Bạch Dạ Hành

Chương 7 : Chương VII

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


1



Tiêu đề của tờ đơn là “Dòng điện xoáy thăm dò tình trạng của vòng dây quấn”, tờ đơn đăng ký sở hữu bản quyền sáng chế này nói về dụng cụ tìm

kiếm hư hại đường ống thoát nước của két nước ô tô. Sau khi trao đổi với nhân viên kỹ thuật soạn thảo đơn đăng ký qua điện thoại, Takamiya

Makoto đứng dậy đưa mắt ngước nhìn bức tường bày bốn bộ thiết bị đầu

cuối của máy tính. Mỗi thiết bị đầu cuối đều có một người phụ trách, lúc này họ đều xoay lưng về phía anh ta. Bốn người này đều là nữ, chỉ có

người ở mé ngoài cùng bên phải mặc đồng phục của công ty Thiết bị điện

Tozai, ba người còn lại đều mặc thường phục, vì bọn họ là nhân viên của

công ty cung cấp nguồn nhân lực.



Các dữ liệu về bản quyền sáng chế của công ty này trước đây đều ghi

lại bằng microfilm, nhưng để tiện cho việc tìm kiếm bằng máy tính, công

ty đã lên kế hoạch chuyển sang lưu trữ vào đĩa từ. Bọn họ chính là những người được thuê để chuyển dữ liệu trong kế hoạch này. Gần đây, số công

ty thuê nhân công bên ngoài theo phương thức này càng lúc càng nhiều.

Nói nghiêm túc thì ngành cung cấp nguồn nhân lực vi phạm “Luật nghề

nghiệp ổn định” tương đối nặng. Nhưng Quốc hội kỳ trước đã công nhận

ngành này về mặt luật pháp, đồng thời cũng thông qua “Luật về công việc

được điều động của người lao động” nhằm mục đích bảo vệ những người lao

động thời vụ.



Takamiya Makoto bước lại gần bọn họ, không, nói một cách chính xác,

là bước về phía cái lưng ở mé ngoài cùng bên trái. Mái tóc dài buộc lại

thành một túm phía sau đầu, là để tránh ảnh hưởng đến thao tác với bàn

phím. Anh ta đã nghe cô nói vậy lúc trước, khi bọn họ đứng nói chuyện

phiếm.



Misawa Chizuru lần lượt nhìn màn hình thiết bị đầu cuối và tờ giấy

bên cạnh, gõ bàn phím với tốc độ khiến người ta chóng mặt. Tốc độ gõ của cô thực sự quá nhanh nên nghe như tiếng máy trong dây chuyền sản xuất

đang hoạt động vậy. Ba người còn lại cũng chẳng khác gì cô.



“Cô Misawa.” Makoto ở chênh chếch phía sau gọi cô.



Hai bàn tay Chizuru dừng khựng lại như cỗ máy bị tắt công tắc điện.

Ngưng một nhịp, cô xoay người về phía Makoto. Cô đeo một cặp kính gọng

đen lớn, đôi mắt phía sau mắt kính có lẽ vì liên tục nhìn vào màn hình,

nên hơi thiếu linh hoạt nhưng vừa trông thấy Makoto liền lập tức thả

lỏng, trở nên hết sức dịu dàng.



“Vâng.” Cô trả lời. Lúc này khóe miệng cô đã nở một nụ cười. Làn da

mịn màng trắng sữa rất hợp với màu son môi hồng phấn sáng bóng. Gương

mặt tròn làm cô thoạt trông hơi có vẻ non nớt, nhưng thực ra cô chỉ nhỏ

hơn Makoto có một tuổi. Chuyện này cũng do anh ta kín đáo hỏi dò được

trong những cuộc đối thoại trước đó.



“Tôi muốn tra xem hạng mục thăm dò rò rỉ bằng dòng điện xoáy trước đây đã có những đăng ký bằng sáng chế gì?”



“Dòng điện xoáy?”



“Viết như thế này này.” Makoto chỉ cho cô xem tiêu đề của tập tài liệu trên tay.



Chizuru nhanh nhẹn chép lại tiêu đề đó.



“Vâng. Để tôi tìm, nếu thấy sẽ in ra rồi mang tới chỗ anh, như vậy được không ạ?” Cô nói rành rọt.



“Ngại quá, bận rộn như vậy rồi vẫn còn làm phiền cô.



“Nào có, đây cũng là phận sự của tôi.” Chizuru mỉm cười trả lời.

“Phận sự của tôi” là câu cửa miệng của cô, hoặc có lẽ là của tất cả

những người làm công việc thời vụ như vậy, nhưng Makoto gần như chưa

từng nói chuyện với những ngươi khác, nên cũng không rõ lắm.



