Bạch Dạ Hành

Chương 8 : Chương VIII

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


1



Khoảng sáu giờ, chuẩn bị đóng cửa tiệm thì có hai vị khách bước vào,

một người đàn ông thấp nhỏ chừng trên dưới năm mươi tuổi và một cậu bé

gầy gò trông như học sinh cấp ba. Nhìn thái độ của hai người, Sonomura

Tomohiko đoán họ là bố con. Tomohiko nhận ra cậu bé, cậu ta từng đến đây mấy lần. Nhưng đừng nói là mua đồ, cậu ta thậm chí còn chẳng nói tiếng

nào, chỉ nhìn nhìn những chiếc máy tính cao cấp bày bán trong cửa tiệm

rồi đi luôn. Phải có đến mấy cậu bé như vậy, nhưng Tomohiko cũng không

nói gì với bọn chúng, bằng không sợ rằng chúng sẽ nghĩ cửa hàng này từ

chối những khách hàng chỉ nhìn chứ không mua và không bao giờ đặt chân

vào đây nữa. Thích ngắm nghía thế nào thì cứ thỏa sức mà ngắm, chỉ cần

chúng đến mua hàng khi có khoản thu nhập bất ngờ, hoặc khi được bố mẹ

thưởng cho một chiếc máy tính vì kết quả học tập tiến bộ là được. Đây

chính là quan điểm của ông chủ cửa hàng, tức Kirihara Ryoji.



Ông bố đeo kính gọng vàng dạo một vòng trong căn tiệm chật hẹp, ánh

mắt dừng ngay trên sản phẩm chính của cửa hàng, chính là bộ máy tính mà

lần nào cậu bé cũng nhìn ngắm. Hai bố con ngắm nghía sản phẩm, rầm rì

bàn bạc. Không lâu sau, ông bố thốt lên một câu, “Gì thế này”, người hơi ngả ra sau. Có vẻ như ông ta đã nhìn thấy giá niêm yết, bèn nói với con trai bằng giọng trách móc, “Thế này thì đắt quá.” “Không đâu, vẫn còn

nhiều loại khác nữa.” Cậu con trai trả lời.



Tomohiko chúi mũi vào màn hình máy tính, làm bộ không để ý đến khách hàng, tiếp tục quan sát tình hình hai bố con.



Ông bố chỉ lơ đãng nhìn máy chủ và các thiết bị phụ kiện bày trên

giá, ánh mắt tựa như đang ngắm nhìn phong cảnh nước ngoài. Có lẽ ông ta

không có kiến thức gì về máy tính. Mái tóc đã điểm bạc của ông ta được

chải gọn ghẽ. Ông ta ăn mặc kiểu thoải mái, khoác một chiếc áo len mở

vạt bên ngoài áo len cổ lọ nhưng vẫn không rũ bỏ được hết phong thái của dân công sở. Tomohiko đoán ông ta cũng vào cỡ trưởng phòng của một

doanh nghiệp nào đó, tháng Mười hai mà ăn mặc phong phanh như vậy, ắt

hẳn là lái xe đến đây.



Nakajima Hiroe đang sắp xếp linh kiện bày trên giá liếc Tomohiko một

cái, ánh mắt như muốn bảo, “Ra chào mời một chút đi.” Tomohiko khe khẽ

gật đầu, tỏ ý đã hiểu.



Lựa đúng thời điểm, Tomohiko đứng dậy, nở một nụ cười xã giao với hai bố con. “Xin hỏi ông đang tìm gì ạ?”



Ông bố lộ ra vẻ mặt như thể được cứu rỗi, nhưng cũng hơi sờ sợ. Đứa

con trai có lẽ còn ngại giao tiếp với người khác quay mặt về phía các

phần mềm bày trên giá, vẻ khó chịu.



“Thằng cháu nhà tôi nói muốn mua máy tính cá nhân.” Ông bố cười thiểu não, “Nhưng lại không biết nên mua loại nào.”



“Cậu ấy định dùng vào việc gì ạ?” Tomohiko đảo mắt qua lại nhìn hai bố con.



“Dùng vào việc gì?” Ông bố hỏi đứa con.



“Xử lý văn bản, nối mạng...” Cậu bé cúi đầu, lí nhí trả lời.



“Thế còn trò chơi điện tử?” Tomohiko thử dò hỏi.



Cậu bé khẽ gật đầu, vẻ khó chịu, có lẽ để giấu nỗi xấu hổ vì buộc phải cùng bố đi mua máy tính.



“Ông dự tính chi bao nhiêu ạ?” Tomohiko hỏi người đàn ông.



“Cái này hả... chừng một trăm nghìn yên.”



“Đã bảo bố là một trăm nghìn không mua được rồi mà.” Cậu bé có vẻ bực bội.



“Xin đợi cho một chút.”



Tomohiko trở về chỗ ngồi, gõ lên bàn phím, trên màn lập tức hiện ra danh mục hàng trong kho.



“88 vừa khéo có loại phù hợp với yêu cầu của ông.”



“88?” Ông bố nhíu mày.



