Bạch Dạ Hành

Chương 6 : Chương VI

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


1



Sau khi lặng lẽ hít thở sâu, Sonomura Tomohiko đi qua cánh cửa tự động.

Anh ta suýt nữa đưa tay lên đầu, vì sợ tóc giả rơi. Nhưng Kirihara Ryoji đã nghiêm khắc cảnh cáo, tuyệt đối không được phép làm như thế. Mắt

kính cũng vậy, nếu cứ liên tục chạm vào, rất dễ bị phát giác đó là những đạo cụ dùng để ngụy trang.



Chi nhánh Tamatsukuri của ngân hàng Sankyo lắp đặt hai chiếc máy rút

tiền tự động, hiện giờ, trước một máy đang có người sử dụng, là một phụ

nữ trung niên mặc váy liền thân màu tím. Có lẽ vì không quen thao tác

máy móc, động tác của bà ta rất chậm chạp. Chốc chốc, bà ta lại ngước

mắt nhìn quanh, chắc hẳn muốn tìm nhân viên ngân hàng nào đó giúp mình.

Nhưng trong ngân hàng không có người, kim đồng hồ vừa chỉ qua bốn giờ

chiều. Tomohiko lo rằng người đàn bà trung niên đẫy đà kia sẽ nhờ mình

giúp, nếu bà ta làm vậy, kế hoạch ngày hôm nay buộc phải dừng lại. Xung

quanh không có người nào khác, Tomohiko không thể cứ đứng ì ra đó. Anh

ta thầm tính toán xem nên làm thế nào, phải từ bỏ ý định mà trở về hay

sao? Thế nhưng, ham muốn sớm tiến hành “thực nghiệm” cũng rất mãnh liệt. Anh ta chầm chậm đến gần chiếc máy không có người sử dụng, chỉ mong sao người đàn bà trung niên kia nhanh chóng rời đi, nhưng bà ta vẫn đang

nghiêng đầu trước bảng điều khiển. Tomohiko mở túi xách ra, thọc tay vào trong. Đầu ngón tay chạm phải tấm thẻ. Anh ta định nhón lấy thẻ, thì

đúng lúc đó...



“Xin lỗi,” người phụ nữ trung niên bên cạnh đột nhiên nói với anh ta, “tôi muốn gửi tiền, nhưng không gửi vào được.”



Tomohiko lật đật thả tấm thẻ trở lại túi, cũng không dám quay mặt về phía người đàn bà đó, chỉ cúi đầu khẽ xua tay.



“Cô không biết à? Bọn họ nói là rất đơn giản, ai cũng biết mà.” Người phụ nữ trung niên vẫn không bỏ cuộc. Tay Tomohiko lại tiếp tục xua xua. Anh ta không thể lên tiếng.



“Xong chưa? Chị đang làm gì thế?” Ở lối vào vang lên một giọng nữ

khác, dường như là người đi cùng với người phụ nữ trung niên kia. “Không nhanh lên là không kịp đâu đấy.”



“Cái này quái lắm, không dùng được. Chị dùng nó bao giờ chưa?”



“Cái đó hả, không, không, nhà chúng tôi không chơi món đó đâu.”



“Nhà chúng tôi cũng thế.”



“Để hôm sau ra quầy giao dịch cho xong, chị đâu có vội phải không?”



“Vội thì cũng chẳng vội, nhưng mà, nhân viên ngân hàng quen với nhà

tôi nói, dùng máy tiện hơn nhiều. Với lại đã làm thế rồi.” Chừng như,

cuối cùng người phụ nữ trung niên cũng bỏ cuộc, rời khỏi chỗ chiếc máy.



“Rõ ngốc, không phải để tiện cho khách hàng, mà là để ngân hàng bớt phải tuyển người thôi.”



“Có lý, thật tức chết đi được, cái gì mà từ giờ sẽ là thời đại của

thẻ của thiếc nữa chứ.” Người phụ nữ trung niên bực bội đi ra ngoài.



Tomohiko khẽ thở phào, lại thò tay vào trong túi xách. Túi này là đồ

đi mượn. Nó có phải mốt hay không anh ta cũng không rõ lắm. Đừng nói là

túi xách, Tomohiko đã băn khoăn không biết mình trông có kỳ quặc trong

bộ dạng một phụ nữ hiện đại hay không. Song Kirihara Ryoji lại nói,

“Những người đàn bà trông kỳ quặc hơn cậu vẫn đi ngoài đường đấy thôi.”