Makoto trở về chỗ ngồi, một đồng nghiệp đàn anh hỏi anh ta có muốn

nghỉ một chút không. Công ty này đã nghiêm cấm việc bắt các nhân viên nữ pha trà ở nơi làm việc, ngoại trừ những nơi đặc biệt như phòng của các

thành viên hội đồng quản trị và phòng tiếp khách. Giờ nghỉ, nhân viên

đều ra chỗ máy bán hàng tự động mua đồ uống rót vào cốc giấy.



“Thôi, đợi lát em mới đi.” Makoto nói với người đó. Anh ta liền một mình ra khỏi văn phòng.



Takamiya Makoto được phân đến phòng Bản quyền sáng chế thuộc trụ sở

chính của công ty Thiết bị điện Tozai ở Tokyo gần ba năm nay. Thiết bị

điện Tozai là công ty chế tạo các thiết bị điện dùng cho ô tô như bugi

hay bộ khởi động. Và phòng Bản quyền sáng chế quản lý tất cả các giấy tờ bản quyền phát minh sáng chế công nghiệp các sản phẩm của công ty. Nói

cụ thể chính là giúp đỡ nhân viên kỹ thuật đăng ký bản quyền phát minh

kỹ thuật của họ, hoặc đưa ra biện pháp xử lý khi công ty xảy ra tranh

chấp bản quyền sáng chế với công ty khác.



Không lâu sau, Misawa Chizuru mang tài liệu đã được in ra tới.



“Như vậy được chưa ạ?”



“Tốt quá, cảm ơn.” Makoto vừa xem tài liệu vừa nói, “Cô Misawa, cô nghỉ chưa?”



“Chưa ạ.”



“Tôi mời cô uống cốc trà nhé.” Nói đoạn, Makoto đứng dậy đi ra cửa,

tới giữa chừng anh ta ngoảnh đầu lại liếc nhìn xem Chizuru có đi theo

không.



Máy bán hàng tự động đặt ở hành lang. Makoto cầm cốc giấy đựng cà

phê, đứng uống cạnh ô cửa sổ cách đó một quãng. Chizuru cầm chiếc cốc

giấy đựng trà chanh bằng cả hai tay đi tới.



“Công việc của cô có vẻ vất vả nhỉ. Cứ gõ bàn phím như vậy suốt ngày, có mỏi vai không?” Makoto hỏi.



“Mắt mệt hơn vai ạ, vì cả ngày cứ phải nhìn chằm chằm vào màn hình.”



“Đúng, có vẻ không tốt cho mắt.”



“Từ lúc tôi bắt đầu làm công việc này, thị lực đã kém đi rồi. Hồi trước tôi không cần đeo kính.”



“Ồ, đây cũng có thể coi như một loại bệnh nghề nghiệp đấy.”



Những lúc không ngồi làm việc trước máy tính, Chizuru thường bỏ kính xuống. Như vậy, cặp mắt cô trông càng to hơn.



“Đi đi lại lại giữa các công ty khác nhau, hẳn là một gánh nặng rất lớn đối với thể lực và tinh thần nhỉ?”



“Đúng thế. Có điều, so với các đồng nghiệp nam được phái đến những

công ty làm công việc thiết kế hệ thống, chúng tôi vẫn thoải mái hơn

nhiều. Để kịp giao hàng đúng hẹn, làm thêm giờ, làm qua đêm là chuyện

cơm bữa với họ. Ban ngày, nhân viên của công ty họ được cử đến phải dùng máy tính thực hiện các nghiệp vụ thông thường nên việc kiểm tra lỗi và

sửa chữa chỉ có thể tiến hành vào buổi tối. Tôi còn biết có người trong

một tháng làm thêm tới một trăm bảy mươi mấy tiếng cơ.”



“Thế thì kinh khủng quá.”



“Có những hệ thống chỉ riêng in chương trình ra cũng mất hai ba tiếng đồng hồ rồi. Nghe nói khi gặp phải tình huống đó, họ sẽ chui vào túi

ngủ, ngủ ngay trước máy tính. Kỳ lạ là hễ âm thanh của máy in dừng lại,

họ cũng tỉnh dậy luôn.”



“Thảm quá,” Makoto lắc đầu, “nhưng mà, đãi ngộ so ra thì cũng tốt hơn chứ?”



Chizuru cười thiểu não. “Chính vì chi phí rẻ nên mới xuất hiện nhu

cầu về nhân viên phái cử của các công ty cung cấp nhân lực. Nói trắng

ra, là như đũa dùng một lần ấy.”



“Điều kiện vất vả như vậy, mà các cô có thể chịu được nhỉ.”



