Bạch Dạ Hành

Chương 9 : Chương IX

Ngày đăng: 09:15 18/04/20


1



Các phòng ban thuộc trụ sở chính Tokyo của công ty Cổ phần Thiết bị điện Tozai thường họp vào sáng ngày thứ Hai. Tại cuộc họp,

trưởng các phòng ban sẽ thông báo về các vấn đề đã được quyết định cũng

như đưa ra các chỉ dẫn công việc. Những người phụ trách nếu có chuyện gì muốn thông báo, cũng sẽ tranh thủ lúc này.



Một ngày thứ Hai trung tuần tháng Tư, trưởng phòng Bản quyền sáng chế Nagasaka nhắc đến việc cầu Seto mới thông xe mấy hôm trước. Anh ta nói, tính cả đường hầm Seikan mới thông xe tháng trước, từ nay Nhật Bản sẽ

tiến thêm một bước phát triển tới xã hội xe hơi, rút ngắn khoảng cách

giữa các vùng. Và câu chuyện dừng lại ở việc nhắc nhở mọi người luôn sẵn sàng đối phó với đối thủ vì cạnh tranh sẽ càng lúc càng gay gắt. Chắc

hẳn lại rập khuôn theo những lời một ai đó đã phát biểu trong cuộc họp

tuần trước.



Sau khi buổi họp kết thúc, các nhân viên trở về chỗ ngồi, bắt đầu làm việc. Có người gọi điện thoại, có người đi lấy công văn, có người vội

vội vàng vàng ra ngoài. Có thể nói đó là quang cảnh một ngày thứ Hai

bình thường của phòng này.



Takamiya Makoto cũng lao vào công việc như thường lệ, bắt tay hoàn

thành nốt mấy thủ tục đăng ký bản quyền mà thứ Sáu tuần trước vẫn chưa

làm xong. Anh ta có thói quen giữ lại một vài việc không gấp lắm để tuần sau xử lý, coi như làm động tác khởi động đầu óc.



Nhưng công việc còn chưa xong, đã nghe tiếng “Nhóm E tập hợp”. Người

lên tiếng là Narita vừa được thăng chức làm nhóm trưởng hồi cuối năm

ngoái.



Nhóm E là nhóm phụ trách vấn đề bản quyền sáng chế liên quan đến các

lĩnh vực điện khí, điện tử, máy tính. E lấy từ chữ cái đầu tiên của từ

Electronics trong tiếng Anh, tính cả nhóm trưởng tổng cộng có năm thành

viên.



Mấy người bọn Makoto ngồi xuống quanh bàn làm việc của Narita.



“Chuyện này rất quan trọng.” Nét mặt Narita có vẻ nghiêm trọng. “Liên quan đến hệ thống chuyên gia kỹ thuật sản xuất. Sự việc là gì, chắc mọi người đều biết cả rồi chứ?”



Tính cả Makoto, có ba người gật đầu. Chỉ có Yamano mới vào công ty năm ngoái là ngại ngùng nói, “Em không rõ cho lắm.”



“Cậu biết về hệ thống chuyên gia chứ?” Narita hỏi.



“Không biết... chỉ nghe nhắc đến tên thôi.”



“Thế còn ai?”



“À, trí tuệ nhân tạo phải không ạ?” Yamano trả lời với vẻ không chắc chắn lắm.



Trong ngành công nghiệp máy tính phát triển chóng mặt gần đây, việc

nghiên cứu để làm cho máy tính ngày một tiếp cận với bộ não con người đã thành một làn sóng. Chẳng hạn khi một người đi lướt qua một người khác, người ấy không hề cố ý tính toán khoảng cách giữa mình và đối phương để quyết định tốc độ di chuyển, mà dựa vào kinh nghiệm hoặc trực giác để

quyết định “linh hoạt” tốc độ và phương hướng. Thứ khiến cho máy tính sở hữu năng lực phán đoán và suy nghĩ có tính linh hoạt như vậy, được gọi

là “trí tuệ nhân tạo”.



“Hệ thống chuyên gia là một trong những ứng dụng của trí tuệ nhân

tạo, chính là hệ thống sử dụng máy tính thay thế cho các chuyên gia.”