Anh ta chầm chậm rút tấm thẻ ra, kích thước, hình dạng của thẻ đều

giống hệt như thẻ ngân hàng Sankyo, chỉ là bên trên không có in hình gì, chỉ dán một dải từ. Vì vậy phải hết sức cẩn trọng, không để ống kính

camera quay được bàn tay mình. Anh ta lướt nhìn các phím bấm, rồi ấn vào nút rút tiền, bóng đèn bên cạnh dòng chữ “Xin hãy cho thẻ vào khe nhét

thẻ” bắt đầu nhấp nháy. Tim đập thình thịch, Tomohiko nhanh chóng nhét

tấm thẻ trắng trên tay vào khe nhét thẻ.



Máy không xuất hiện phản ứng từ chối mà nuốt chiếc thẻ vào trong, kế

đó xuất hiện hiển thị yêu cầu nhập mật mã. Mấu chốt thành bại đều ở bước này cả, anh ta thầm nhủ.



Tomohiko ấn vào các phím số 4126, sau đó ấn nút xác nhận.



Tiếp sau đó là khoảnh khắc ngắn ngủi như một cái chớp mắt, nhưng

Tomohiko lại cảm thấy dài đằng đẵng. Chỉ cần máy xuất hiện một chút phản ứng khác thường, anh ta cần phải lập tức bỏ đi. Nhưng máy vẫn không có

dấu hiệu khác thường gì, tiếp tục hỏi số tiền muốn rút. Tomohiko cố nén

nỗi vui sướng muốn nhảy cẫng lên, ấn lên phím bấm, hai trăm nghìn yên.



Mấy giây sau đó, trên tay anh ta đã có hai mươi tờ giấy bạc mười

nghìn yên và một tờ hóa đơn chi tiết. Anh ta lấy lại tấm thẻ trắng, rảo

bước ra khỏi ngân hàng. Chiếc váy xếp nếp dài quá đầu gối vướng vào

chân, rất khó đi bộ. Mặc dù vậy, anh ta vẫn chú ý đi thật tự nhiên. Con

đường lớn phía trước ngân hàng xe cộ nườm nượp, nhưng trên vỉa hè cho

người đi bộ lại không có ai, đúng là cảm ơn trời đất. Gương mặt không

quen trang điểm của anh ta cứng ngắc như trát hồ lên vậy.



Bên vệ đường cách đó hơn hai chục mét, có một chiếc Liteace của

Toyota. Tomohiko vừa đến gần, cửa phía trước liền mở ra từ bên trong.

Tomohiko nhìn quanh, vén váy lên một chút rồi bước lên xe.



Kirihara Ryoji gấp cuốn tạp chí truyện tranh đang đọc lại. Đó là của

Tomohiko mua. Anh ta rất thích nhân vật Lum xuất hiện trong truyện tranh dài kỳ Urusei Yatsura đăng trên tạp chí này.



“Tình hình thế nào?” Lúc vặn chìa khóa khởi động xe, Kirihara Ryoji hỏi.



“Đây.” Tomohiko giơ cái túi có hai trăm nghìn yên cho Kirihara xem.



Kirihara liếc mắt nhìn một cái, gạt cần số, di chuyển xe, nét mặt không thay đổi nhiều.



“Vậy là chúng ta đã phá giải thành công rồi.” Kirihara nhìn về phía

trước nói, giọng điệu không nghe ra có vẻ gì phấn chấn, “Dù sao, vốn dĩ

tớ đã chắc ăn rồi.”



“Chắc thì chắc, nhưng lúc thật sự thành công, tớ vẫn thấy run bắn cả

người.” Tomohiko bóp vào mé trong bắp đùi, chiếc quần tất làm chân anh

ta rất ngứa.



“Cậu có đề phòng máy quay giám sát chứ?”



“Yên tâm, tớ không hề ngẩng đầu lên lần nào. Có điều...”



“Sao hả?” Kirihara trừng mắt nhìn Tomohiko.



“Có một mụ dở hơi, hú vía.”



“Mụ dở hơi?”



“Ừ.”



Tomohiko kể lại tình huống ở trước máy rút tiền tự động. Nghe được

nửa chừng Kirihara sa sầm nét mặt, anh ta phanh kít xe lại dừng bên vệ

đường. “Này, Sonomura, ngay từ đầu tớ đã cảnh cáo cậu, chỉ cần tình hình có dù chỉ một chút không ổn, là phải lập tức rút lui cơ mà.”



“Tớ biết chỉ là tớ nghĩ như vậy chắc không có vấn đề gì...” Giọng Tomohiko không kìm được run lên.



Kirihara tóm lấy cổ áo Tomohiko... cổ áo sơ mi nữ.