“Biết sao được, cũng vì nuôi sống bản thân thôi mà.” Nói đoạn,

Chizuru nhấp một ngụm trà chanh. Makoto len lén quan sát cô chúm môi

lại.



“Công ty chúng tôi thì thế nào? Có bạc đãi các cô không?”



“Công ty Thiết bị điện Tozai đã là tốt lắm rồi ạ. Nơi làm việc vừa

sạch sẽ vừa thoải mái.” Nói đoạn, Chizuru hơi nhíu mày, “Có điều, thời

gian có thể làm việc ở đây cũng không còn nhiều nữa rồi.”



“Ơ? Vậy sao?”



Makoto giật mình, đây là lần đầu tiên anh ta nghe điều này.



“Tuần sau công việc được phân cũng hòm hòm rồi. Hợp đồng ban đầu chỉ

có nửa năm, tôi nghĩ dù cộng thêm việc kiểm tra lần cuối cùng nữa thì

cùng lắm là tuần sau nữa sẽ kết thúc.”



“Ồ...” Makoto bóp bẹp chiếc cốc giấy rỗng không, thầm nhủ phải nói gì đó, nhưng lại chẳng tìm ra lời nào.



“Không biết lần tới sẽ được cử đến công ty như thế nào nữa.” Chizuru nở một nụ cười, nhìn ra ngoài qua cửa sổ, lẩm bẩm nói.



2



Ngay hôm được Takamiya Makoto mời uống trà chanh ở máy bán hàng tự

động, hết giờ làm, Misawa Chizuru và Ueno Akemi, đồng nghiệp cùng công

ty cung cấp nguồn nhân lực, đến một nhà hàng Ý ở Aoyama ăn tối. Hai

người họ bằng tuổi nhau, hơn nữa đều sống một mình, vì vậy thường hay rủ nhau đi ăn uống như thế này.



“Cũng sắp phải tạm biệt Thiết bị điện Tozai rồi nhỉ. Cứ nghĩ đến việc đã xử lý xong khối lượng văn bản liên quan đến sáng chế độc quyền khổng lồ đó, tớ lại thấy khâm phục bọn mình quá.” Ueno Akemi đút salad bạch

tuộc rau xanh vào miệng, làm cái ly đựng rượu vang trắng hơi nghiêng

sang một bên, nói bỗ bã. Cách trang điểm và ăn mặc của cô rõ ràng rất nữ tính, nhưng nói năng cử chỉ lại có lúc hết sức thô lỗ. Theo lời cô nói, là vì cô lớn lên ở khu phố cũ.



“Nhưng mà điều kiện cũng không tồi nhỉ.” Chizuru nói, “Cái công ty sắt thép hồi trước mới thật là kinh khủng.”



“Đúng đấy, bên đó thì khỏi phải nói.” Akemi nhếch mép, “Lãnh đạo rặt

một lũ ngu ngốc, đếch hiểu gì về cách sử dụng nhân viên thời vụ cả. Cứ

coi bọn mình như nô lệ, sai bảo lung tung, lại còn trả công bèo bọt nữa

chứ.”



Chizuru gật đầu, uống một ngụm rượu vang. Nghe Akemi nói chuyện cũng có công dụng giảm bớt căng thăng.



“Thế cậu tính sao?” Lúc Akemi ngừng lời, Chizuru hỏi, “Tiếp tục làm việc chứ?”



“Ừ, thì định thế nhưng...” Akemi lại đâm nĩa vào món bí ngồi rán, tay kia chống má, “chắc phải nghỉ mất.”



“Ồ, vậy à.”



“Anh ấy nhiều chuyện lắm.” Akemi chau mày, “Vẫn nói là tớ có thể đi

làm, nhưng xem chừng trong lòng không nghĩ vậy. Anh ấy bảo không thích

cảnh người này về thì người kia lại đi, làm tớ nghe mà nẫu cả ruột. Anh

ấy cũng nói muốn có con luôn, như thế thì đương nhiên tớ không thể làm

việc nữa rồi, so với việc xin nghỉ luôn bây giờ cũng chẳng khác gì mấy.”



Akemi mới nói được nửa chừng, Chizuru đã gật gật đầu.



“Tớ cảm thấy vậy tốt hơn. Đằng nào đây cũng không phải công việc có thể làm mãi được.”



“Đúng đấy.” Akemi nhét miếng bí ngồi rán vào miệng.



Tháng sau Akemi sẽ kết hôn với một nhân viên công ty lớn hơn cô năm

tuổi. Họ từng tranh cãi về việc sau khi kết hôn có nên duy trì cả hai

cùng đi làm hay không, giờ xem ra đã có kết luận rồi.