Narita nói, “Thông thường, những người được gọi là chuyên gia, không chỉ có kiến thức phong phú, mà còn nắm nhiều bí quyết trong lĩnh vực chuyên môn của mình nữa, đúng vậy không? Đem những thứ ấy ra tạo thành một hệ

thống chặt chẽ, để những người ngoài ngành chỉ dựa vào hệ thống này cũng có thể đưa ra các phán đoán của chuyên gia, chính là hệ thống chuyên

gia. Giờ đã có hệ thống chuyên gia trị liệu và hệ thống chuyên gia cố

vấn kinh doanh rồi.”



Nói tới đây, Narita lại hỏi Yamano đã hiểu hay chưa.



“Đại khái là hiểu rồi.” Yamano trả lời.



“Công ty chúng ta đã bắt đầu chú ý đến hệ thống này từ hai ba năm

trước, một phần nguyên nhân là do công ty phát triển nhanh chóng, dẫn

đến chênh lệch tuổi tác giữa nhân viên nhiều kinh nghiệm và nhân viên

trẻ rất lớn. Đến khi những nhân viên nhiều kinh nghiệm tới tuổi về hưu,

công ty sẽ lâm vào tình trạng thiếu chuyên gia thực thụ. Đặc biệt là

trong lĩnh vực kỹ thuật sản xuất, như các kỹ thuật xử lý nhiệt, xử lý

hóa học trong gia công kim loại cần rất nhiều bí quyết và tri thức

chuyên môn, nếu thiếu người giàu kinh nghiệm sẽ rất khó khăn. Vì vậy,

cần tranh thủ lúc này xây dựng hệ thống chuyên gia, để có thể đối phó

với tình trạng chỉ còn các nhân viên kỹ thuật trẻ.”



“Đây chính là hệ thống chuyên gia kỹ thuật sản xuất?”



“Đúng thế. Đây là do phòng Kỹ thuật sản xuất và phòng Phát triển hệ

thống cùng hợp tác phát triển, giờ đã lắp đặt hệ thống máy workstation,

chắc có thể dùng được rồi nhỉ?” Narita nhìn ba người còn lại hỏi.



“Có thể dùng được.” Makoto trả lời, “Nhưng điều kiện là phải có mật mã tìm kiếm thông tin kỹ thuật.”



Thông tin kỹ thuật chứa rất nhiều bí mật nội bộ của công ty, vì vậy

dù là nhân viên trong công ty, cũng phải tiến hành xin phép mới lấy được mật mã. Các nhân viên thuộc phòng Bản quyền sáng chế như Makoto vì yêu

cầu công việc cần phải tìm kiếm các thông tin về bản quyền sáng chế, nên đều có mật mã.



“Thôi, giải thích đến đây thôi.” Narita điều chỉnh lại tư thế ngồi,

hạ giọng nói, “Nếu câu chuyện như vừa nói thì sẽ không liên quan gì đến

chúng ta vì tiền đề của hệ thống này là chỉ sử dụng trong công ty.”



“Xảy ra chuyện gì rồi ạ?” Một đồng nghiệp hỏi.



Narita khẽ gật đầu. “Vừa nãy người ở phòng Phát triển hệ thống có qua đây. Bọn họ nói hiện giờ có một phần mềm máy tính đang xuất hiện ở một

số công ty chế tạo loại vừa. Phần mềm ấy có thể gọi là phiên bản của hệ

thống chuyên gia gia công kim loại vậy.”



Lời anh ta nói làm đám nhân viên dưới quyền ngơ ngác nhìn nhau.



“Phần mềm ấy có vấn đề gì?” Makoto hỏi.



Narita hơi chồm người lên phía trước.



“Do tình cờ có được phần mềm ấy nên phòng Phát triển hệ thống và

phòng Kỹ thuật sản xuất đã nghiên cứu nội dung phần mềm, phát hiện ra số liệu trong đó rất giống với số liệu của phần gia công kim loại trong hệ thống chuyên gia kỹ thuật sản xuất của chúng ta.”



“Nói như vậy, là chương trình hệ thống của chúng ta bị lộ ra ngoài rồi?” Một nhân viên lớn hơn Makoto một tuổi hỏi.



“Vẫn chưa thể hoàn toàn khẳng định, nhưng không loại trừ khả năng này.”