“Đừng có tự ý đánh giá tình hình. Tớ đây phải cược bằng tính mạng của mình đấy. Nếu xảy ra chuyện, không chỉ có mình cậu bị tóm đâu.” Anh ta

nói rồi trừng mắt lên.



“Chẳng ai nhìn thấy mặt tớ cả.” Giọng Tomohiko đã lạc hẳn đi, “Tớ

cũng không lên tiếng. Thật đấy. Vì vậy, chắc chắn tớ không bị lộ.”



Kirihara nhăn mặt, rồi tặc lưỡi, buông Tomohiko ra. “Đồ ngu!”



“Ơ...”



“Cậu nghĩ tại sao tớ hóa trang cho cậu thành cái bộ dạng đáng tởm này chứ?”



“Thì là để cải trang... không phải vậy à?”



“Đúng thế. Là để đánh lừa ai chứ? Đương nhiên là ngân hàng và cảnh

sát. Nếu việc sử dụng thẻ giả bị phát hiện, việc đầu tiên bọn chúng làm

sẽ là kiểm tra băng ghi hình giám sát. Và nếu bộ dạng bây giờ của cậu

xuất hiện, mười người thì cả mười sẽ cho rằng cậu là phụ nữ. Trong đám

con trai, cậu thuộc loại mảnh dẻ và có khuôn mặt đẹp đến mức hồi cấp III còn có cả câu lạc bộ người hâm mộ nữa kìa.”



“Thì máy quay...”



“Cũng sẽ quay cả người đàn bà lắm lời kia nữa! Cảnh sát sẽ tìm bà ta. Việc tìm kiếm rất đơn giản. Vì bà ta đã dùng chiếc máy bên cạnh nên

trong máy sẽ lưu lại thông tin. Cảnh sát tìm được bà ta sẽ hỏi, có ấn

tượng gì với người đàn bà ở máy bên cạnh lúc đó không. Nếu mụ lắm lời ấy mà nói, bà ta cảm thấy cậu giống như đàn ông giả gái thì tính sao hả?”



“Điểm này thật sự không thành vấn đề, loại đàn bà ấy không để ý đâu.”



“Sao cậu có thể đảm bảo bà ta không để ý? Đàn bà là loài động vật

thích quan sát người khác dù hoàn toàn không cần thiết. Không khéo cả

chiếc túi của cậu hiệu gì bà ta cũng nhớ nữa ấy chứ.”



“Sao lại thế được...”



“Tức là có khả năng ấy. Nếu quả thực bà ta không nhớ gì cả, thì chì

có thể coi là cậu may mắn thôi. Nhưng mà đã làm chuyện này, thì không

thể trông chờ vào vận may được. Chuyện này không giống hồi xưa cậu ăn

trộm đồ trong cửa hàng thời trang đâu.”



“... Tớ biết rồi, xin lỗi cậu.” Tomohiko khẽ gật đầu nhận lỗi.



Kirihara thở dài một tiếng, lại gạt cần số, cho xe chạy chầm chậm.



“Nhưng mà,” Tomohiko rụt rè cất tiếng, “tớ cảm thấy thật sự không cần phải lo lắng về cái bà lắm mồm ấy, bà ta chỉ lo việc của mình thôi.”



“Kể cả khi trực giác của cậu chính xác, thì rõ ràng việc cậu đóng giả phụ nữ cũng đã mất đi ý nghĩa rồi.”



“Tại sao?”



“Không phải cậu đã nói mình hoàn toàn không hề hé răng hay sao? Cả ậm ừ cũng không nốt.”



“Thì thế, vì vậy...”



“Vì vậy mới có vấn đề.” Kirihara thấp giọng nói, “Trên đời này có ai

bị người khác hỏi như thế mà lại không ậm ừ lấy một tiếng? Cảnh sát tất

nhiên sẽ suy đoán rằng nhất định có nguyên nhân gì đó mới không lên

tiếng, tiếp đó sẽ đưa ra giả thuyết là đàn ông đóng giả làm phụ nữ. Đến

lúc ấy, đóng giả làm phụ nữ còn ý nghĩa gì nữa chứ?”



Tomohiko không còn gì để biện bác, vì cho rằng Kirihara nói không sai chút nào. Anh ta rất hối hận, lúc ấy lẽ ra nên lập tức rút lui. Những

lý lẽ mà Kirihara nói không hề khó, chỉ cần động não một chút là có thể

hiểu được ngay. Nhưng tại sao lúc ấy không nghĩ được đến thế? Anh ta lấy làm tức giận trước sự ngu xuẩn của chính mình.



