công thì phải làm sao. Đương nhiên là chỉ đùa thôi.”



Kazunari nhấp một ngụm trà, khẽ cười.



“Đúng là có mấy kẻ nói sẽ làm thế, có điều chưa từng nghe nói có ai

thực hiện. Nhưng mà,” anh ta nhìn Yukiho, “không ai nói sẽ tấn công cô.

Vì lúc ấy cô đã là bạn gái của Takamiya rồi.”



Yukiho mỉm cười, cúi mặt xuống.



“Chắc anh ấy đã nói với anh rất nhiều chuyện về tôi rồi nhỉ.”



“Không có, cũng không có gì mà nói...”



“Không sao cả, tôi có thể hiểu được. Tôi nghĩ, tôi cũng có rất nhiều chỗ đáng trách, nên anh ấy mới phải lòng người khác.”



“Cậu ấy nói, tất cả đều là lỗi của cậu ấy.”



“Thật sao?”



“Cậu ấy nói như vậy đấy. Tất nhiên chuyện của hai người thì chỉ hai người là rõ nhất.” Kazunari mân mê chén trà trên tay.



Yukiho thở ra một hơi, “Tôi không biết.”



Kazunari ngẩng đầu lên. “Không biết gì?”



“Yêu thế nào.” Yukiho nhìn chằm chằm vào anh ta. “Tôi không biết phải yêu một người đàn ông như thế nào.”



“Chuyện này cũng không có cách gì nhất định cả, có lẽ thế.” Kazunari

nhìn lảng sang chỗ khác, đưa chén trà lên môi nhưng trà gần như không

vào miệng.



Hai người chìm vào im lặng, không khí tựa hồ càng thêm nặng nề, Kazunari không sao thở nổi. “Tôi đi trước đây.” Anh ta đứng dậy.



“Thật ngại quá, lại giữ anh lại.” Cô ta nói.



Kazunari đi giày vào, ngoảnh đầu lại đối diện với cô.



“Vậy tôi đi trước nhé, ngày mai lại đến.”



“Phiền anh quá.”



Anh ta đưa tay cầm lấy tay nắm, toan mở cửa. Thế nhưng đúng vào

khoảnh khắc đẩy cửa ra, Kazunari chợt cảm thấy sau lưng có người.



Không cần ngoảnh lại, anh ta cũng biết Yukiho đang đứng sau mình. Ngón tay thon thả của cô khẽ chạm vào sống lưng anh ta.



“Thực ra, tôi sợ lắm.” Cô ta nói. “Tôi rất sợ lẻ loi một mình.”



Kazunari tự biết lòng mình đang cuộn lên. Nỗi thôi thúc muốn xoay

người lại đối mặt với cô ập tới như cơn sóng. Nhưng anh ta nhận ra, tín

hiệu cảnh bảo đã từ đèn vàng chuyển thành đèn đỏ. Lúc này mà nhìn vào

đôi mắt của Karasawa Yukiho, nhất định sẽ không thể kháng cự lại được ma lực của cô ta.



Kazunari mở cửa, không ngoảnh đầu lại, “Chúc cô ngủ ngon.”



Câu nói này tựa như thần chú hoá giải ma thuật, cảm giác Yukiho ở sau lưng lập tức biến mất. Kế đó, vang lên giọng nói bình tĩnh như trước

nay của cô ta. “Chúc anh ngủ ngon.”



Kazunari bước đi, Sau khi ra khỏi gian phòng ấy, nghe thấy sau lưng vang lên tiếng đóng cửa, anh ta mới quay đầu lại.



Lại có tiếng khoá cửa lách cách vẳng ra.



Kazunari chăm chú nhìn cánh cửa đóng chặt, nhủ thầm.



Cô ta thật sự chỉ có “một mình” thôi sao...



Kazunari bước đi. Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang tối.