Mì Ý được đưa tới trước mặt hai người. Chizuru gọi mì cầu gai sốt bơ, Akemi thì ăn mì ớt tỏi. Sợ mùi tỏi thì không thể nào thưởng thức được

món ăn ngon, đây là quan điểm của Akemi.



“Còn cậu? Định tiếp tục làm công việc này một thời gian à?”



“Ừm... tớ phân vân lâu lắm rồi,” Chizuru dùng nĩa xoắn sợi mì, nhưng không đưa lên miệng ngay, “tớ định cứ về quê đã.”



“Ờ, thế cũng hay.” Akemi nói



Quê Chizuru ở Sapporo. Vì thi đỗ đại học Tokyo nên mới đến đây, nhưng từ thời đại học đến giờ, cô chưa trở về đó lần nào.



“Bao giờ?”



“Vẫn chưa quyết định. Có điều, tớ nghĩ đợi công việc ở Thiết bị điện Tozai kết thúc là đi luôn.”



“Vậy là thứ Bảy hoặc Chủ nhật tuần sau nhỉ.” Akemi đưa một miếng mì

vào miệng, nuốt xuống, nói, “Nếu tớ nhớ không lầm, anh Takamiya hình như cũng kết hôn vào ngày Chủ nhật đó.”



“Ồ? Thật không?”



“Chắc không sai đâu, lần trước tớ nghe người ta nói thế.”



“Ồ... với đồng nghiệp trong công ty à?”



“Hình như không phải, nghe nói họ quen nhau từ thời sinh viên rồi.”



“Ừ, ra thế.”



Chizuru ăn một miếng mì, nhưng hoàn toàn không cảm thấy mùi vị gì.



“Không biết cô ấy là ai, ở đâu, nhưng mà may mắn thật, đàn ông tốt như vậy không có nhiều đâu.”



“Cậu cũng sắp lấy chồng rồi, có gì mà nói chứ? Hay là, thực ra cậu thích kiểu đàn ông như anh ấy?” Chizuru cố ý trêu chọc cô.



“Kiểu nào không quan trọng, quan trọng là điều kiện của anh ta tốt... anh ta là con địa chủ đấy, cậu biết không?”



“Chẳng biết gì cả.”



Bọn họ gần như chưa bao giờ nói chuyện riêng, đương nhiên không có cơ hội để biết.



“Oách lắm, nghe nói nhà anh ta ở Seijo, có rất nhiều đất đai ở khu

đó. Còn có cả nhà chung cư nữa. Bố anh ta hình như đã chết rồi, nhưng

chỉ riêng tiền cho thuê nhà thôi cũng đủ sống rất thoải mái.Có điều kiện tốt như vậy, hẳn nàng dâu tương lai lại mừng thầm rằng bố chồng đã chết ấy!”



“Tin tức của cậu nhanh nhạy thật đấy.” Chizuru nhìn Akemi với ánh mắt khâm phục.



“Cả phòng Bản quyền sáng chế ai chả biết. Vì vậy nhiều cô nhắm vào

anh Takamiya lắm. Tiếc rằng cuối cùng vẫn không ai thắng được cô bạn gái thời đi học.” Giọng điệu của Akemi nghe có vẻ hơi cay đắng, có lẽ vì

ngay từ đầu cô đã không có được cái quyền lợi đó.



“Nếu là anh Takamiya,” Chizuru đánh bạo nói, “dù không có tài sản thì vẫn có rất nhiều người thích mà, anh ấy đẹp trai phong độ, lại rất lịch thiệp với cả chúng ta nữa.”



Nghe những lời này, Akemi khe khẽ xua tay. “Cậu sao mà ngốc thế,

chính vì nhà có tiền thì mới lịch thiệp phong độ được chứ. Cùng một

người mà sinh ra trong gia đình nghèo khó, chắc chắn sẽ thô lỗ, cục cằn

hơn!”



“Có lẽ thế.” Chizuru khẽ cười.



Món chính là cá tươi đã được bày ra bàn. Hai người nói chuyện rất

nhiều, nhưng chủ đề Takamiya Makoto không xuất hiện thêm lần nào nữa.



Lúc Chizuru trở về căn hộ ở Waseda thì đã hơn mười giờ. Akemi còn muốn đi uống thêm chút rượu, song cô rất mệt nên đã từ chối.



Mở cửa, bật công tắc trên tường, ánh đèn huỳnh quang trắng nhợt chiếu sáng căn hộ khép kín một phòng. Đống quần áo và đồ dùng hàng ngày bừa

bãi đập ngay vào mắt, làm cô cảm thấy mệt mỏi gấp bội. Từ hồi học đại

học năm thứ hai cô đã ở đây, bao nhiêu khổ sở cực nhọc từ đó đến giờ

dường như đều tích tụ ở mọi ngóc ngách trong phòng.