“Xin lỗi.” Tomohiko hướng về gương mặt nghiêng nghiêng của Kirihara xin lỗi lần nữa.



“Chuyện này tớ sẽ không nói lại lần thứ hai đâu.”



“Tớ biết.” Tomohiko trả lời. Anh ta hiểu rất rõ Kirihara sẽ không tha thứ cho kẻ ngu ngốc lặp lại cùng một sai lầm. Tomohiko khó nhọc chui

qua khe hẹp giữa ghế lái và ghế lái phụ, lấy quần áo của mình để trong

thùng giấy đặt trên kệ chở hàng, cố giữ thăng bằng trên chiếc xe lắc la

lắc lư, bắt đầu thay đồ. Lúc cởi quần tất ra, anh ta có cảm giác kỳ diệu khó tả, như được giải thoát.



Quần áo, giày phụ nữ cỡ lớn, túi xách, tóc giả, kính, đồ trang

điểm... tất cả những thứ để hóa trang thành phụ nữ này đều do Kirihara

thu xếp. Anh ta tuyệt không hé miệng nói kiếm được chúng từ đâu.

Tomohiko cũng không hỏi. Từ những kinh nghiệm trong quá khứ, Tomohiko

sớm đã có được bài học đau thương, biết rằng Kirihara có rất nhiều giới

hạn tuyệt đối không cho phép người khác vượt qua.



Thay quần áo, tẩy trang xong, chiếc xe đã dừng lại gần ga tàu điện ngầm. Tomohiko chuẩn bị xuống xe.



“Chiều tối đến văn phòng một chuyến nhé.” Kirihara nói.



“Được, tớ cũng định đi đến đó.” Tomohiko mớ cửa xuống xe. Nhìn theo

chiếc xe đi khỏi, anh ta mới xuống cầu thang vào ga tàu điện ngầm. Trên

tường dán áp phích quảng cáo phim Chiến binh cơ động Gundam. Nhất định

phải đi xem, anh ta thầm nghĩ.



2



Tiết học môn Công trình điện cao áp thật buồn ngủ. Theo tin hành lang

trong đám sinh viên, môn này chẳng những không điểm danh, mà lúc thi

cũng dễ quay cóp nên phòng học có thể chứa hơn năm mươi người chỉ có

khoảng hơn chục sinh viên. Tomohiko ngồi ở hàng thứ hai, cố nén cơn buồn ngủ thi thoảng lại làm người ta mất ý thức, chép lại vào vở những

nguyên lý phóng điện hồ điện, phóng điện phát sáng mà vị giáo sư tóc bạc đang chậm rãi giảng giải. Vì nếu không cử động tay, anh ta có thể gục

xuống bàn ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào. Ở trường, Sonomura Tomohiko là

một sinh viên chăm chỉ, chí ít, sinh viên bộ môn Điện cơ khoa Kỹ thuật

trường đại học Shinwa đều nghĩ như thế. Sự thật là, phàm môn nào anh ta

chọn học thì nhất định sẽ tới. Anh ta chỉ trốn tiết những môn học chung

không liên quan đến điện cơ như Pháp luật, Nghệ thuật hay Tâm lý học đám đông... Tomohiko mới học năm thứ hai, thời khóa biểu có rất nhiều môn

bắt buộc đại loại thế. Tomohiko chăm lên giảng đường nghe giảng các môn

chuyên ngành này chỉ vì một nguyên nhân... Kirihara Ryoji yêu cầu, lý do là vì công việc làm ăn.



Việc Tomohiko chọn học khoa Điện cơ cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ của Kirihara. Hồi cấp III, kết quả môn Toán và Lý của anh ta rất tốt nên

nghĩ sẽ học khoa Kỹ thuật hoặc khoa Lý. Đương lúc anh ta còn phân vân

chưa quyết định được bộ môn thì Kirihara nói với anh ta.



“Từ giờ sẽ là thời đại của máy tính. Nếu cậu học được kiến thức về phương diện này, có thể giúp được cho tớ.”



Hồi đó, Kirihara tiếp tục bán trò chơi máy tính qua bưu điện, kiếm

được rất khá, Tomohiko cũng giúp anh ta mở rộng thêm các chương trình.

Kirihara nói “giúp”, chắc là việc phát triển công việc kinh doanh của

riêng mình. Đáp lại, Tomohiko từng hỏi Kirihara, nếu nói vậy, sao cậu

không tự đi học. Vì kết quả hai môn Toán và Lý của Kirihara cũng không

hề thua kém anh ta chút nào.