“Series 88 của NEC, vừa mới ra thị trường tháng Mười năm nay, có một

loại máy nếu chưa tính thuế khoảng một trăm nghìn yên. Có điều, tôi nghĩ có thể tính rẻ thêm chút nữa. Máy cũng khá lắm, CPU 14 Megahezt, DRAM

tiêu chuẩn 64k, cộng với đầu đọc đĩa nữa, tính ông một trăm hai mươi

nghìn yên thôi.”



Tomohiko tìm quyển giới thiệu sản phẩm trên cái giá phía sau, đưa cho hai cha con. Người đàn ông đón lấy lật lật mấy trang, rồi đưa cho đứa

con.



“Có cần máy in không?” Tomohiko hỏi cậu bé đang băn khoăn do dự.



“Nếu có thì đương nhiên tốt hơn rồi.” Cậu con trai lầm bầm trả lời.



Tomohiko lại tra danh sách hàng tồn kho. “Máy in truyền nhiệt Nichibun là sáu mươi chín nghìn tám trăm yên.”



“Như vậy tổng cộng là một trăm chín mươi nghìn yên à?” Ông bố tỏ ra khó chịu, “Vượt xa so với dự định ban đầu.”



“Rất xin lỗi. Ngoài ra, ông còn phải mua cả phần mềm nữa.”



“Phần mềm?”



“Chính là chương trình để máy tính thực hiện các tác vụ khác nhau,

nếu không có phần mềm, máy tính chỉ như một cái hộp thôi. Có điều, nếu

ông có thể tự lập trình phần mềm, thì lại là chuyện hoàn toàn khác.”



“Cái gì? Những thứ ấy không đi kèm luôn à?”



“Các chương trình phần mềm sẽ khác nhau tùy vào mục đích sử dụng.”



“Hừm.”



“Tính cả phần mềm xử lý văn bản và một số phần mềm thường dùng,”

Tomohiko ấn vào máy tính, giơ con số 169.800 ra cho người đàn ông, “Ông

thấy giá này thế nào ạ? Cửa hàng khác tuyệt đối không thể đưa ra mức giá này đâu.”



Miệng ông bố méo xệch đi, rõ ràng đang sầu não vì bị ép phải móc thêm nhiều tiền. Thế nhưng, cậu con trai lại nghĩ đến chuyện khác.



“98 thì đắt lắm phải không?”



“Series 98 không dưới ba trăm nghìn yên được. Nếu thêm một số thiết bị liên quan nữa, sợ rằng phải hơn bốn trăm nghìn yên.”



“Không bàn đến máy đó! Đồ chơi trẻ con mà đắt thế à?” Người đàn ông lắc đầu quầy quậy, “Cái 88 gì kia đã đắt quá rồi.”



“Ông định thế nào ạ? Nếu vẫn kiên quyết chi đúng số tiền dự định, thì cũng có sản phẩm phù hợp, chỉ có điều tính năng kém đi rất nhiều, loại

máy cũng cũ nữa.”



Vẻ do dự lộ ra trong ánh mắt ông bố chăm chú nhìn cậu con trai, nhưng rốt cuộc không đấu nổi ánh mắt khẩn cầu của cậu bé, ông ta đành bảo

Tomohiko, “Vậy thì bán cho tôi cái 88 kia được rồi.”



“Cảm ơn, ông muốn tự mang về ạ?”



“Ừm, tôi lái xe đến, chắc là tự mang về được.”



“Vâng, tôi lập tức lấy ra ngay, xin ông đợi cho một lát.” Tomohiko

giao việc làm thủ tục thanh toán cho Nakajima Hiroe xử lý, rồi ra khỏi

cửa hàng. Gọi là cửa hàng, thực ra chỉ là một căn hộ cải tạo lại thành

văn phòng. Nếu không phải trên cửa có dán hàng chữ “Cửa hàng máy tính cá nhân MUGEN”, sợ rằng cũng chẳng thể nhận ra đây là đâu. Nhà kho của họ

là căn hộ ngay bên cạnh.



Căn hộ dùng làm nhà kho này có bày bàn làm việc và bàn ghế đơn giản

để tiếp khách. Tomohiko vừa bước vào, hai người đàn ông đang ngồi đối

diện nhau trong phòng gần như cùng lúc nhìn về phía anh ta, một người là Kirihara, người còn lại họ Kinjo.



“Bán được cái 88 rồi.” Tomohiko vừa nói vừa đưa hóa đơn cho Kirihara xem, “Tính cả màn hình với máy in 169.800 yên.”



“Vậy là bán hết số máy series 88 rồi, cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng giải quyết được đống phiền phức.” Một bên má Kirihara hiện lên nụ cười. “Tiếp sau đây là thời đại của series 98 rồi.”



“Không sai chút nào.”



Trong căn hộ, các hộp giấy đựng máy tính cá nhân và máy móc liên quan xếp chồng lên nhau cao dến trần nhà. Tomohiko đi đi lại lại giữa đống

thùng cao ngất, xem ký hiệu in trên hộp giấy.