Cô chẳng buồn thay quần áo, ngã vật xuống chiếc giường kê trong góc. Bên dưới giường vang lên tiếng cót két, nó đã cũ rồi.



Trong đầu cô đột nhiên hiện lên gương mặt của Takamiya Makoto.



Thực ra, chuyện anh đã có người yêu cô cũng từng vô tình nghe thấy

các nhân viên nữ trong phòng Bản quyền sáng chế nhắc đến. Nhưng quan hệ

của hai người đến mức độ nào thì cô không biết được, cũng không thể nào

gặng hỏi. Huống hồ, cho dù có biết, thì cũng chẳng làm gì được.



Làm một nhân viên thời vụ, thứ duy nhất có thể gọi là niềm vui, chính là có cơ hội quen biết với đủ loại đàn ông khác nhau. Mỗi lần đến một

nơi làm việc mới, Chizuru đều âm thầm mong đợi: không biết liệu có gặp
“Ồ... chuyện công việc ấy mà.” Anh ta bước xuống cầu thang, chỉ sợ cô sẽ tiếp tục truy hỏi, nhưng may mà Yukiho không hỏi thêm câu nào nữa.



Hai người quyết định mua đồ ở Ginza. Họ tới các trung tâm mua sắm nổi tiếng như Mitsukoshi, Matsuya, vào cửa hàng chuyên bán đồ hiệu.



Bảo là muốn mua đồ dùng khi đi du lịch, nhưng Makoto thấy Yukiho

chẳng hề có ý mua đồ. Lúc anh ta nói ra điều này, cô nhún vai, lè lè

lưỡi.



“Thực ra em chỉ muốn hẹn hò với anh một buổi thôi. Bởi vì, hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta sống độc thân đó mà, có được không ạ?”



Makoto khẽ thở dài một tiếng, dẫu sao anh ta cũng không thể nói không.



Nhìn bộ dạng vui vẻ của Yukiho lúc đi xem các cửa hàng, anh ta lại

hồi tưởng thời gian bốn năm họ ở bên nhau, tự nhìn nhận lại tình cảm của mình với cô một lần nữa.



Đúng là vì yêu cô, nên anh ta mới hẹn hò đến ngày hôm nay. Thế nhưng, nguyên nhân trực tiếp để quyết định đi đến hôn nhân là gì vậy? Là tình

yêu sâu nặng đối với cô ư?



Thật đáng tiếc, có lẽ không phải thế, anh ta thầm nghĩ, Từ hai năm

trước, anh ta đã bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến chuyện kết hôn, bởi vì khi

đó xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.



Một buổi sáng, Yukiho hẹn anh ta gặp mặt tại một khách sạn công vụ

nhỏ ở Tokyo, về sau anh ta mới biết, tại sao cô lại chọn chỗ đó.



Yukiho đợi anh ta với nét mặt nghiêm túc chưa từng thấy



“Em muốn cho anh xem cái này.” Nói đoạn, cô chỉ lên bàn. Trên đó có

dựng một cái ống trong suốt, dài khoảng nửa điếu thuốc, bên trong có một ít chất lỏng. “Đừng chạm vào, nhìn từ trên xuống ấy.” Cô bổ sung thêm

một câu.



Makoto làm theo lời cô nhìn từ trên xuống dưới, thấy ở đáy ống có hai hình tròn đồng tâm nho nhỏ. Anh ta nói ra những gì mình trông thấy,

Yukiho bèn lẳng lặng đưa cho một tờ giấy.



Đó là giấy hướng dẫn sử dụng dụng cụ thử thai, bên trên ghi rõ nếu xuất hiện hình tròn đồng tâm, có nghĩa là kết quả dương tính.



“Hướng dẫn nói phải lấy nước tiểu ngay sau khi ngủ dậy để kiểm tra.

Em muốn cho anh xem kết quả, nên mới ở lại đây một đêm.” Yukiho nói, có

thể thấy cô vốn đã chắc chắn rằng mình có thai.



Sắc mặt Makoto hẳn là cực kỳ khó coi, nhưng Yukiho vẫn vui vẻ, “Yên

tâm đi, em đâu có nói sẽ sinh nó ra, em cũng tự đi bệnh viện được mà.”



“Được không?” Makoto hỏi.



Nói thực lòng, nghe Yukiho nói thế, Makoto yên tâm hẳn. Anh ta còn

chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm bố. Đương nhiên, anh ta cũng chẳng

chuẩn bị tâm lý cho điều đó.