“Không biết xuất xứ của phần mềm kia ạ?” Makoto hỏi.



“Không, biết chứ. Đó là một công ty phát triển phần mềm ở Tokyo. Hình như họ dùng phần mềm đó để quảng cáo.”



“Quảng cáo?”



“Phần mềm ấy là bản dùng thử, bên trong chỉ có một ít số liệu. Ý là

cho người ta dùng trước, nếu hài lòng thì hãy mua hệ thống chuyên gia

gia công kim loại thật sự của bọn họ.”



“Ra là vậy.” Makoto hiểu ra, giống như gói mỹ phẩm dùng thử vậy.



“Vấn đề là,” Narita tiếp tục nói. “Nếu đúng là nội dung hệ thống gia

công kim loại của chúng ta bị tiết lộ ra bên ngoài, và họ dựa vào đó để

làm ra phần mềm giống vậy thì chúng ta làm thế nào chứng minh được điều

đó? Còn nữa, nếu chứng minh được, thì có thể dùng luật pháp để ngăn bọn

họ sản xuất, tiêu thụ hay không?”



“Vì vậy mới yêu cầu chúng ta điều tra?” Makoto hỏi.



Narita gật đầu trước câu hỏi đó.



“Việc chương trình máy tính trở thành đối tượng được luật bản quyền

bảo vệ đã có án lệ. Có điều, muốn chứng minh nội dung là ăn cắp không hề đơn giản. Cũng giống như việc sao chép tiểu thuyết vậy. Rất khó xác

định giống đến mức độ nào mới coi là phạm pháp. Có điều, chúng ta cứ thử xem.”



“Nhưng mà,” Yamano nói, “nội dụng hệ thống chuyên gia của chúng ta

sao có thể lộ ra ngoài được chứ? Thông tin kỹ thuật đều được quản lý rất chặt cơ mà.”



Narita cười gằn.



“Kể cho cậu nghe một câu chuyện rất thú vị. Có công ty nọ bí mật

nghiên cứu phát triển thiết bị tăng áp cho tuốc bin kiểu mới, linh kiện

được làm từng cái một, sản phẩm mẫu số 1 rốt cuộc cũng hoàn thành xong

xuôi. Nhưng hai tiếng đồng hồ sau đó,” Narita dịch người lại gần Yamano, “trên bàn làm việc của trưởng phòng Nghiên cứu phát triển động cơ tuốc

bin thuộc công ty cạnh tranh, đã có một thiết bị tăng áp giống hệt như

thế rồi.”



“Hả!” Yamano kinh ngạc kêu lên một tiếng, ngẩn người ra.



Narita bật cười đắc ý.



“Đây gọi là cạnh tranh phát triển.”



“Thật không ạ?”



Nhìn vẻ mặt đầy bức xúc của Yamano, Makoto cười thiểu não, vì anh ta cũng từng nghe câu chuyện hệt như thế.



2



Hôm ấy, hơn tám giờ tối Makoto mới trở về căn hộ ở Seijo,

vì việc điều tra hệ thống chuyên gia kia, anh ta buộc phải làm thêm giờ.



Nhưng lúc mở cửa nhà mình, Makoto lại hối hận ngay, sớm biết vậy thì

đã ở lại công ty thêm một lúc nữa, bởi trong nhà vẫn tối om như mực.



Anh lần lượt bật đèn theo thứ tự tiền sảnh, hành lang, phòng khách.

Dù đã vào tháng Tư, nhưng anh ta vẫn cảm nhận được cái lạnh của sàn nhà

cả ngày không có hơi người, dù đã đi dép.



Makoto cởi áo, ngồi trên xô pha, nới lỏng cà vạt, cầm điều khiển từ

xa trên bàn bật ti vi lên. Mấy giây sau đó, trên màn hình 22 inch xuất

hiện những toa tàu hỏa bị đụng cháy. Cảnh tượng này anh đã xem rất nhiều lần, đó là sự cố tàu hỏa đâm nhau xảy ra ở ngoại ô Thượng Hải, Trung

Quốc từ tháng trước. Ti vi đang phát chương trình về việc xử lý hậu quả

sau tai nạn. Đoàn tham quan của học sinh trường cấp III dân lập Kochi

gồm một trăm chín mươi ba giáo viên và học sinh đã có mặt trên chuyến

tàu gặp nạn. Một giáo viên và hai mươi sáu học sinh tử nạn.



