Bạch Dạ Hành
Chương 5 : Chương V
Ngày đăng: 09:15 18/04/20
1
Tiếng ồn ào huyên náo chưa hề ngưng kể từ lúc ra khỏi chỗ soát vé ga tàu điện. Đám sinh viên nam tranh nhau tỏa đi phát tờ rơi. “Câu lạc bộ Quần vợt đại học X, xin mời đến xem.” Vì cứ ngoác họng ra gào toáng lên,
tiếng người nào cũng khàn đặc. Kawashima Eriko thuận lợi rời khỏi ga tàu điện mà không phải nhận tờ rơi nào, cô nhìn sang Karasawa Yukiho đi bên cạnh, cười.
“Thật khoa trương quá,” Eriko nói, “hình như cả các trường đại học khác cũng đến để chiêu mộ thành viên ấy.”
“Đối với bọn họ, hôm nay là ngày quan trọng nhất trong năm mà.”
Yukiho trả lời, “Có điều, đừng để những người phát tờ rơi ấy lôi kéo
cậu, bọn họ đều là tầng lớp thấp nhất trong câu lạc bộ thôi.” Nói xong,
cô vén mái tóc dài.
Trường đại học nữ Seika nằm ở thành phố Toyonaka, khu giảng đường
được xây dựng trong khu nhà ở vẫn còn giữ lại những căn nhà lớn kiểu cũ. Vì chỉ có khoa Văn học, khoa Nữ công gia chánh và khoa Thể dục thể
thao, nên bình thường số lượng sinh viên ra vào không nhiều. Thêm nữa
lại toàn là con gái, nên cũng không ai nói chuyện lớn tiếng trên đường.
Nhưng Eriko nghĩ riêng hôm nay, những nhà ở gần đó chắc chắn sẽ cho rằng bên cạnh trường đại học không phải là nơi thích hợp để sinh sống. Đám
sinh viên nam của mấy trường giao lưu nhiều nhất với đại học nữ Seika
như đại học Eimyo đều ồ ạt xuất quân, hòng tìm kiếm những thành viên mới mẻ và hấp dẫn cho câu lạc bộ hoặc hội nhóm của mình. Bọn họ đảo ánh mắt đầy khát vọng, lượn lờ quanh quẩn trên con đường tất cả buộc phải đi
qua trong trường, hễ gặp sinh viên mới nào thích hợp là bất chấp hết
thảy xông tới thuyết phục.
“Làm thành viên không công khai cũng được, chỉ cần tham gia những lúc có hoạt động giao lưu, cũng không phải đóng hội phí nữa.” Những câu
kiểu như thế vang lên khắp nơi.
Bình thường đi bộ tới cổng chính chỉ mất năm phút, vậy mà hôm nay
Eriko và Yukiho phải tốn hơn hai mươi phút đồng hồ. Eriko hiểu rất rõ
mục tiêu của đám sinh viên nam bám đuổi nhằng nhẵng kia đều là Yukiho.
Từ khi học cùng lớp với Yukiho hồi cấp II, cô đã quen với những chuyện
thế này rồi.
Cuộc chiến tranh giành hội viên mới đến cổng chính thì chấm dứt.
Eriko và Yukiho đi về phía nhà thể chất, lễ khai giảng sẽ diễn ra ở đó.
Trong nhà thể chất, ghế sắt được kê thành hàng, trên cùng có dựng tấm
biển ghi rõ tên bộ môn. Bọn họ ngồi xuống cạnh nhau ở vị trí của bộ môn
Văn học Anh. Sinh viên mới thuộc bộ môn này có khoảng bốn mươi người,
nhưng hơn một nửa ghế vẫn còn trống. Nhà trường không bắt buộc phải có
mặt trong lễ khai giảng. Eriko đoán, chắc nhiều sinh viên mới đã đi cho
kịp buổi giới thiệu các câu lạc bộ diễn ra sau lễ khai giảng. Cả buổi lễ chỉ có hiệu trưởng và các trưởng khoa lên phát biểu. Toàn những bài
diễn văn nhạt nhẽo khiến cho việc chống chọi với cơn buồn ngủ trở nên
rất khó khăn. Eriko phải dồn hết sức lực mới không khỏi ngáp dài.
Rời khỏi nhà thể chất, trong sân trường đã kê một dãy bàn thành viên
các câu lạc bộ và hội nhóm đều đang cao giọng mời gọi thành viên mới.