“Cậu làm ăn cũng ổn thật đấy, bao lâu mới có một khách hàng chịu bỏ

ra hơn trăm nghìn yên.” Kinjo chế giễu. Tomohiko đang ở giữa đống hộp

giấy, không nhìn thấy nét mặt Kinjo, nhưng anh ta cũng có thể tưởng

tượng được vẻ mặt đó. Kinjo nhất định đang nhăn cái má da bọc xương, cố ý trợn trừng hai con mắt hõm sâu của mình lên. Mỗi lần nhìn thấy con

người này, Tomohiko lại không khỏi liên tưởng đến cái đầu lâu. Y thường

xuyên mặc vest màu xám, nhưng phần vai gồ lên trông như được treo trên

cái mắc áo không hợp kích cỡ vậy.



“Bước nào chắc bước đó là tốt nhất.” Kirihara Ryoji trả lời, “Lợi nhuận thấp, rủi ro cũng thấp.”



Một tiếng cười trầm đục vang lên, hẳn là do Kinjo phát ra.



“Chuyện năm ngoái cậu quên rồi à? Rất dễ kiếm, vậy nên cậu mới mở được cửa hàng này. Không muốn đánh một quả nữa sao?”



“Tôi đã nói từ trước rồi mà, nếu biết lần đó nguy hiểm như vậy, tôi

còn lâu mới nhắm mắt đi theo các anh. Chỉ cần sai một bước thì tất cả

xong đời hết.”



“Đừng nói quá lên thế chứ. Cậu coi chúng tôi là lũ ngu chắc, những

chỗ cần chú ý chúng tôi đều chú ý cả rồi, căn bản không có gì phải lo

lắng hết. Vả lại, có phải cậu không biết chúng tôi là hạng gì đâu, hẳn

cậu phải hiểu rằng lần đó chẳng nguy hiểm chút nào.”



“Tóm lại là chuyện này tôi không tham gia được, phiền anh đi tìm người khác.”



Bọn họ đang nói đến chuyện gì nhỉ? Tomohiko vừa tìm hộp giấy vừa

nghĩ. Trong đầu anh ta xuất hiện mấy giả thiết. Tomohiko tự thấy mình

cũng lờ mờ đoán được mục đích Kinjo đến đây.



Cuối cùng, anh ta tìm được những thứ cần tìm. Tổng cộng có ba thùng,

cục máy, màn hình và máy in. Anh ta lần lượt chuyển các thùng ra ngoài,

mỗi lần đều đi qua bên cạnh Kirihara và Kinjo, nhưng hai người bọn họ

chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nhau nên anh ta không nghe thêm được

thông tin nào nữa.



“Kirihara,” trước khi rời khỏi căn hộ làm nhà kho, Tomohiko hỏi, “đóng cửa được chưa nhỉ?”



“Được.” Kirihara nói mà hồn như để đâu đâu, “Đóng đi.”



Tomohiko ừ một tiếng rồi rời khỏi căn hộ. Trong lúc bọn họ nói chuyện, Kinjo hoàn toàn không nhìn về phía Tomohiko lần nào.



Sau khi giao hàng cho hai cha con kia, Tomohiko đóng cửa tiệm, rủ Nakajima Hiroe đi ăn cơm.



“Người kia lại đến à?” Hiroe chau mày, “Cái người khuôn mặt giống như đầu lâu ấy.”



Nghe cô nói vậy, Tomohiko bật cười thành tiếng. Anh ta không ngờ ấn

tượng của Hiroe với người ấy lại giống hệt như mình. Nghe anh ta nói ra

điều đó, cô cũng bật cười theo, nhưng cười được một hồi, sắc mặt cô trầm hẳn xuống.



“Kirihara nói chuyện gì với người kia vậy? Mà người đó là ai? Anh có biết gì không?”



“Ừm, chuyện đó để từ từ anh kể cho em.” Nói đoạn, Tomohiko mặc áo

khoác vào. “Chuyện này không thể một hai lời mà nói hết được. ”



Rời khỏi cửa hàng, Tomohiko và Hiroe sánh vai bước đi dưới màn đêm

trên con đường dành cho người đi bộ. Mới đầu tháng Mười hai, khắp trên

phố đã trang hoàng cho Giáng sinh. Đêm Giáng sinh đi đâu bây giờ nhỉ?

Tomohiko nghĩ, năm ngoái anh ta đã đặt chỗ ở nhà hàng Pháp trong một

khách sạn lớn, nhưng năm nay vẫn chưa nghĩ ra tiết mục gì. Dù thế nào,

năm nay anh ta cũng cùng đón Giáng sinh với Hiroe, đây sẽ là đêm Giáng

sinh thứ ba họ ở bên nhau.



Hiroe và Tomohiko quen nhau từ hồi đi làm thêm năm thứ hai đại học.

Họ làm việc ở một cửa hàng đồ điện lớn, nổi tiếng vì bán giá rẻ. Anh ta

phụ trách bán máy tính cá nhân và máy soạn thảo văn bản. Bấy giờ, người

có kiến thức về lĩnh vực đó còn ít hơn bây giờ, vì vậy Tomohiko rất được coi trọng. Công việc chính vốn là phụ trách bán hàng ở tiệm, nhưng

thỉnh thoảng anh ta lại bị bắt đi làm công tác hỗ trợ kỹ thuật.