Phát thanh viên nói đại ý Nhật Bản và Trung Quốc đang tiếp tục tiến

hành đàm phán về vấn đề bồi thường cho người bị nạn, nhưng vẫn chưa đi

tới thống nhất.



Makoto chuyển kênh vì muốn xem truyền hình trực tiếp bóng chày, nhưng ngay sau đó lại nhớ ra hôm nay là thứ Hai, bèn tắt ti vi đi. Anh ta lập tức cảm nhận được căn nhà càng tĩnh lặng hơn so với trước khi bật ti

vi. Makoto nhìn đồng hồ trên tường. Chiếc đồng hồ có mặt hình hoa, món

quà bọn họ nhận được trong hôn lễ, chỉ tám giờ hai mươi phút.



Makoto đứng dậy, vừa cởi cúc áo sơ mi, vừa ngó vào bếp. Căn bếp được

dọn dẹp sạch sẽ. Trong bồn rửa bát không có bát đũa bẩn, các dụng cụ nấu ăn được sắp xếp để tiện lấy ra, sáng bóng như mới.



Thế nhưng, lúc này điều anh ta muốn biết, không phải là căn bếp được

dọn sạch sẽ hay không, mà là vợ mình có dự định gì cho bữa tối nay. Anh

ta muốn biết, trước khi ra ngoài cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho bữa tối hay định sau khi về mới bắt tay xử lý. Nhìn tình hình căn bếp, có lẽ là khả năng thứ hai.



Anh ta lại nhìn đồng hồ lần nữa, kim dài đã nhích thêm hai nấc nhỏ.



Makoto lấy bút bi trong ngăn kéo tủ phòng khách ra, vẽ một dấu X lớn

vào ô của ngày hôm nay trên tờ lịch treo tường. Đây là ký hiệu đánh dấu

anh ta về nhà trước. Anh ta bắt đầu đánh dấu ghi nhớ từ tháng này, nhưng không hề nói cho vợ biết ý nghĩa của ký hiệu đó. Makoto định sẽ tìm cơ

hội nói với cô. Mặc dù tự biết hành vi này cũng không hay ho gì lắm,

nhưng anh ta cho rằng, cần phải ghi lại tình trạng trước mắt một cách

khách quan theo hình thức nào đó.



Tháng này mới được một nửa, mà đã có hơn mười dấu X rồi.



Quả nhiên không nên đồng ý cho cô ấy đi làm, đây không biết là lần

thứ bao nhiêu Makoto hối hận vì điều này. Đồng thời, anh ta cũng thấy

căm ghét chính mình vì có ý nghĩ ấy, cho rằng mình là một gã đàn ông

bụng dạ hẹp hòi.



Anh ta đã kết hôn với Yukiho được hai năm rưỡi.



Đúng như anh ta nghĩ, cô là một người vợ hoàn hảo, làm gì cũng sạch

sẽ gọn gàng, hoàn toàn không thể chê trách. Đặc biệt tài nấu nướng tuyệt vời của cô làm anh ta cảm động ngất ngây, dù là món Pháp, món Ý hay món Nhật, món nào của cô ấy cũng có thể sánh với đầu bếp chuyên nghiệp.



“Tôi rất không muốn thừa nhận, nhưng cậu quả thực là người đàn ông

may mắn nhất thế kỷ này đấy. Cưới được một cô vợ xinh đẹp như vậy đã

phải rất hài lòng rồi, không ngờ cô nàng lại còn nấu ăn ngon như thế

chứ! Cứ nghĩ đến việc tôi với cậu cùng sống trong một thế giới, thực sự

rất khó để không ghét bỏ chính bản thân mình đấy.” Người nói những lời

này là một trong đám bạn bè đến ăn uống sau khi họ kết hôn. Những người

khác cũng đồng tình, hùa thêm một đống những lời ghen tị.



Dĩ nhiên, Makoto cũng khen ngợi tài nấu nướng của cô. Hồi mới cưới, hầu như ngày nào anh ta cũng khen cô.