Nhưng lúc đó, Kirihara lại nở một nụ cười méo mó. “Nếu có tiền đi học đại học, tớ còn phải buôn bán kiểu này hay sao?”



Tomohiko khi ấy mới biết lý do Kirihara không định tiếp tục học lên

nữa. Đồng thời anh ta cũng hạ quyết tâm học bằng được kiến thức về điện

tử và máy tính. Anh ta nghĩ quyết định tương lai dựa trên mục đích vì

người khác sẽ có ý nghĩa hơn là quyết định một cách vu vơ. Huống hồ, anh ta chịu Kirihara một cái ơn buộc phải trả, cho dù tốn bao nhiêu năm đi

nữa. Sự việc xảy ra vào mùa hè năm lớp mười một đó, đến nay vẫn còn để

lại vết thương sâu trong lòng Tomohiko. Vì lý do ấy, Tomohiko quyết định sẽ cố gắng tham gia các buổi học chuyên ngành trong thời gian có thể.

Thật ngạc nhiên là, Kirihara đọc say sưa vở ghi chép các nội dung đó. Để hiểu được chúng, anh ta còn đặt sách chuyên môn bên cạnh. Kirihara mặc

dù chưa từng đến đại học Shinwa học buổi nào, nhưng rõ ràng là người

hiểu nội dung bài học nhất. Gần đây, một Kirihara như thế lại có hứng

thú với một thứ. Đó chính là các loại thẻ từ như thẻ rút tiền, thẻ ghi

nợ...



Lần đầu tiên họ ra tay là khi Tomohiko mới vào đại học không lâu. Ở

trường, anh ta đã thấy một loại thiết bị có thể đọc và viết lại những dữ liệu được nhập vào băng từ, gọi là máy mã hóa. Nghe Tomohiko nhắc đến

máy mã hóa, Kirihara lập tức sáng mắt lên, nói, “Dùng thứ đó, có khi có

thể làm giả thẻ tín dụng ấy chứ.”



“Có lẽ là được.” Tomohiko trả lời, “nhưng làm xong cũng chẳng có ý

nghĩa gì. Lúc sử dụng thẻ ghi nợ, còn cần mật khẩu nữa, vì vậy dù mất

thẻ cũng không cần lo lắng, không phải thế à?”



“Mật khẩu à...” Kirihara im lặng, dường như đang nghĩ gì đó.



Khoảng hai ba tuần sau đó, Kirihara mang một hộp giấy to cỡ cái máy
bao thuốc Tomohiko giơ cho, “Bạn trai trước của tôi là phục vụ ở quán

rượu, nhưng chẳng bao giờ chịu làm cho tử tế. Anh ta thích đánh bạc, lấy hết tiền lột được từ tôi đi đánh bạc. Sau khi vét sạch tiền tiết kiệm

của tôi, anh ta cứ thế biến mất không tăm tích như thể chưa có chuyện gì xảy ra.”



“Đó là khi nào vậy?”



“Ừm... ba năm trước.”



“Ba năm trước...”



“Đúng, lần đầu tiên gặp cậu cũng chính là vào thời điểm đó. Vì gặp

phải chuyện như thế, tôi cảm thấy mình sống rất vô nghĩa, nên mới muốn

đi đến nơi đó.”



“Ồ.”



Nơi đó... là nơi làm bậy với đám trai trẻ.



“Chuyện này tôi đã kể với Ryo rất lâu trước đây rồi. Tôi nghĩ, lần

này cậu ấy nhất định là bực tôi lắm.” Namie cầm chiếc bật lửa trên bàn

lên, châm vào điếu thuốc.



“Tại sao?”



“Bởi vì tôi lại giẫm lên vết xe đổ của chính mình, Ryo ghét nhất người như thế còn gì?”



“Ờ.” Đúng thật, Tomohiko nghĩ. “Có thể hỏi một chuyện nữa được không?”



“Chuyện gì?”



“Trộm tiền của ngân hàng đơn giản thế à?”



“Câu hỏi này rất khó trả lời.” Namie gác chân lên nhau, tiếp tục hút

thuốc, dường như đang nghĩ xem nên giải thích thế nào cho rõ. Sau khi

điếu thuốc ngắn đi chừng hai xen ti mét, cô mở miệng: “Nghĩ đi nghĩ lại, có thể xem như rất đơn giản. Có điều, đây chính là cạm bẫy.”



“Chị nói thế là sao?”