Anh ta đi làm ở đó, là bởi công ty Kế hoạch Vô hạn mà Kirihara mở ra

phải đóng cửa. Vì ngành trò chơi máy tính phát triển, các công ty bán

chương trình trò chơi nhiều như nấm mọc sau mưa, dẫn đến các trò chơi

thô sơ chất lượng kém tràn lan, làm người tiêu dùng mất lòng tin với sản phẩm, đại đa số các công ty đều vì vậy mà phải đóng cửa. Có thể nói Kế

hoạch Vô hạn cũng bị làn sóng này nuốt chửng.



Thế nhưng, đến giờ Tomohiko vẫn biết ơn việc công ty đóng cửa. Nhờ

đó, anh ta mới có cơ duyên quen biết Nakajima Hiroe. Hiroe phụ trách bán điện thoại và máy fax cùng tầng với Tomohiko. Họ thường xuyên chạm mặt

nhau, không lâu sau thì bắt đầu nói chuyện. Lần hẹn hò đầu tiên là

khoảng một tháng sau khi Tomohiko bắt đầu làm việc. Cũng không tốn bao

nhiêu thời gian, hai người họ đã coi nhau là người yêu.



Nakajima Hiroe không đẹp, mắt một mí, mũi cũng không cao, mặt tròn,

vóc người nhỏ, vả lại còn gầy nhẳng, trông chẳng giống thiếu nữ, mà

giống thiếu niên nhiều hơn. Nhưng ở cô toát ra một vẻ dịu dàng khiến

người ta cảm thấy yên bình. Chỉ cần ở bên cô, Tomohiko sẽ quên đi mọi ưu phiền. Mỗi khi gặp cô trở về, anh ta đều cảm thấy đại đa số phiền não

chẳng phải vấn đề gì to tát.



Nhưng Tomohiko đã có lần làm khổ một Hiroe như thế. Chuyện xảy ra khoảng hai năm trước. Anh ta làm cô có thai, buộc phải nạo bỏ.



Mặc dù vậy, Hiroe cũng chỉ khóc một lần vào đêm sau khi làm phẫu

thuật. Đêm hôm đó, cô bảo dù thế nào cũng không muốn ở một mình, hy vọng Tomohiko có thể cùng cô đến khách sạn ngủ qua đêm. Cô thuê phòng ở một

mình bên ngoài, ban ngày làm việc, tối đi học trường dạy nghề. Tomohiko

tất nhiên chiều theo yêu cầu của cô. Nằm trên giường, anh ta nhẹ nhàng

ôm lấy người bạn gái vừa làm phẫu thuật phá thai, cô run rẩy rơi lệ. Từ

sau hôm đó, cô chưa từng khóc vì nhớ lại chuyện khi ấy.



Trong ví tiền của Tomohiko có một cái ống nhỏ trong suốt, kích cỡ

tương đương nửa điếu thuốc lá. Nhìn từ một đầu vào có thể thấy hai vòng

tròn đồng tâm màu đỏ dưới dày. Đó là dụng cụ thử thai Hiroe đã dùng khi

xác nhận có thai, hai vòng tròn đồng tâm có nghĩa là phản ứng dương

tính. Chỉ có điều, vòng tròn đồng tâm ở đáy cái ống nhỏ Tomohiko mang

theo bên mình là do anh ta dùng bút dạ đỏ vẽ lên. Khi sử dụng trong thực tế, nước tiểu của Hiroe sản sinh ra kết tủa màu đỏ ở đáy ống, hình

thành nên ký hiệu thể hiện kết quả dương tính.



Tomohiko mang theo cái ống nhỏ này bên mình, mục đích duy nhất là để

tự nhắc nhở bản thân. Anh ta không muốn Hiroe phải chịu khổ như thế lần

nữa, vì vậy trong ví tiền bao giờ cũng có bao cao su.



Tomohiko từng cho Kirihara mượn cái “bùa hộ thân” đó một lần. Khi anh ta nói những lời nhắc nhở bản thân và lấy cho Kirihara xem, Kirihara

bèn hỏi có thể mượn mấy hôm được không.



Tomohiko hỏi anh ta mượn làm gì, Kirihara chỉ nói là mang cho một

người xem, không giải thích thêm gì nữa. Lúc trả lại, Kirihara nở một nụ cười lạnh lùng đầy ẩn ý, nói:



“Đàn ông thật yếu đuối, vừa nghe thấy có thai liền giơ tay đầu hàng luôn.”



Đến bây giờ, Tomohiko vẫn không biết anh ta lấy cái “bùa hộ thân” đó đi làm gì.



2



Tomohiko và Hiroe đến một quán rượu nhỏ ngoài tiền sảnh có lắp cửa ô

kéo. Các viên chức đã ngồi đầy bên trong, chỉ có chiếc bàn ngoài cùng

còn trống. Hai người ngồi đối diện nhau, đặt áo khoác xuống bên cạnh.

Chiếc ti vi trên đầu đang chiếu chương trình nghệ thuật tổng hợp.