Trong đó cũng thấp thoáng cả bóng dáng sinh viên nam. Có vẻ là các sinh
viên của đại học Eimyo có liên kết với đại học nữ Seika trong tổ chức
hoạt động câu lạc bộ.
“Cậu tính sao? Cậu sẽ tham gia câu lạc bộ nào?” Eriko vừa đi vừa hỏi Yukiho.
“Xem nào...” Yukiho ngước nhìn các loại áp phích và biển hiệu, xem ra cũng không phải hoàn toàn không hứng thú.
“Hình như có rất nhiều nhóm quần vợt và trượt băng.” Eriko nói. Thực
tế, chỉ riêng hai môn này thôi đã chiếm một nửa rồi. Không phải câu lạc
bộ chính thức, cũng không phải hội cùng sở thích, chỉ là một nhóm những
người yêu thích tập trung lại mà thôi.
“Tớ không tham gia mấy thứ đó.” Yukiho nói rất dứt khoát.
“Vậy sao?”
“Sẽ bị cháy nắng mất.”
“Cậu nói thế cũng phải...”
“Cậu biết không? Làn da con người có trí nhớ cực kỳ tốt. Nghe nói, da của một người sẽ ghi nhớ lượng tia tử ngoại mà nó phải hứng chịu. Vì
vậy, làn da đen sạm do cháy nắng dù có trắng trở lại, thì đến khi có
tuổi, những tổn thương vẫn sẽ xuất hiện, các vết nám chính là từ đó mà
ra đấy. Có người nói phơi nắng phải nhân lúc còn trẻ, thực ra kể cả lúc
trẻ cũng không được đâu.”
“Ồ, ra vậy.”
“Có điều, cậu không phải ngại. Nếu cậu muốn đi trượt tuyết hoặc chơi quần vợt, tớ cũng không cản trở đâu.”
“Không đâu, tớ cũng không muốn.” Eriko vội lắc đầu.
Nhìn cô bạn thân người đúng như tên, có làn da trắng như tuyết, Eriko nghĩ rất đáng cẩn thận bảo vệ da.
Ngay cả khi bọn họ đang nói chuyện thế này, đám sinh viên nam vẫn
nhao nhao lao tới như lũ ruồi phát hiện ra cái bánh kem. Quần vợt, trượt tuyết, đánh golf, lướt sóng... khổ nỗi lại toàn là những hoạt động
không tránh được bị cháy nắng, Eriko thấy buồn cười. Tất nhiên, Yukiho
không cho bọn họ cơ hội. Chợt Yukiho dừng bước, đôi mắt hơi xếch như mắt mèo hướng về phía tấm áp phích của một câu lạc bộ. Eriko cũng nhìn theo hướng đó. Trước bàn của câu lạc bộ ấy, có hai nữ sinh trông như sinh
viên mới đang nghe người của câu lạc bộ giải thích. Mấy người đó đều
không mặc đồ thể thao giống các câu lạc bộ khác. Cả hội viên nữ lẫn hội
viên nam, có lẽ đến từ đại học Eimyo; đều mặc áo khoác sẫm màu, người
nào người nấy trông trưởng thành già dặn hơn những sinh viên của các câu lạc bộ khác, đồng thời cũng có vẻ từng trải. Câu lạc bộ Khiêu vũ giao
tiếp, trên áp phích viết như vậy, phần sau còn chú thích trong ngoặc,
“Câu lạc bộ liên kết với đại học Eimyo”.
Người đẹp như Yukiho vừa dừng bước, hội viên nam trong câu lạc bộ
không thể nào không chú ý, một người trong hội lập tức bước về phía cô.
“Em hứng thú với khiêu vũ à?” Anh chàng có gương mặt sắc nét, có thể coi là đẹp trai ấy hỏi Yukiho bằng giọng rành rọt.
“Có chút chút. Có điều, em chưa nhảy bao giờ, cũng không biết gì cả.”
“Người nào mới đầu cũng không biết gì mà. Em cứ yên tâm, một tháng là nhảy được thôi.”
“Có thể tham quan buổi tập không ạ?”
“Tất nhiên là được.” Nói đoạn, anh ta dẫn Yukiho đến trước bàn tiếp
nhận, giới thiệu cô với hội viên nữ của đại học nữ Seika đang ngồi ở đó. Sau đó, anh ta ngoảnh đầu lại hỏi Eriko, “Em cũng tham gia chứ?”
“Không, em không tham gia đâu.”