“Nói đơn giản thì chỉ cần làm giả phiếu chuyển tiền thôi.” Namie dùng hai ngón tay đang kẹp điếu thuốc day day lên thái dương, “Điền đầy đủ

số tiền và tài khoản người nhận, đóng dấu của người chịu trách nhiệm

chính và trưởng bộ phận là được. Trưởng bộ phận thường xuyên không ngồi ở chỗ mình, muốn trộm con dấu của ông ta không khó. Còn dấu của người

chịu trách nhiệm chính thì tôi làm giả.”



“Như vậy không bị phát hiện à? Không có người kiểm tra à?”



“Chúng tôi có một biểu mẫu báo cáo số dư tiền vốn. Người ở phòng Kế

toán sẽ phụ trách kiểm tra, có điều, chỉ cần có dấu của bọn họ thì cũng

có thể làm giả giấy tờ đã đối chiếu xong, có nghĩa là, sẽ tạm thời che

giấu được.”



“Tạm thời?”



“Dùng cách này, vốn quyết toán sẽ giảm đột ngột nên bị phát hiện chỉ

là vấn đề thời gian. Vì vậy, tôi chỉ có thể trộm tiền tạm ứng.”



“Đó là gì?”



“Nguyên lý của việc chuyển tiền giữa các cơ quan tài chính là thế

này: ngân hàng nhận yêu cầu chuyển tiền sẽ ứng tiền trước cho khách

hàng, rồi quyết toán với ngân hàng đối tác. Khoản tiền được ứng trước ấy gọi là tiền tạm ứng, cơ quan tài chính nào cũng có dự trữ riêng. Tôi đã nhắm vào khoản tiền đó.”



“Nghe có vẻ phức tạp nhỉ.”



“Thao tác với tiền tạm ứng cần có kiến thức chuyên môn, chỉ những

nhân viên có nhiều năm kinh nghiệm đảm nhiệm nghiệp vụ mới có thể nắm

bắt được toàn bộ. Ở chi nhánh Showa ngân hàng Daito, tôi chính là người

như vậy. Vì thế, lẽ ra phải trải qua hai ba tầng kiểm soát của phòng Kế

toán, phòng Kiểm soát nhưng trên thực tế lại giao cho tôi hết.”



“Tóm lại là không kiểm soát theo đúng quy định?”



“Nói cho dễ hiểu chính là như vậy. Chẳng hạn, trường hợp của ngân

hàng chúng tôi, khi chuyển từ một triệu yên trở lên thì phải điền tên

người nhận và số tiền vào sổ xác nhận của người có thẩm quyền, được

trưởng bộ phận xét duyệt, cho mượn chìa khóa, mới có thể thao tác thiết

bị đầu cuối của máy tính. Vả lại, kết quả của lần chuyển khoản này, ngày hôm sau nhất thiết phải in ra thành biểu mẫu báo cáo, nộp cho trưởng bộ kiểm tra. Nhưng mà, gần như chẳng ngân hàng nào kiểm tra chặt chẽ đến

mức ấy. Vì vậy nếu giấu phiếu chuyển tiền bất hợp pháp và báo cáo ngày

của hôm đó đi, chỉ để cấp trên xem những chứng từ thanh toán và báo cáo

bình thường, thì cũng chẳng ai phát hiện ra chỗ bất thường cả.”



“Ồ. Thoạt nghe có vẻ khó nhưng rốt cuộc là do cấp trên sơ suất thôi?”



“Đúng thế, có điều...” Namie nghiêng đầu, thở dài một tiếng, “Sớm

muộn sẽ có ngày bị người ta phát hiện ra, giống như ông Mikabe ấy.”



“Biết rõ là sẽ có người phát hiện, mà không thể dừng lại được sao?”



“Ừm, giống như... bị nghiện ma túy ấy.” Namie gảy tàn thuốc vào gạt

tàn, “Chỉ cần gõ mấy cái lên bàn phím là có thể chuyển một đống tiền từ

bên này sang bên kia. Nó khiến tôi có cảm giác như mình sở hữu một đôi

tay ma thuật vậy. Nhưng mà, tất cả chỉ là ảo giác.”



“Lừa máy tính, cũng chỉ nên có chừng có mực thôi.” Cuối cùng, Namie nói với Tomohiko.



Tomohiko nói dối người nhà là phải tạm thời ở lại chỗ làm thêm. Anh

ta dùng một trong hai chiếc giường kê song song trong phòng khách sạn.

Anh ta tắm trước, mặc áo choàng tắm vào rồi leo lên giường. Sau đó,

Namie vào phòng tắm. Lúc này, ngoài đèn ngủ ra, tất cả đèn đều đã tắt

hết.



Có vẻ Namie đã ra khỏi phòng tắm, leo lên giường. Tomohiko nghe thấy sau lưng có tiếng động, còn ngửi được mùi xà phòng.