Một phụ nữ trung niên mặc tạp dề bước tới nhận đặt món, họ gọi hai

cốc bia và mấy món ăn. Quán này ngoài món cá sống ra thì trứng cuộn kiểu Nhật và rau củ hầm cũng rất vừa miệng.



“Lần đầu tiên anh gặp cái người họ Kinjo ấy là mùa xuân năm ngoái.”

Tomohiko lấy món salad mực và trứng cá tuyết nhà hàng tặng làm mồi, nhấp một ngụm bia, rồi bắt đầu kể, “Kirihara bảo anh ra ngoài, giới thiệu

cho anh biết. Lúc ấy, mặt mũi Kinjo vẫn còn chưa tệ như bây giờ.”



“So với cái đầu lâu thì có thêm ít thịt à?” Câu hỏi của Hiroe làm Tomohiko bật cười.



“Có thể nói vậy, có điều, y nhất định đang cố đóng vai người tốt. Lúc đó, Kinjo muốn tìm người làm chương trình trò chơi, bèn tới nhờ

Kirihara.”



“Trò chơi? Trò chơi gì?”



“Trò đánh golf.”



“Ồ, y muốn nhờ các anh phát triển trò đó à?”



“Nói đơn giản thì là vậy, nhưng kỳ thực chuyện phức tạp hơn rất nhiều.” Tomohiko uống một hơi hết nửa cốc bia còn lại.



Chuyện lần đó ngay từ đầu đã rất đáng ngờ. Kinjo cho Tomohiko xem bản thiết kế của trò chơi và phần lập trình chưa hoàn chỉnh. Nội dung yêu

cầu là trong vòng hai tháng phải hoàn thành được chương trình này.



Đã viết đến đây rồi, phần còn lại sao phải tìm người khác làm? Khi ấy, Tomohiko đã đưa ra nghi vấn lớn nhất.



“Người phụ trách viết phần mềm đã đột tử vì bệnh tim. Các kỹ sư lập

trình khác của công ty phần mềm ấy lại chẳng được việc gì, cứ tiếp tục

như vậy, sợ rằng không kịp thời gian giao hàng, nên mới phải đi khắp nơi tìm người có thể làm tiếp.”



Kinjo trả lời bằng một giọng mềm mỏng không thể tưởng tượng nổi từ một Kinjo như bây giờ.



“Sao hả?” Kirihara hỏi, “Mặc dù chưa hoàn thành nhưng hệ thống đã có

khung hoàn chỉnh rồi. Việc chúng ta làm chỉ là lấp những lỗ trống bị sâu bọ đục khoét mà thôi. Hai tháng chắc vẫn kịp.”



“Vấn đề là việc kiểm tra lỗi sau khi hoàn thành.” Tomohiko trả lời,

“Tôi nghĩ phần lập trình chỉ cần một tháng là được nhưng muốn làm đến

mức hoàn toàn không có vấn đề gì thì một tháng còn lại có đủ hay không

rất khó nói.”



“Xin nhờ các cậu, tôi chẳng còn tìm được ai khác nữa rồi.” Kinjo cúi rạp người. Duy chỉ có lúc ấy, y mới tỏ ra hạ mình như vậy.
“Ừ, vậy tốt hơn.”



Hiroe hơi do dự, nhưng chỉ “Vâng” một tiếng, rồi đứng dậy.



“Anh định đợi à?”



“Ừ.” Tomohiko gật đầu.



“Anh cẩn thận đừng để bị cảm nhé.”



“Cảm ơn em.”



“Đêm nay thế nào?” Hiroe hỏi như vậy, là vì bọn họ đã hẹn sẽ cùng đón năm mới.



“Anh sẽ đến, nhưng có thể muộn một chút.”



“Ừ, vậy thì em sẽ chuẩn bị sẵn mì soba.” Hiroe mặc áo khoác lên, rời khỏi cửa hàng.



Còn lại một mình, vô số suy đoán liền hiện ra trong đầu Tomohiko. Ti

vi như thường lệ chiếu tiết mục đón Giao thừa, nhưng anh ta không còn

tâm trí mà xem nữa. Đến khi định thần lại, tiết mục trên ti vi đã chuyển thành chúc mừng năm mới tự lúc nào, Tomohiko hoàn toàn không nhận ra đã hơn mười hai giờ. Anh ta gọi điện cho Hiroe, nói có thể mình không đến

được.



“Kirihara vẫn chưa quay lại ạ?” Giọng Hiroe hơi run.



“Ừ, sự việc có vẻ hơi khó khăn, anh đợi cậu ấy thêm một lát nữa. Hiroe, nếu em buồn ngủ thì đi ngủ trước đi.”



“Không sao. Đêm nay sẽ chiếu mấy bộ phim rất hay đến tận sáng cơ, em muốn xem.” Giọng Hiroe dường như cố tỏ ra vui vẻ.



Hơn ba giờ sáng, cửa bật mở. Tomohiko đang ngồi ngây người xem phim

chiếu lúc đêm muộn nghe thấy động lập tức ngoảnh đầu ra, thấy Kirihara

đứng đó, nét mặt u ám. Nhìn thấy bộ dạng của anh ta, Tomohiko giật mình. Quần bò Kirihara đầy bùn, tay áo khoác thể thao cũng rách toạc, khăn

quàng cổ cầm trên tay.