“Ờ.” Lời mời chào với Eriko dường như thuần túy xuất phát từ phép
lịch sự, nói xong anh ta liền lập tức trở lại bên cạnh Yukiho. Hẳn anh
ta vội vì sợ bị người khác tranh mất vai trò hướng dẫn mà mình đã may
mắn giành được. Thực tế đã có ba sinh viên nam đứng vây xung quanh
Yukiho rồi.
“Sao không đến tham quan buổi tập xem sao?”
Có người cất tiếng nói bên tai Eriko đang đứng vẩn vơ ở đó. Cô giật
nẩy mình, nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy một sinh viên nam cao lớn đang
cúi đầu nhìn mình.
“Da, thôi ạ.” Eriko xua tay từ chối.
“Tại sao?” Anh ta mỉm cười hỏi cô.
“Bởi vì... tạng người như em không hợp với khiêu vũ, nếu em học khiêu vũ, người nhà nghe thấy nhất định sẽ cười đau cả bụng mất.”
“Chuyện này chẳng liên quan đến việc tạng người em như thế nào cả,
chẳng phải bạn em cũng muốn tham quan buổi tập đây sao? Vậy em cứ cùng
đi với cô ấy xem thế nào. Chỉ xem thôi, cũng không cần phải đóng tiền,
sau khi tham quan xong cũng không bắt buộc tham gia câu lạc bộ.”
“Ừm, nhưng đúng là em không làm được đâu.”
“Em không thích khiêu vũ à?”
“Không phải, em cảm thấy khiêu vũ rất tuyệt. Nhưng mà, em không thể làm được, chắc chắn là không được.”
“Tại sao vậy?” Anh chàng sinh viên cao lớn ấy nghiêng đầu vẻ ngạc nhiên, nhưng ánh mắt vẫn đang cười.
“Bởi vì, em sẽ bị say ngay.”
“Say?”
“Em rất dễ say xe, say tàu, em rất kỵ mấy thứ lắc lư.”
Anh ta chau mày trước lời giải thích của cô.
“Anh không hiểu chuyện này thì có liên quan gì đến khiêu vũ?”
“Thì bởi,” Eriko lí nhí nói tiếp, “khiêu vũ giao tiếp, chẳng phải là
con trai cầm tay con gái xoay tròn hay sao? Trong phim Cuốn theo chiều
gió, có một cảnh Scarlett mặc áo tang khiêu vũ với Rhett Butler còn gì?
Em xem thôi cũng thấy xây xẩm mặt mày rồi.”
Eriko nói rất nghiêm túc, nhưng anh chàng sinh viên nghe được nửa chừng đã bật cười thành tiếng.
“Có rất nhiều người thích khiêu vũ giao tiếp nhưng chỉ đứng xa nhìn, có điều, lý do này của em thì anh mới nghe lần đầu đấy.”
“Nhưng không phải em đùa đâu, em thật sự rất lo lắng về chuyện đó mà.”
“Thật à?”
“Vâng.”
“Được, vậy em hãy tự đi xác nhận xem có đúng là sẽ bị chóng mặt
không.” Nói đoạn, anh ta liền kéo tay Eriko, đưa cô đến bàn tiếp nhận
của câu lạc bộ.
Không biết ba sinh viên nam bên cạnh nói gì, Yukiho vừa điền xong tên vào danh sách, đang cười cười. Cô có vẻ hơi ngạc nhiên khi trông thấy
Eriko bị kéo tay đi. “Để cô ấy đến tham quan buổi tập nữa.” Anh chàng
sinh viên cao lớn nói.
“A, anh Shinozuka...” Thành viên nữ phụ trách tiếp đón lẩm bẩm.
“Xem ra, cô ấy có hiểu lầm rất lớn đối với khiêu vũ giao tiếp.” Anh ta mỉm cười khoe hàm răng trắng với Eriko.
2
Buổi tham quan câu lạc bộ Khiêu vũ giao tiếp kết thúc lúc năm giờ chiều, sau đó, mấy sinh viên nam của đại học Eimyo liền mời những sinh viên
mới mà họ để mắt đi uống cà phê. Người gia nhập câu lạc bộ này vì mục
đích đó không phải ít.
Tối hôm ấy, Shinozuka Kazunari ở lại khách sạn thành phố Osaka. Anh
chàng ngồi trên chiếc xô pha cạnh cửa sổ, mở cuốn sổ ghi chép ra, trong
đó ghi hai mươi ba cái tên. Kazunari gật gù, cũng tàm tạm, mặc dù không
phải rất nhiều, nhưng ít nhất cũng hơn năm ngoái. Vấn đề là có mấy người sẽ gia nhập câu lạc bộ.