Đúng như Yukiho nói, cô một mình đi bệnh viện, lặng lẽ làm phẫu thuật phá thai. Thời gian đó, anh không gặp khoảng một tuần nhưng sau đó cô

lại vui tươi cởi mở như trước. Cô không hề nhắc đến chuyện đứa bé. Kể cả khi anh ta định hỏi gì đó, cô cũng lập tức nhận ra rồi lắc đầu nói

trước. “Đừng nhắc lại nữa, em không sao đâu, thật mà.”



Vì chuyện này, Makoto mới bắt đầu nghiêm túc nghĩ đến việc kết hôn với cô. Anh ta cho rằng đây là trách nhiệm của người đàn ông.



Thế nhưng, giờ Makoto lại cho rằng, khi ấy liệu có phải mình đã quên mất một chuyện còn quan trọng hơn không...



8



Vừa uống cà phê sau bữa tối, Makoto vừa nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ rồi.



Hai nhà Takamiya và Karasawa bắt đầu dùng cơm từ lúc bảy giờ, hầu như toàn là bà Yoriko nói chuyện. Mẹ nuôi của Yukiho, bà Karasawa Reiko lúc nào cũng chỉ nhoẻn miệng cười khoan dung, đóng vai thính giả. Reiko là

một người phụ nữ tao nhã, sự tao nhã của bà bắt nguồn từ lý trí. Cứ nghĩ đến ngày mai có thể phải phụ lòng bà, Makoto không khỏi khổ tâm.



Rời khỏi nhà hàng đã là chín giờ mười lăm. Đúng như Makoto dự tính,

bà Yoriko lại đề nghị, giờ hẵng còn sớm, chi bằng tới quán bar ngồi một

lúc nữa.



“Quán bar đông người lắm, hay là ra đại sảnh chỗ tầng một ấy. Ở đó cũng có thể uống rượu được.”



Karasawa Reiko là người đầu tiên tán thành ý kiến của Makoto, bà có vẻ không uống được nhiều rượu.



Mọi người đi thang máy xuống tầng một, Makoto nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ hai mươi phút.



Lúc bốn người định đi vào đại sảnh, chợt sau lưng vang lên tiếng gọi

“Takamiya”, Makoto ngoảnh đầu lại, thấy Shinozuka đang đi về phía anh

ta.



“Hả?” Makoto cố làm ra vẻ ngạc nhiên.



“Sao cậu lâu thế? Tôi còn tưởng kế hoạch bị hủy rồi chứ?” Shinozuka khẽ nói.



“Bữa tối kéo dài lâu quá, nhưng mà, cậu đến vừa kịp lúc đấy.”



Sau khi vờ nói chuyện với nhau vài câu, Makoto trở lại chỗ Yukiho và hai bà mẹ.



“Đám bạn tốt nghiệp đại học Eimyo đang tụ tập ở gần đây, con ra chào họ một lúc.”



“Lúc này thì cần gì phải đi chứ?” Bà Yoriko tỏ rõ thái độ không vừa lòng.



“Có sao đâu, bạn bè cũng rất quan trọng mà.” Bà Karasawa Reiko nói.



“Thật là ngại quá ạ.” Makoto cúi đầu xin lỗi bà.



“Cố về sớm anh nhé.” Yukiho nhìn thẳng vào mắt anh ta nói.



“Ừm.” Makoto gật đầu.



Vừa rời đại sảnh, Makoto liền cùng Shinozuka lao khỏi khách sạn. May

mắn là, Shinozuka có lái chiếc Porsche yêu quý của anh ta đến.



“Nếu bị phạt vì chạy quá tốc độ, cậu phải trả tiền đấy.” Dứt lời, Shinozuka nổ máy.



Khách sạn Parkside cách ga Shinagawa chừng năm phút đi bộ. Khoảng gần mười giờ, Makoto xuống xe trước cửa khách sạn.



Anh ta chạy thẳng tới quầy lễ tân, nói muốn tìm một cô gái tên Misawa Chizuru thuê phòng ở đây. Nhân viên khách sạn có mái tóc gọn gàng lịch

thiệp trả lời.



“Đúng là cô Misawa đã đặt trước, nhưng vẫn chưa nhận phòng.”



Anh ta còn nói, thời gian dự kiến đến nơi là chín giờ tối.



Makoto cảm ơn anh ta, sau đó rời khỏi quầy lễ tân, đáo mắt một vòng

quanh đại sảnh, đoạn ngồi xuống chiếc xô pha gần đấy, từ đó có thể nhìn

rõ quầy lễ tân.



Không lâu nữa, cô ấy sẽ xuất hiện, chỉ tưởng tượng ra cảnh ấy, tim anh ta đã đập rộn lên.