“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu lại thế này...”



Kirihara không trả lời, cũng không nói gì về việc Tomohiko vẫn ở đây

đến tận bây giờ. Trông anh ta có vẻ mệt mỏi vô cùng. Anh ta ngồi thụp

xuống đất, đầu cúi gục xuống.



“Kirihara...”



“Về đi.” Kirihara cúi đầu, mắt nhắm nghiền nói.



“Hả?”



“Tôi bảo cậu về đi.”



“Nhưng mà...”



“Về đi!” Kirihara dường như không có ý nói từ nào khác.



Tomohiko không biết làm sao, đành chuẩn bị ra về. Trong thời gian đó tư thế của Kirihara hoàn toàn không thay đổi.



“Tôi về đây.” Tomohiko nói lần cuối, nhưng Kirihara vẫn không phản

ứng. Tomohiko đành bỏ cuộc đi ra phía cửa. Nhưng đúng lúc định mở cửa,

anh ta chợt nghe thấy một tiếng gọi “Sonomura.”



“Sao hả?”



Kirihara không nói ngay mà vẫn nhìn chằm chằm xuống nền đất. Tomohiko toan mở miệng nói gì đó, thì anh ta cất tiếng.



“Đi đường cẩn thận.”



“Ờ... ừm. Kirihara, cậu cũng đi ngủ sớm đi.”



Không có tiếng đáp. Tomohiko chán nản, mở cửa đi ra.



7



Báo ngày 3 tháng Giêng đăng tin đã tìm được một lượng lớn bản lậu trò chơi Super Mario Bros. Địa điểm phát hiện là bãi đỗ xe tại nhà riêng

của một người tiêu thụ trung gian. Người này cũng buôn bán cả máy trò

chơi điện tử và băng trò chơi đã qua sử dụng.



Theo những gì đọc trong bài báo này, Tomohiko cho rằng tay trung gian đó chính là Matsuura. Hiện Matsuura đang mất tích. Ngoài việc nghi phạm làm phần mềm lậu và đường dây tiêu thụ rất có khả năng liên quan tới xã hội đen, cảnh sát vẫn chưa nắm được gì. Tất nhiên, tên của Kirihara

cũng không xuất hiện.



Tomohiko lập tức gọi điện cho Kirihara, nhưng chỉ nghe thấy chuông reo mà không có người bắt máy.



Ngày 5 tháng Giêng, MUGEN mở cửa theo đúng kế hoạch ban đầu. Nhưng

Kirihara không hề xuất hiện, Tomohiko đành cùng Hiroe hoàn thành công

việc nhập và bán hàng. Trường học vẫn đang nghỉ đông, nên có rất nhiều

học sinh cấp II, III tìm đến.



Tomohiko tranh thủ lúc rỗi việc gọi điện cho Kirihara mấy lần, nhưng đều không ai nghe máy.



“Liệu anh Kirihara có gặp phải chuyện gì không nhỉ.” Lúc cửa hàng không có khách, Hiroe lo lắng hỏi.



“Anh nghĩ không cần phải lo lắng cho cậu ta đâu, nhưng lúc về nhà anh sẽ ghé qua xem thế nào.”



“Đúng đấy, nêm làm như thế.”



Hiroe nhìn chiếc ghế Kirihara thường ngày vẫn ngồi, trên lưng ghế vắt một chiếc khăn quàng. Chính là chiếc mà Kirihara quàng trong đêm giao

thừa.



Trên bức tường phía sau chiếc ghế ấy, ở chỗ cao hơn lưng ghế một chút có treo một khung tranh nhỏ Hiroe mang đến. Trong khung tranh là hình

cắt giấy đứa bé trai và đứa bé gái mà tối hôm đó Kirihara đã khéo léo

cắt.



Trong đầu Tomohiko đột nhiên lóe lên một ý nghĩ. Anh ta vội vàng mở

ngăn kéo bàn làm việc của Kirihara... Chiếc hộp đựng cái kéo kia đã biến mất!



Ngay tức thì, Tomohiko có một linh cảm... Kirihara có thể sẽ không xuất hiện nữa.



Sau khi kết thúc công việc trong ngày, trước khi về nhà, Tomohiko tạt qua chỗ ở của Kirihara. Anh ta không ngừng ấn chuông cửa, nhưng bên

trong không có động tĩnh gì. Anh ta lại ra bên ngoài tòa nhà, ngẩng đầu

nhìn cửa sổ, bên trong không có ánh đèn.



Ngày hôm sau và cả mấy ngày sau đó, Kirihara đều không xuất hiện. Sau đó, điện thoại của Kirihara dường như đã bị cắt, không gọi được nữa.

Tomohiko đến chỗ ở của anh ta thăm dò, vừa lúc thấy mấy người lạ mặt

đang dọn đồ nội thất và đồ điện máy trong nhà anh ta ra.



“Các anh làm gì vậy?” Tomohiko hỏi một người trông có vẻ đứng đầu bọn họ.



“Chúng tôi... đang dọn nhà, được người ở căn hộ này yêu cầu.”