“Bọn con trai cỏ vẻ phấn chấn hơn các năm trước.” Tiếng nói phát ra trên giường.
Kurahashi Kanae châm thuốc, phả ra một làn khói xám. Cô ta đắp chăn
len ngang ngực, để lộ ra mảng vai trần. Ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn ngủ
phủ những mảng tối lên gương mặt có nét lai ngoại quốc.
“Hơn các năm trước? Thế sao?”
“Anh không cảm thấy thế à?”
“Anh thấy vẫn như bình thường mà.”
Kanae lắc đầu, mái tóc dài cũng đung đưa theo. “Hôm nay đặc biệt phấn chấn. Chỉ vì một người thôi.”
“Một người?”
“Con bé họ Karasawa sẽ gia nhập câu lạc bộ còn gì?”
“Karasawa?” Ngón tay Kazunari di dọc theo danh sách những cái tên, “Karasawa Yukiho... bộ môn Văn học Anh?”
“Anh không nhớ à? Không phải chứ?”
“Quên thì không quên, có điều gương mặt thì không nhớ rõ cho lắm, người tham quan hôm nay nhiều thế cơ mà.”
Kanne khịt mũi hừ một tiếng.
“Vì anh Kazunari không thích loại con gái như vậy mà.”
“Loại nào?”
“Vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhà danh giá. Anh không thích loại đó,
ngược lại thích con gái phải hư một chút, đúng không? Giống như em ấy.”
“Làm gì có chứ, với lại, cô bé Karasawa ấy là tiểu thư nhà danh giá à?”
“Cậu Nagayama còn nói con bé chắc chắn là trinh nữ nên phấn chấn lắm.” Kanae bật cười khúc khích.
“Cái thằng ấy đúng là đồ ngốc.” Kazunari cười thiểu não, vừa nhồm
nhoàm nhai bánh sandwich phục vụ mang lên phòng, vừa nhớ lại những sinh
viên mới hôm nay đến tham quan.
Anh ta thực sự không nhớ rõ Karasawa Yukiho cho lắm. Anh ta nhớ là cô xinh đẹp, nhưng chỉ thế mà thôi. Kazunari không thể nhớ chính xác gương mặt của cô. Dẫu sao, mới chỉ nói với nhau một hai câu và anh ta cũng
không quan sát kỹ các cử chỉ của cô, không thể đoán được cô có phải tiểu thư nhà danh giá hay không. Anh ta nhớ cậu Nagayama học cùng khóa với
mình rất phấn chấn, nhưng đến bây giờ, anh ta mới biết thì ra là vì cô.
Ngược lại người để lại ấn tượng trong ký ức của Kazunari, là Kawashima
Eriko đi cùng với Karasawa Yukiho như một tùy tùng. Gương mặt không hề
trang điểm, quần áo đúng khuôn phép, là một cô gái cực kỳ thích hợp với
từ “mộc mạc”. Đó có lẽ là lúc Karasawa Yukiho đang điền tên vào danh
sách tham quan buổi tập. Kawashima Eriko đứng lặng lẽ một mình ở cách đó không xa chờ bạn. Dù có người đi qua bên cạnh hay có người lớn tiếng
hét hò, cô dường như đều không để ý tựa hồ việc chờ đợi như thế thậm chí còn khiến cô thoải mái vui vẻ. Bộ dạng ấy làm anh ta liên tưởng tới một đóa hoa dại. Đóa hoa nhỏ không ai biết tên ở ven đường, đang đung đưa
trong gió. Giống như tâm lý muốn hái lấy đóa hoa đó, Kazunari đã bắt
chuyện với cô. Vốn dĩ, chủ tịch câu lạc bộ Khiêu vũ giao tiếp như anh ta không cần phải đích thân đi chiêu mộ thành viên mới. Kawashima Eriko là một cô gái đặc biệt, phản ứng của cô với những lời Kazunari nói hoàn
toàn nằm ngoài dự đoán của anh ta. Lời nói và vẻ mặt của cô khiến anh ta cảm thấy hết sức mới mẻ. Lúc đi tham quan, anh ta cũng rất để ý đến
Eriko. Có lẽ nói là để ý đến cô một cách vô thức mới chính xác. Ánh mắt
anh ta luôn luôn hướng về phía cô. Có thể bởi vì cô là người tỏ ra
nghiêm túc nhất trong tất cả những người đến tham quan. Hơn nữa, những
người khác đều ngồi trên ghế còn từ đầu chí cuối cô chỉ đứng. Có lẽ cô
cho rằng ngồi xuống xem thì không phải phép với các anh chị khóa trước.