Trong bóng tối, Tomohiko nằm yên bất động. Anh ta không ngủ được, tâm trạng rất chộn rộn. Có lẽ ý nghĩ cần phải giúp Namie bình an thoát thân khiến anh ta thấy phấn chấn. Cả ngày hôm nay, Kirihara không liên lạc

gì.



“Sonomura,” sau lưng vang lên tiếng gọi của Namie, “cậu ngủ chưa?”



“Chưa.” Tomohiko nhắm mắt trả lời.



“Không ngủ được à?”



“Ừ.” Tomohiko nghĩ, khó trách Namie không ngủ được. Chị ấy phải bỏ trốn, chặng đường phía trước còn chưa biết thế nào.



“Này,” cô lại cất tiếng gọi anh ta, “cậu có nhớ đến người đó không?”



“Người đó?”



“Hanaoka Yuko ấy.”



“À...” Nghe thấy cái tên này, Tomohiko không sao giữ được bình tĩnh

nữa. Anh ta trả lời, thận trọng không để cô phát hiện ra tâm trạng xáo

trộn của minh. “Có đôi lúc.”



“Vậy sao. Quả nhiên.” Câu trả lời của Tomohiko đúng như Namie dự đoán. “Cậu yêu chị ta không?”



“Tôi không biết, hồi đó còn trẻ quá.”



Nghe Tomohiko trả lời, cô bật cười khúc khích.



“Bây giờ cũng vẫn rất trẻ mà.”



“Cũng phải nhưng...”



“Lúc đó,” cô nói, “tôi bỏ chạy mất.”



“Đúng thế.”



“Chắc chắn cậu cảm thấy tôi rất kỳ quặc đúng không? Đã đến tận đấy rồi, mà còn bỏ chạy.”



“Không...”



“Đôi lúc tôi thấy hối hận.”



“Hối hận?”



“Ừm. Tôi nghĩ, giá mà lúc đó ở lại có khi lại hay. Ở lại chỗ đó, để

mọi thứ thuận theo tự nhiên, có lẽ sẽ được sống lại một lần nữa.”



Tomohiko mím chặt môi. Anh ta hiểu ý nghĩa sâu xa trong những lời thủ thỉ này của cô nên không thể trả lời tùy tiện.



Giữa bầu không khí nặng nề ngột ngạt cô lại nói, “Liệu có phải đã quá muộn rồi không?”



Tomohiko hiểu rất rõ ý nghĩa của câu hỏi đó. Thực ra anh ta cũng đang dần bị suy nghĩ ấy chi phối.



“Namie,” cuối cùng, anh ta hạ quyết tâm, mở miệng gọi cô, “làm không?”



Cô im lặng khiến Tomohiko tưởng rằng minh đã lỡ lời. Nhưng không lâu

sau, cô cất tiếng hỏi, “Với một bà cô như thế này cũng được chứ?”



Tomohiko trả lời, “Chị vẫn như ba năm trước.”



“Ý cậu là, ba năm trước tôi đã là một bà cô già rồi?”



“Không phải ý đó.”



Anh ta cảm thấy Namie đã xuống giường. Mấy giây sau đó, cô chui vào giường Tomohiko.



“Mong rằng có thể sống lại.” Cô thì thầm bên tai Tomohiko



6



Sáng ngày thứ Hai, Kirihara đến đón bọn họ. Trước tiên anh ta xin lỗi

Namie, nói là không tìm được chỗ thích hợp, nên muốn cô trốn tại một

khách sạn công vụ ở Nagoya một thời gian.



“Hôm qua cậu đâu có bảo vậy.” Tomohiko nói. Tối qua Kirihara gọi điện thoại tới, nói đã tìm được chỗ thích hợp bảo Namie chuẩn bị để sáng sớm nay xuất phát.



“Sớm nay tình hình thay đổi đột ngột, nhưng không kéo dài quá lâu đâu, chị cố chịu một chút.”



“Tôi không sao đâu.” Namie nói, “Hồi trước tôi từng ở Nagoya một thời gian nên cũng quen thuộc nơi đó.”



“Chính vì tôi có nghe chị nhắc đến, nên mới chọn Nagoya.”



Khu đỗ xe dưới tầng hầm khách sạn có một chiếc xe Mark II màu trắng

của Toyota đỗ sẵn. Kirihara bảo đó là xe đi thuê, vì nếu đi chiếc

Liteace vẫn dùng có thể bọn Enomoto sẽ sinh nghi.



“Đây là vé tàu Shinkanshen và bản đồ đến khách sạn.” Sau khi lên xe,

Kirihara đưa cho Namie một phong bì và một tờ giấy in màu trắng.