“Mấy anh là...”



“Công ty dọn nhà.” Người đàn ông ngạc nhiên nhìn Tomohiko.



“Kirihara chuyển nhà rồi à?”



“Chắc thế, anh ta đã trả lại căn hộ.”



“Xin hỏi anh ta chuyển đi đâu vậy?”



“Chuyện đó thì tôi không rõ.”



“Không rõ... các anh không phải chuyển đồ đến đó sao?”



“Chúng tôi được yêu là bỏ hết cả đi.”



“Bỏ hết? Toàn bộ?”



“Đúng, tiền cũng trả trước cả rồi. Xin lỗi, tôi còn phải làm việc.”

Nói xong, người đàn ông ấy liền bắt đầu ra lệnh cho những người khác.



Tomohiko lùi lại một bước, nhìn bọn họ lần lượt chuyển đồ đạc của Kirihara ra ngoài.



Khi nghe kể chuyện này, Hiroe có vẻ rất lúng túng và hoảng hốt.



“Sao lại thế... sao anh ấy lại đột nhiên bỏ đi như vậy?”



“Cậu ấy có suy nghĩ của riêng mình mà. Dẫu sao thì, giờ chỉ có chúng ta trông nom cửa hàng này thôi.”



“Kirihara sau này có liên lạc với chúng ta không nhỉ?”



“Nhất định là có. Từ giờ cho đến lúc ấy, hai chúng ta hãy cùng cố gắng nhé.”



Hiroe mặc dù bất an ra mặt, nhưng vẫn gật đầu với Tomohiko.



Chiều ngày thứ năm sau khi mở cửa hàng, một người đàn ông tìm đến.

Người này khoảng năm mươi tuổi, mặc áo khoác dạ cũ. Xét theo tiêu chuẩn

người cùng thế hệ, dáng người ông ta rất cao, vai cũng rất rộng. Mắt một mí dày, ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa sắc bén. Tomohiko nghĩ ngay ông ta không đến để mua máy tính.



“Cậu là người phụ trách ở đây à?” Người đàn ông hỏi.



“Vâng.” Tomohiko trả lời.



“Chà, trẻ quá, chắc cũng tầm tuổi cậu Kirihara nhỉ...”



Ông ta vừa nhắc đến Kirihara, Tomohiko liền không kìm được mở to hai

mắt. Người đàn ông dường như rất hài lòng trước phản ứng ấy của anh ta.

Ông ta nói, “Có thể làm phiền cậu một chút được không? Tôi có chuyện này muốn hỏi.”



“Quý khách...”



Người đàn ông xua tay. “Tôi không phải là khách, tôi làm nghề này cơ.” Đối phương lấy ra tấm thẻ cảnh sát từ túi trong áo khoác.



Đây không phải lần đầu tiên Tomohiko nhìn thấy thứ này, hồi lớp mười

một, anh ta từng bị cảnh sát tìm đến. Người đàn ông trước mặt tỏa ra một thứ mùi giống như hai cảnh sát hồi đó. Anh ta thầm lấy làm may mắn vì

Hiroe đã ra ngoài. “Có phải muốn hỏi chuyện về Kirihara không?”



“Đúng. Tôi có thể ngồi đây được không?” Người đàn ông chỉ vào chiếc ghế đối diện với Tomohiko.



“Mời ông.”



“Vậy tôi xin phép.” Người đàn ông ngồi xuống, dựa hẳn vào lưng ghế,

đảo mắt nhìn quanh phòng. “Các cậu bán loại hàng có vẻ khó hiểu nhỉ. Bọn trẻ con hay mua những thứ này à?”



“Khách hàng đa số là người lớn nhưng thỉnh thoảng cũng có học sinh cấp II đến mua.”



“Hừm,” người đàn ông nói rồi lắc đầu, “thế giới này càng lúc càng ghê gớm, tôi đã không theo kịp mất rồi.”



“Ông muốn hỏi chuyện gì vậy ạ?” Tomohiko hơi nôn nóng.



Dường như lấy làm vui trước vẻ mặt của Tomohiko, viên cảnh sát cười nhẹ.



“Ông chủ của cửa hàng này vốn là cậu Kirihara Ryoji đúng không nhỉ, giờ cậu ta đang ở đâu?”



“Ông muốn tìm Kirihara có việc gì?”



“Tôi muốn cậu trả lời câu hỏi của tôi trước đã.” Viên cảnh sát cười nhạt.



“Cậu ấy... giờ không ở đây.”



“Ừ, chuyện này thì tôi biết. Căn hộ cậu ta ở đến năm ngoái cũng thanh lý hợp đồng rồi, trong nhà trống không. Thế nên tôi mới đến hỏi cậu.”



Tomohiko thở dài. Xem ra muốn trả lời qua loa cũng vô ích. “Thực ra,

chúng tôi cũng đang khốn đốn đây. Ông chủ đột nhiên lại biến mất.”



“Có báo cảnh sát không?”



“Không,” Tomohiko lắc đầu. “Tôi vẫn nghĩ rồi cậu ấy sẽ liên lạc với chúng tôi.”



“Lần cuối cùng cậu gặp cậu ta là khi nào?”