Lúc bọn họ sắp ra về, Kazunari đuổi theo hỏi cô cảm tưởng.
“Rất tuyệt ạ.” Kawashima Eriko nói, hai tay nắm chặt trước ngực, “Em
vẫn luôn cho rằng khiêu vũ giao tiếp đã lạc hậu rồi, nhưng mà có thể
nhảy được đẹp như thế, đúng là giỏi quá đi mất. Em cảm giác các anh chị
ấy đều phải qua tuyển chọn.”
“Em lầm rồi.” Kazunari lắc đầu phủ nhận.
“Ơ? Không phải ạ?”
“Không phải được tuyển mới học khiêu vũ, mà cần đã biết khiêu vũ mới được tuyển “
“Ồ...” Kawashima Eriko tựa như tín đồ đang nghe cha xứ giảng đạo,
ngước nhìn Kazunari với ánh mắt khâm phục pha lẫn ngưỡng mộ, “Hay quá!”
“Hay? Cái gì hay?”
“Có thể nói được những lời như vậy ấy ạ, không phải những người được
chọn mới khiêu vũ, mà những người biết khiêu vũ mới được chọn, đúng là
danh ngôn chí lý.”
mở phong bì ra với một linh cảm chẳng lành.
Bên trong chỉ có một tấm ảnh.
Khoảnh khắc nhìn thấy tấm ảnh đó, Kazunan như bị sét đánh, trong đầu nổi lên một trận cuồng phong.
8
Karasawa Yukiho đến chậm năm phút so với giờ hẹn. Kazunari giơ tay về
phía cô. Cô lập tức trông thấy, bước đến chỗ anh ta. “Xin lỗi, em đến
muộn.” Cô xin lỗi.
“Không sao, anh cũng vừa tới.”
Nữ phục vụ tới, Yukiho gọi trà sữa. Vì đang là ban ngày lại không
phải ngày nghỉ, nên quán ăn gia đình này không có nhiều người lắm.
“Thật ngại quá, lại mời riêng em ra đây.”
“Đâu có gì ạ,” Yukiho khe khẽ lắc đầu, “có điều, trong điện thoại em
đã nói rồi, nếu là chuyện của Eriko, em không thể nói gì được.”
“Chuyện này thì anh biết. Anh nghĩ, có lẽ cô ấy có bí mật rất lớn.”
Yukiho nghe vậy bèn cụp mắt xuống. Lông mi cô rất dài. Một vài thành
viên trong câu lạc bộ cho rằng cô giống như búp bê Pháp, nếu cặp mắt
tròn thêm một chút nữa thì không sai chút nào, Kazunari thầm nghĩ.
“Nhưng mà, chỉ khi anh hoàn toàn không biết chút gì, cách làm này mới có ý nghĩa.”
“Hả?” Cô ngạc nhiên thốt ra một tiếng, ngẩng đầu lên.
Nhìn vẻ mặt đó của cô, anh nói tiếp, “Có người gửi cho anh một tấm ảnh, nặc danh, và lại còn là chuyển phát nhanh.”
“Ảnh ạ?”
“Thực tình anh không muốn cho em xem thứ này, nhưng mà...” Kazunari cho tay vào túi áo.
“Xin đợi một chút.” Yukiho vội vàng kêu lên, “Có phải... bức ảnh trong thùng xe tải không ạ?”
“Đíng, địa điểm là trong thùng xe tải, chụp...”
“Eriko?”
“Đúng.” Kazunari gật đầu lược bớt, “Trần truồng.”
Yukiho bụm miệng, cơ hồ nước mắt sắp rơi xuống đến nơi, nhưng đúng
lúc này nữ phục vụ lại mang trà sữa đến, nên cô cố nén lại. Kazunari thở phào, nếu cô bật khóc ở nơi thế này thì sẽ không biết thêm được gì.
“Em thấy tấm ảnh này rồi à?” Anh ta hỏi.
“Vâng.”
“Ở đâu?”
“Ở nhà Eriko, gửi đến nhà cô ấy. Thật đáng sợ, bộ dạng ấy thật kinh khủng...” Yukiho nghẹn ngào.
“Sao lại thế!” Kazunari siết chặt bàn tay trên mặt bàn, mồ hôi túa ra nhớp nháp trong lòng bàn tay.