“Cảm ơn cậu đã giúp tôi nhiều như vậy.”



“Còn nữa. Tốt nhất chị nên mang theo thứ này.” Kirihara lấy ra một túi giấy.



“Gì đây?” Liếc vào trong túi, Namie cười thiểu não.



Tomohiko ở bên cạnh cũng nghển đầu qua nhìn, thấy trong túi là một bộ tóc giả dùng cho nữ, xoăn tít đầy khoa trương, kính râm và khẩu trang.



“Tiền trong mấy tài khoản giả kia của chị, hẳn phải dùng thẻ để rút

đúng không?” Kirihara vừa khởi động xe vừa nói, “Lúc rút tiền, chị nên

hóa trang. Dù hơi mất tự nhiên cũng không được để máy quay giám sát ghi

hình gương mặt lại.”



“Cậu tính toán kỹ thật. Cảm ơn, vậy tôi xin nhận.” Namie bỏ túi giấy vào trong túi du lịch đã chật cứng.



“Đến đó phải liên lạc đấy nhé.” Tomohiko dặn.



“Ừm.” Namie mỉm cười gật đầu.



Kirihara cho xe chạy.



Sau khi tiễn Namie lên tàu Shinkanshen, Tomohiko và Kirihara cùng quay về văn phòng.



“Mong rằng chị ấy có thể trốn đi thuận lợi.” Tomohiko nói. Kirihara

không trả lời anh ta, mà hỏi ngược lại, “Chuyện của Enomoto cậu nghe rồi chứ?”



“Ừ.” Tomohiko đáp.



“Người đàn bà đó thật ngu ngốc.”



“Ơ...”



“Enomoto từ đầu đã cố ý tiếp cận Namie, hẳn là toan tính lợi dụng vị

trí của chị ta ở ngân hàng để gạt tiền. Cả chuyện chị ta va quệt xe bị

bọn giang hồ kiếm chuyện, chắc chắn cũng do một tay hắn sắp đặt. Một trò lừa cỏn con như thế cũng không phát hiện ra thì đúng là đầu óc có vấn

đề. Hồi trước cũng vậy, cứ dính đến đàn ông là chị ta chẳng còn chút

minh mẫn gì nữa.”



Tomohiko không nói lại được gì, chỉ gượng nuốt nước bọt, nhưng dạ dày nặng trĩu như vừa nuốt vào một cục chì. Anh ta hoàn toàn không nghĩ như Kirihara.



Hôm đó, Tomohiko về nhà sớm, đợi điện thoại của Namie.



Nhưng không có cuộc điện thoại nào.



Xác Namie được phát hiện trong khách sạn công vụ ở Nagoya vào ngày

thứ tư sau khi Tomohiko tiễn cô. Cô bị một vật nhọn giống như dao đâm

vào ngực và bụng. Theo phân tích, cô đã chết được hơn bảy mươi hai

tiếng.



Namie xin nghỉ hai ngày ở ngân hàng cô đang làm việc. Từ ngày thứ ba là thành nghỉ không lý do. Phía ngân hàng cũng đang tìm cô.



Trong các đồ đạc cô mang theo có năm quyển sổ tiết kiệm. Tổng số tiền trong các tài khoản đó hôm thứ Hai vẫn còn hơn hai mươi triệu yên,

nhưng lúc phát hiện ra thi thể, số dư đã gần như bằng không.



Theo kết quả điều tra của ngân hàng, Namie đã chuyển tiền bất hợp

pháp trong nhiều năm. Năm quyển sổ tiết kiệm ấy, dường như được dùng với mục đích đó.



Phía cảnh sát lần theo tài khoản mà Nishiguchi Namie chuyển tiền vào, đã bắt Enomoto Hiroshi, thành viên hội đồng quản trị của một công ty vì tình nghi trộm cắp tài sản, đồng thời cũng tiến hành điều tra Enomoto

trong vụ án sát hại Nishiguchi Namie.



Tuy nhiên vẫn chưa tìm thấy số tiền được rút ra từ năm tài khoản của

Namie. Đã xác nhận chắc chắn là do Namie dùng thẻ rút ra, vì máy quay

giám sát ở chỗ máy rút tiền tự động có quay lại được một người đàn bà

cải trang với tóc giả, kính râm cũng như khẩu trang được tìm thấy trong

túi hành lý của Namie.



Đọc bài báo có nội dung đó xong, Sonomura Tomohiko lao vào nhà vệ sinh nôn mửa, cho đến khi dạ dày trống rỗng.