“Hồi trước mẹ thường dẫn em đi các nhà hàng hạng nhất mà người ta

khen ngợi, bà nói, thời trẻ không được thưởng thức món ngon thì không

thể bồi dưỡng nên vị giác thực sự được. Bà còn bảo, một số người đến

những nhà hàng đắt đỏ mà chẳng ngon chút nào, chính là minh chứng cho

việc hồi nhỏ không được nếm qua món ngon. Nhờ vậy, nên em cũng khá tự

tin với khẩu vị của mình. Có điều, có thể khiến anh ăn vui vẻ như thế,

em thật sự rất sung sướng.”



Trước lời khen ngợi của Makoto, Yukiho vui vẻ trả lời như vậy. Bộ

dạng hơi thẹn thùng ấy của cô làm anh ta dấy lên cảm giác muốn vĩnh viễn ôm chặt lấy cô không rời.



Thế nhưng, cuộc sống bữa nào cũng được thưởng thức món ăn do cô làm

chỉ kéo dài trong hai tháng. Nguyên nhân là câu nói này của cô, “Anh à,

em có thể mua cổ phiếu không?”



“Hả?”



Lúc đó, trong đầu Makoto không hiện lên hai chữ “cổ phiếu” vì thứ này cách quá xa cuộc sống thường nhật của Yukiho.



Sau khi hiểu ra, anh ta nghi hoặc nhiều hơn kinh ngạc, “Em cũng biết chơi cổ phiếu à?”



“Biết, em đã học mà.”



“Học?”



Yukiho lấy trên giá sách xuống mấy quyển sách. Đều là sách nhập môn

mua bán cổ phiếu hoặc sách hướng dẫn. Makoto bình thường không hay xem

sách, hoàn toàn không để ý đến trên chiếc giá sách giả cổ trong phòng

khách nhà mình lại đặt những thứ sách này.



“Sao em lại nghĩ đến việc mua cổ phiếu?” Makoto chuyển hướng đặt câu hỏi.



“Vì chỉ ở nhà làm việc nhà, có nhiều thời gian rảnh lắm. Vả lại, giờ

giá cổ phiếu rất tốt, sau này còn tốt hơn nữa, so với để trong ngân hàng lấy lãi thì tốt hơn nhiều.”



“Nhưng mà, cũng có thể thua lỗ đấy.”



“Chẳng có cách nào, đây là một kiểu đánh bạc mà.” Yukiho bật cười thoải mái.



Câu “đây là một kiểu đánh bạc mà” làm Makoto lần đầu tiên cảm thấy không thoải mái với Yukiho, cảm giác như mình bị phản bội.



Câu tiếp theo của cô lại càng làm cảm giác này mạnh mẽ thêm.



“Anh yên tâm, em tự tin, chắc chắn không bị lỗ đâu. Với lại, em chỉ dùng tiền của em thôi.”



“Tiền của em?”



“Em cũng có một ít tiền để dành.”



“Có thì có...”



Anh dị ứng với cách nghĩ “tiền của em”. Đã là vợ chồng với nhau, còn phải phân biệt ra tiền của ai nữa sao?



“Vẫn không được ạ?” Yukiho ngước mắt lên nhìn chồng, thấy Makoto

không nói năng gì, cô khẽ thở dài một tiếng, “Cũng phải, đúng là không

được rồi. Em thậm chí còn chưa thành thạo trong việc làm vợ, đâu phải

lúc lo đến việc khác. Xin lỗi anh, em sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.” Cô chùng vai xuống, bắt đầu thu dọn mấy quyển sách liên quan đến cổ

phiếu.



Nhìn bóng dáng mảnh mai của Yukiho, Makoto không nén nổi suy nghĩ

rằng mình thật là một kẻ hẹp hòi, bao lâu nay cô không hề đưa ra một đề

nghị vô lý nào.



“Anh có điều kiện,” anh ta nhìn bóng lưng Yukiho, nói. “Không được

quá tập trung vào đó, tuyệt đối không được vay tiền. Những điều này em

có thể hứa chứ?”



Yukiho ngoảnh đầu lại, mắt sáng bừng lên lấp lánh. “Có thể được ạ?”



“Những điều kiện anh nói em làm được không?”



“Chắc chắn là được, em cảm ơn anh!” Yukiho ôm lấy cổ anh ta.



Hai tay Makoto ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, nhưng trong lòng lại dâng lên một linh cảm chẳng lành.