Để lấy lại bình tĩnh, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài mưa bụi
bay lất phất không ngừng, vẫn chưa đến tháng Sáu, nhưng có lẽ đã vào mùa mưa dầm rồi. Anh ta nhớ lại lần đầu tiên dẫn Eriko đến hiệu cắt tóc,
lúc ấy trời cũng mưa. “Có thể cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
không?”
“Xảy ra chuyện gì ạ... thì là như vậy đó, Eriko bị tấn công bất ngờ...”
“Chỉ vậy thôi thì anh không hiểu. Ở đâu? Bao giờ?”
“Ở gần nhà Eriko... thứ Năm tuần trước nữa.”
“Thứ Năm tuần trước nữa... chắc chắn chứ?”
“Vâng ạ.”
Kazunari lấy cuốn sổ ghi chép, giở lịch ra kiểm tra ngày. Đúng như
anh ta nghĩ, chính là ngày hôm sau lần cuối cùng cô gọi điện cho anh ta, ngày mà cô nói muốn đi mua quần áo.
“Báo cảnh sát chưa?”
“Không báo ạ.”
“Tại sao?”
“Bố mẹ Eriko nói, nếu để mọi người biết chuyện này thì còn đau đớn hơn... Em cũng nghĩ như thế.”
Kazunari đấm xuống bàn ăn. Trong lòng tuy phẫn nộ, nhưng anh ta có
thể hiểu được tâm trạng của bố mẹ cô. “Ảnh được gửi đến cho anh và
Eriko, chứng tỏ thủ phạm không phải là kẻ qua đường, em có thấy vậy
không?”
“Em hiểu. Nhưng mà, ai lại đi làm chuyện kinh khủng này chứ...”
“Anh nghĩ đến một khả năng.”
“Gì ạ?”
“Chỉ có một người có thể làm như vậy.”
“Lẽ nào là...”
“Đúng vậy.” Kazunari chỉ buông ra hai chữ đó, rồi né tránh ánh mắt của Yukiho. Cô dường như đã hiểu được ý anh ta.
“Không thể nào... phụ nữ sao có thể làm được chuyện ấy?”
“Cô ta đã thuê đàn ông. Một gã có thể làm ra những chuyện bỉ ổi ấy.”
Kazunari thuật lại chuyện mình nhận được điện thoại từ một gã không
rõ lai lịch hôm thứ Sáu tuần trước cho Yukiho nghe. “Nhận được điện
thoại xong liền thấy tấm ảnh đó, anh lập tức chắp nối hai sự việc lại
với nhau. Còn nữa, anh nhớ ra trong điện thoại, người đàn ông đó còn nói những lời rất khó hiểu, bảo quỹ của câu lạc bộ khiêu vũ là do Kanae
quản lý.”
Yukiho hít vào một hơi. “Ý anh là, chị ấy dùng tiền quỹ câu lạc bộ trả cho tên xấu xa kia?”
“Khó tin thật, nhưng anh đã điều tra rồi.”
“Trực tiếp hỏi thẳng chị Kurahashi ạ?”
“Không, anh có cách khác. Anh biết số tài khoản, nhờ ngân hàng kiểm tra xem có rút tiền hay không là được mà.”
“Nhưng số tài khoản ở chỗ chị Kurahashi cơ mà?”
“Phải, nhưng vẫn còn cách khác.”
Kazunari úp úp mở mở. Sự thật là, Kazunari đã ra sức nhờ vả người của ngân hàng Sankyo quen với nhà mình điều tra hộ.
“Kết quả,” anh ta hạ giọng, “thứ Ba tuần trước nữa một trăm hai mươi
nghìn yên đã được rút ra bằng thẻ. Và theo như anh mới hỏi sáng hôm nay, thứ Hai tuần này cũng rút thêm một trăm ba mươi nghìn yên nữa.”
“Nhưng chưa chắc đã là chị Kurahashi rút mà, cũng có thể là người khác.”
“Như anh điều tra được, trong ba tuần gần đây ngoài cô ta ra, không
ai đụng đến tấm thẻ ngân hàng đó cả. Người cuối cùng cầm đến chính là
em.” Nói đoạn, anh ta chỉ vào Yukiho.
“Là cái lần chị Kurahashi bảo Eriko tính sổ sách đúng không ạ? Hai ba ngày sau, em đã trả sổ sách và thẻ ngân hàng cho chị ấy rồi.”
“Từ hôm ấy, tấm thẻ luôn ở chỗ cô ta. Rõ ràng rồi. Cô ta đã thuê người tấn công Eriko.”
Yukiho thở ra một hơi. “Em thật sự không thể nào tin nổi.”