“Hôm giao thừa, mãi đến lúc đóng cửa hàng cậu ấy vẫn ở đây.”



“Sau đó các cậu có nói chuyện qua điện thoại không?”



“Không.”



“Biến mất mà không nói năng câu nào với cả người làm chung như cậu à? Có chuyện đó sao?”



“Vậy nên chúng tôi mới khốn đốn.”



“Ừm.” Người đàn ông xoa cằm, “Lúc cậu gặp cậu Kirihara lần cuối cùng, cậu ta có gì bất bình thường không?”



“Không, tôi không để ý thấy gì bất thường cả, giống như mọi khi

thôi.” Tomohiko trả lời với vẻ bình thản, thầm nghĩ tại sao khi người

đàn ông này nhắc đến Kirihara lại thêm chữ “cậu” ở đằng trước.



Người đàn ông thò tay vào túi áo lấy ra một món đồ. “Cậu có nhớ gì về người này không?”



Đó là một tấm ảnh, ảnh chân dung của Matsuura. Tomohiko cần nhanh

chóng quyết định câu trả lời. Cuối cùng, anh ta kết luận là nên nói dối

càng ít càng tốt. “Tôi biết. Là ông Matsuura phải không? Nghe nói hồi

trước từng làm việc cho nhà Kirihara.”



“Ông ta từng đến đây à?”



“Ông ấy có đến mấy lần.”



“Đến làm gì?”



“Không biết.” Tomohiko cố ý nghiêng đầu đi, “Tôi chỉ nghe nói ông ta

đã lâu lắm rồi không gặp lại Kirihara, nên mới đến tìm cậu ấy. Tôi gần

như không nói chuyện với ông ta, nên cũng không rõ lắm.”



“Hừm.” Người đàn ông nhìn chằm chằm vào mắt Tomohiko. Ánh mắt đó như

muốn nhìn thấu xem trong lời của anh ta có bao nhiêu phần dối trá.

Tomohiko gắng sức kìm ý muốn quay đầu đi hướng khác.



“Sau khi ông Matsuura đến đây, thái độ của cậu Kirihara thế nào? Có gì để lại cho cậu ấn tượng đặc biệt không?”



“Không có gì. Bọn họ nói chuyện với nhau như thể rất nhớ hồi xưa.”



“Rất nhớ hồi xưa?”



Tomohiko có cảm giác cặp mắt người đàn ông sáng lên.



“Đúng vậy.”



“Ừm...” ông ta gật đầu vẻ hứng thú. “Cậu có nhớ họ nói những chuyện

gì không? Tôi nghĩ chắc là có nhắc đến những chuyện đã qua chứ nhỉ.”



“Hình như thế, có điều tôi không nghe được nội dung cụ thể, vì lúc ấy đang bận tiếp khách.”



Tomohiko nhớ Matsuura từng nói về vụ án bố Kirihara bị giết. Nhưng,

anh quyết định tốt nhất không nên nhắc đến chuyện đó vào lúc này.



Lúc này, cánh cửa bật mở, một cậu chàng trông như học sinh cấp III bước vào, Tomohiko cất tiếng, “Xin chào quý khách!”



“Vậy sao.” Người đàn ông rốt cuộc cũng đứng dậy. “Vậy thì hôm khác tôi lại đến.”



“Xin hỏi... Kirihara đã làm gì vậy?”



Khi Tomohiko hỏi câu ấy, ông ta đã thoáng tỏ ra do dự, sau đó đáp.



“Giờ vẫn chưa biết. Có điều, chắc chắn cậu ta đã làm gì đó thì tôi mới tìm đến.”



“Làm gì đó...”



“Ồ.” Người đàn ông để ngoài tai câu nói của Tomohiko, chuyển ánh mắt

về phía bức tranh cắt giấy đóng khung trên tường, “Đây là cậu ta cắt

phải không?”



“Đúng vậy.”



“Cậu ta vẫn khéo tay như thế nhỉ, lại còn là đứa bé trai dắt đứa bé gái nữa, đẹp thật.”



Tomohiko nghĩ, sao ông ta biết là Kirihara cắt? Anh ta tin chắc người này không chỉ điều tra nghi phạm làm lậu trò chơi Mario.



“Xin lỗi đã làm phiền cậu.” Người đàn ông đi ra phía cửa.



“Xin hỏi...” Tomohiko gọi với theo, “có thể hỏi tên ông được không ạ?”



“Được.” Người đàn ông dừng bước, ngoảnh đầu lại nói, “Tôi họ Sasagaki.”



“Ông Sasagaki...”



“Gặp lại cậu sau.” Sasagaki ra khỏi cửa hàng.



Tomohiko ấn tay lên trán, Sasagaki... anh ta từng nghe thấy cái họ

này rồi, hình như là từ miệng Matsuura. Ông ta kể, người cảnh sát hình

sự đã năm lần bảy lượt xác nhận lại chứng cứ ngoại phạm của họ trong vụ

án bố Kirihara chính là Sasagaki.



Tomohiko xoay người, chăm chú nhìn vào bức tranh cắt giấy mà Kirihara để lại.