9



Chizuru đến ga Shinagawa lúc chín giờ năm mươi phút. Mấy việc dọn dẹp phòng ốc, chuẩn bị về nhà tốn thời gian hơn dự kiến.



Cô theo dòng người đi qua ngã tư phía trước nhà ga, tiến về phía khách sạn.



Lối vào dành cho người đi bộ của khách sạn Parkside tuy ở ngay ngoài

đường, nhưng muốn tới cửa chính phải băng qua sân vườn của khách sạn.

Chizuru khệ nệ xách hành lý, bước trên con đường nhỏ quanh co. Ánh đèn

hắt lên những đóa hoa rực rỡ sắc màu, nhưng cô chẳng có tâm trạng nào mà thưởng thức. Cuối cùng cũng đến được cửa chính khách sạn, từng chiếc

từng chiếc tắc xi lần lượt tiến vào tiền sảnh, để hành khách xuống xe.

Chizuru thầm nghĩ, đến loại khách sạn này phải ngồi xe mới có khí thế.

Nhân viên phục vụ tựa hồ không buồn để mắt đến những người khách đi bộ

vào.



Đúng lúc Chizuru chuẩn bị đi qua cửa chính...



“Xin lỗi cô.” Sau lưng chợt có người gọi.



Cô ngoảnh đầu lại, thấy một người đàn ông trẻ mặc vest đen đứng dó.



“Rất xin lỗi, xin hỏi có phải cô sắp làm thủ tục nhận phòng không ạ?” Người đàn ông hỏi.



“Vâng.” Chizuru cảnh giác trả lời.



“Tôi là cảnh sát.” Nói đoạn, người đàn ông lấy thẻ chứng nhận màu đen từ túi trong áo khoác cho cô xem qua, “Có chuyện này xin nhờ cô giúp

đỡ.”



“Tôi á?” Chizuru hết sức kinh ngạc. Cô không nhớ mình từng dính dáng vào bất cứ vụ việc nào.



“Phiền cô qua bên này.” Người đàn ông nói rồi đi về phía sân, Chizuru đành đi theo anh ta.



“Tối nay cô ở một mình đúng không?” Đối phương hỏi.



“Đúng thế.”



“Cô có nhất định phải ở khách sạn này không? Phía sau cũng có khách sạn, không thể ở bên đó được ạ?”



“Cũng chẳng sao, nhưng tôi đã đặt trước khách sạn này rồi...”



“Đúng vậy. Chính vì thế, chúng tôi muốn nhờ cô giúp.”



“Giúp thế nào?”



“Thực ra, có một nghi phạm ở trong khách sạn này, chúng tôi hy vọng

có thể theo dõi y ở khoảng cách gần. Nhưng thật không may, tối nay có cả đoàn khách đặt phòng, nên không kiếm được phòng trống.”



Chizuru hiểu ra ngay. “Nên các ông muốn phòng của tôi?”



“Đúng vậy.” Người đàn ông gật đầu, “Đổi phòng của khách đã vào ở thì

khó, vả lại nếu có hành động khác thường, bị nghi phạm nghi ngờ thì hỏng việc. Vì vậy, tôi mới ở bên ngoài đợi khách đặt trước nhưng chưa làm

thủ tục nhận phòng.”



“Ồ, ra là vậy...” Chizuru đưa mắt quan sát. Nhìn kỹ thì anh ta có vẻ

tương đối trẻ, chắc là cảnh sát mới. Nhưng bộ vest chỉnh tề và thái độ

hết sức thành khẩn của anh ta lại giành được thiện cảm của cô.



“Nếu cô có thể thông cảm cho, chúng tôi xin trả chi phí phòng ở tối

nay của cô, đồng thời đưa cô tới trước cửa khách sạn.” Người đàn ông

nói. Giọng anh ta có pha chút âm Kansai.



“Phía sau là khách sạn Hoàng Hậu nhỉ?” Chizuru xác nhận lại với đối phương, khách sạn đó cao cấp hơn bên Parkside này nhiều.



“Chúng tôi giữ một phòng bốn mươi nghìn yên trong khách sạn Hoàng

Hậu.” Người đàn ông như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, liền nhắc đến

đẳng cấp của căn phòng.



Bình thường, mình nhất định sẽ không bỏ tiền túi ra thuê một căn

phòng như thế, cô thầm nghĩ, rồi quyết định, “Nếu đã vậy, tôi đồng ý.”



“Cảm ơn cô! Giờ tôi sẽ đưa cô qua đó.” Người đàn ông đưa tay ra đón lấy hành lý của Chizuru.



10



Đã hơn mười giờ rưỡi, Misawa Chizuru vẫn chưa thấy xuất hiện.