“Anh cũng vậy.”
“Nhưng đây chỉ là suy đoán của anh thôi. Làm gì có chứng cứ phải
không? Kể cả chuyện tài khoản kia, có thể chỉ tình cờ rút cùng số tiền
ấy thôi.”
“Em nghĩ trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy ư? Anh nghĩ là nên
báo cảnh sát. Cảnh sát mà vào cuộc, nhất định sẽ tóm được đuôi cô ả.”
Vẻ mặt Yukiho rõ ràng là phản đối cách làm này. Anh ta vừa dứt lời,
cô đã cất tiếng, “Như em đã nói từ đầu, gia đình Eriko không mong muốn
làm lớn chuyện lên. Cho dù có báo cảnh sát như anh nói, điều tra ra được ai là hung thủ, thì cũng không thể xoa dịu được tổn thương mà Eriko
phải chịu đựng.”
“Nói thì nói vậy, nhưng không thể cứ thế mà bỏ qua được, anh không nuốt trôi nổi cục tức này!”
“Đó là,” Yukiho chăm chú nhìn thẳng vào mắt Kazunari, “vấn đề của anh, không phải vậy sao?”
Trong một giây Kazunari không biết phải đáp trả cô như thế nào. Anh ta nín thở, chăm chăm nhìn gương mặt cân đối của Yukiho.
“Hôm nay em đến đây, cũng là để truyền đạt lại lời nhắn của Eriko.”
“Lời nhắn?”
“Tạm biệt, em rất vui, cảm ơn anh... Đây là những lời bạn ấy muốn nói.” Yukiho nói bằng giọng đều đều.
“Khoan đã! Hãy để anh gặp cô ấy môt lần.”
“Xin anh đừng đưa ra những yêu cầu vô lý. Hãy nghĩ tới cảm xúc của
bạn ấy.” Yukiho đứng dậy, gần như không đụng vào cốc trà sữa, “Thực ra
em cũng không muốn làm nhiệm vụ này chút nào. Nhưng vì bạn ấy, em mới
miễn cưỡng nhận lời. Xin anh cũng hiểu cho nỗi khó xử của em.”
“Karasawa...”
“Em xin phép.” Yukiho đi ra cửa, nhưng lại dừng bước ngay sau đó, “Em sẽ không ra khỏi câu lạc bộ Khiêu vũ đâu, nếu như cả em cũng rút lui,
bạn ấy sẽ áy náy.” Dứt lời, cô lại cất bước. Lần này thì hoàn toàn không dừng lại.
Đến khi bóng cô biến mất khỏi tầm nhìn, Kazunari thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa vẫn không ngừng rơi.
9
Trên ti vi chỉ có mấy tiết mục hài nhạt nhẽo và bản tin thời sự. Eriko
vươn tay cầm khối rubik lăn trên chăn. Món đồ chơi giải đố từng rộ lên
hồi năm ngoái bây giờ đã hoàn toàn chìm vào quên lãng. Vì khó giải mà
trò chơi này từng trở thành chủ đề của nhiều câu chuyện, nhưng một khi
đã biết cách giải, thì cả học sinh cấp I cũng có thể hoàn thành trong
chớp mắt. Mặc dù thế, đến giờ Eriko vẫn đang cực khổ chiến đấu với khối
rubik. Yukiho đã mang nó đến cho cô từ bốn hôm trước, đồng thời cũng dạy cô một vài mẹo xoay, nhưng cô vẫn chẳng tiến bộ thêm chút nào.
Mình làm gì cũng không tốt, cô lại nghĩ.
Có tiếng gõ cửa. Vừa đáp vâng thì giọng mẹ cô vang lên, “Yukiho đến đấy.”
“Dạ, mẹ mời bạn ấy vào hộ con.”
Thoáng sau liền nghe thấy một tiếng bước chân khác. Cánh cửa chầm
chậm mở ra, để lộ gương mặt trắng trẻo của Yukiho. “Cậu đang ngủ à?”
“Không, đang chơi cái này.” Eriko cầm khối rubik giơ lên.
Yukiho mỉm cười bước vào phòng, còn chưa ngồi xuống cô đã nói “đây”,
rồi chìa ra một cái hộp. Là món bánh su kem mà Eriko thích ăn nhất.
“Cảm ơn.”
“Bác gái nói, đợi một chút sẽ mang hồng trà lên.”
“Ừ.” Eriko gật đầu rồi rụt rè hỏi, “Cậu đi gặp anh ấy rồi à?”