Makoto mở tờ báo người khác để lại, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi

quầy lễ tân. Lúc này, anh ta không nôn nóng bày tỏ nữa, mà chỉ một lòng

muốn sớm trông thấy cô. Tim Makoto vẫn đập dồn.



Thấy một phụ nữ bước đến quầy lễ tân, anh ta phấn chấn hẳn lên, nhưng khi nhận ra một khuôn mặt khác hẳn, anh ta lại thất vọng cụp mắt xuống.



“Tôi không đặt trước, xin hỏi còn phòng không?” Người khách nữ hỏi.



“Một mình cô thôi ạ?” Nhân viên nam ở quầy lễ tân hỏi lại.



“Vâng.”



“Phòng đơn có được không?”



“Được.”



“Vâng. Chúng tôi có phòng mười hai nghìn yên, mười lăm nghìn yên và mười tám nghìn yên, xin hỏi cô muốn loại nào?”



“Mười hai nghìn yên là được rồi.”



Thì ra không đặt trước cũng còn rất nhiều phòng trống, Makoto nghĩ. Tối nay ở đây hình như không có khách đoàn.



Makoto đưa mắt về phía cửa ra vào, kế đó lại nhìn vào tờ báo. Anh ta

thấy các con chữ, nhưng hoàn toàn không nhập được nội dung vào đầu.



Mặc dù vậy, vẫn có một bài báo làm anh ta hứng thú, nội dung liên quan đến việc nghe trộm.



Từ năm ngoái đến năm nay liên tiếp xảy ra vụ cảnh sát nghe trộm các

thành viên của đảng Cộng sản. Vì vụ việc này, các giới đã tranh cãi rất

nhiều về cách thức bảo hộ an toàn cho cộng đồng.



Thế nhưng, Makoto không quan tâm đến những chủ đề tranh cãi mang tính chính trị này, anh ta chỉ chú ý đến quá trình phát hiện bị nghe trộm.



Tạp âm trong điện thoại tăng lên, và âm lượng của tai nghe giảm đi,

là nguyên nhân khiến người sở hữu điện thoại nhờ công ty Điện tín điện

thoại Nhật Bản (NTT) tiến hành điều tra.



Nhà mình chắc là không có vấn đề gì đâu, anh ta thầm nghĩ, điện thoại của anh ta cũng xuất hiện tình trạng như bài báo miêu tả. Chỉ có điều,

Makoto thực sự không nghĩ có ai được lợi gì khi nghe trộm điện thoại của anh ta.



Makoto vừa gấp tờ báo lại thì nhân viên ở quầy lễ tân đã đến bên

cạnh. “Anh đang đợi cô Misawa phải không ạ?” Người kia cất tiếng hỏi.



“Đúng vậy.” Makoto bất giác nhổm người đứng dậy.



“Là thế này, chúng tôi vừa nhận được điện thoại hủy hẹn đặt phòng của cô Misawa.”



“Hủy?” Trong khoảnh khắc, toàn thân Makoto nóng bừng lên, “Giờ cô ấy ở đâu?”



“Chuyện này thì chúng tôi không hỏi.” Nhân viên khách sạn lắc đầu.



“Vả lại, người gọi điện thoại là đàn ông.”



“Đàn ông?”



“Vâng.” Người kia gật đầu.



Makoto loạng choạng bước đi; không biết phải làm sao. Nhưng ít nhất

anh ta có thể xác định một điều, tiếp tục đợi ở đây đã không còn ý nghĩa gì nữa.



Anh ta rời khách sạn qua cửa chính. Trước cửa có một dãy tắc xi đang

đỗ, anh ta lên chiếc đầu tiên, bảo lái xe đưa đến khu Seijo.



Một nụ cười bất giác hiện lên khóe miệng, anh ta cảm thấy nực cười

với sự hài hước của chính mình. Anh ta thầm nghĩ, rốt cuộc sợi dây định

mệnh cũng không nối hai người họ với nhau. Bình thường, rất ít người hủy phòng mình đã đặt sẵn trong khách sạn, vậy mà chuyện ấy lại vừa mới xảy ra. Makoto buộc phải tin rằng, chuyện bất thường này là do một năng lực siêu nhiên nào đó gây ra.



Nhưng nghĩ lại, anh ta đã từng có nhiều cơ hội để bày tỏ lòng mình.

Có lẽ ngay từ đầu anh ta đã sai lầm, anh ta không nên để lỡ mất thời cơ

tốt, cứ lần lữa đến tận hôm nay.



Makoto móc lấy chiếc khăn tay trong túi lau mồ hôi trên trán tự lúc

nào, bấy giờ mới phát hiện chiếc khăn tay này là của Chizuru tặng.



Makoto nhắm mắt, nghĩ đến trình tự của buổi hôn lễ ngày mai.