“Ừ, gặp rồi.” Yukiho đáp.
“Thế... đã nói với anh ấy rồi?”
“Nói rồi. Thật khó khăn.”
“Xin lỗi, lại bắt cậu đi làm chuyện đáng ghét như thế.”
“Không đâu, tớ không sao cả.” Yukiho vươn tay ra dịu dàng nắm lấy bàn tay Eriko, “Cảm thấy thế nào rồi? Đầu còn đau nữa không?”
“Ừm, hôm nay đỡ nhiều rồi.”
Lúc bị tấn công, tên hung thủ dùng chloroform làm cô hôn mê và để di
chứng là một thời gian sau đầu vẫn đau nhức không thôi. Có điều, bác sĩ
cho rằng ảnh hưởng của yếu tố tâm lý còn lớn hơn. Tối hôm đó, lo lắng vì con gái mãi không về, mẹ Eriko đã ra ga tàu điện đón. Trên đường đi, bà phát hiện thấy cô nằm gục trên thùng xe tải. Bấy giờ, Eriko vẫn còn
đang hôn mê. Nỗi kinh hoàng khi tỉnh lại khỏi cơn hôn mê khó chịu ấy, sợ rằng cả đời này Eriko cũng không thể nào quên được. Bấy giờ, mẹ đang ở
bên cạnh cô khóc nức nở. Không chỉ có vậy, còn cả tấm ảnh đáng sợ gửi
đến mấy hôm sau nữa. Người gửi không rõ, cũng không có lấy một dòng một
chữ nào cả, ác ý của tên hung thủ dường như sâu không thấy đáy, khiến
Eriko chấn động. Cô quyết định, từ nay trở đi, sẽ không nổi bật nữa, chỉ sống dưới cái bóng của người khác mà thôi. Trong quá khứ cô cũng sống
như thế. Chỉ có vậy mới hợp với cô.
Mặc dù xảy ra chuyện bi thảm như thế, nhưng trong bất hạnh lại có một sự may mắn lớn. Thật kỳ lạ, cô không bị cướp đi trinh tiết. Mục đích
của tên xấu xa kia dường như chỉ là lột sạch quần áo cô rồi chụp ảnh.
Cũng chính vì vậy mà bố mẹ cô quyết định không báo cảnh sát. Nếu để sự
việc lộ ra, không biết sẽ bị đồn đại như thế nào nữa? E rằng bất cứ ai
cũng sẽ cho rằng cô đã bị xâm hại. Eriko nhớ lại một chuyện thời cấp
III, cô bạn cùng khối Fujimura Miyako bị tấn công trên đường đi học về.
Người phát hiện ra cô trần truồng nửa thân dưới nằm ở khu nhà kho, chính là Eriko và Yukiho. Mẹ của Fujimura cũng từng nói với Eriko như vậy,
“May là chỉ có quần áo bị lột ra, thân thể vẫn còn chưa bị nhơ nhuốc.”
Lúc đó, cô từng ngờ vực, giờ gặp chuyện y hệt như thế, mới biết đích
thực có khả năng ấy. Cô cho rằng, nhất định cũng chẳng ai tin tình huống của mình cả.
“Cậu phải sớm khỏe lên đấy, tớ sẽ giúp cậu.” Yukiho nói, nắm chặt tay Eriko.
“Cảm ơn, cậu là chỗ dựa duy nhất của tớ đấy.”
“Ừ, chỉ cần ở cạnh tớ, cậu sẽ ổn thôi.”
Lúc này, trong ti vi vang lên tiếng của phát thanh viên thời sự.
“Đã xảy ra vụ tiền trong tài khoản bị rút trong khi chủ tài khoản
không hề biết. Nạn nhân là nhân viên công ty sống trong khu vực nội
thành Tokyo, khi đến rút tiền ở quầy giao dịch ngân hàng vào ngày mùng
10 tháng này, phát hiện hai triệu yên trong tài khoản đã biến thành con
số không. Kết quả điều tra phát hiện, cho đến ngày 22 tháng Tư tiền gửi
được rút bảy lần ở chi nhánh ngân hàng Sankyo tại Fuchu. Nạn nhân đã làm thẻ từ năm 1979 theo lời khuyên của ngân hàng, nhưng tấm thẻ trước giờ
vẫn để trong bàn làm việc ở văn phòng, chưa bao giờ sử dụng. Cảnh sát
điều tra theo hướng có khả năng thẻ ngân hàng đã bị làm giả...”
Yukiho tắt ti vi đi.