Xét về kết quả, Yukiho đúng là đã tuân thủ điều kiện anh ta đặt ra.

Cô đều đặn tăng tài sản của mình bằng cổ phiếu. Makoto hoàn toàn không

biết lúc đầu cô đầu tư bao nhiêu tiền, tiến hành mua bán ở mức độ nào.

Nhưng nghe cô và người phụ trách ở công ty chứng khoán nói chuyện điện

thoại, có thể thấy số tiền cô điều động đã hơn con số mười triệu yên.



Cuộc sống của cô từ đó bắt đầu xoay quanh cổ phiếu. Vì cần thường

xuyên nắm bắt tình hình cụ thể, một ngày cô đến công ty cổ phiếu hai

lần. Vì sợ để lỡ điện thoại của người môi giới chứng khoán, nên cô rất

ít ra ngoài, kể cả khi bất đắc dĩ phải ra ngoài, cũng cách một tiếng cô

lại gọi điện một lần. Báo thì đọc ít nhất sáu tờ, trong đó có hai tờ là

báo Kinh tế và báo Công nghiệp.



“Em nên tiết chế chút đi!” Một hôm, khi Yukiho vừa kết thúc cuộc điện thoại của công ty chứng khoán gọi đến, Makoto không thể nhịn được nữa.

Từ sáng điện thoại đã đổ chuông không ngừng nghỉ, bình thường Makoto ở

công ty cũng không buồn để tâm, nhưng hôm đó là ngày kỷ niệm thành lập


“Này, hôm nay tập xong mình đi đâu nhỉ?” Makoto hỏi. Cùng đi ăn sau buổi học đánh golf đã trở thành thói quen của hai người.



“Đâu cũng được ạ.”



“Lâu lắm không ăn món Ý rồi, đi ăn nhé.”



“Vâng.” Chizuru gật đầu đáp một tiếng, vẻ nũng nịu.



“À tôi bảo này,” Makoto hơi đảo mắt để ý xung quanh, nhỏ giọng nói,

“lần sau chúng ta kiếm thời gian khác gặp nhau đi. Thỉnh thoảng cũng

muốn nói chuyện mà không phải để ý thời gian.”



Anh ta tự tin rằng cô sẽ không lấy đó làm phiền. Vấn đề là, phải xem

cô có do dự hay không. Dẫu sao thì gặp nhau vào một thời điểm khác, ý

nghĩa sẽ hoàn toàn khác với việc cùng dùng bữa sau giờ học đánh golf.



“Được thôi ạ.” Chizuru trả lời một cách thoải mái. Hoặc có lẽ cô cố ý tỏ ra thoải mái, nhưng giọng điệu cô không hề có chút gì không tự

nhiên. Khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười.



“Vậy quyết định ngày xong tôi sẽ liên lạc với cô nhé.”



“Vâng. Nếu nói sớm, tôi có thể sắp xếp được công việc.”



“Tôi biết rồi.”



Chỉ mỗi đoạn đối thoại ngắn ngủn ấy cũng làm Makoto vô cùng kích động. Anh ta có cảm giác như mình đã tiến thêm một bước lớn.



8



Ngày hẹn với Chizuru được định vào thứ Sáu tuần thứ ba của tháng Bảy, vì hôm sau là cuối tuần, không phải vội về nhà, vả lại

Chizuru nói hôm ấy cô có thể rời công ty sớm.



Còn một việc tiện hơn nữa. Trước đó một ngày, Yukiho phải đi Ý khoảng một tuần lễ, có điều không phải đi du lịch, mà là đi mua quần áo. Cứ

cách mấy tháng, cô lại đi Ý một chuyến.



Trước hôm Yukiho xuất phát, cũng tức là tối ngày thứ Tư.



Lúc Makoto về nhà, Yukiho đang bày va li giữa phòng khách, chuẩn bị cho chuyến đi.



“Anh về rồi ạ.” Cô nói, nhưng không nhìn anh ta, mà cắm mặt vào quyển sổ ghi chép đang mở trên mặt bàn.



“Bữa tối thế nào?” Makoto hỏi.



“Em đã làm cơm chiên bơ rồi, ăn tạm nhé, anh nhìn là biết, giờ em bận lắm.” Lúc nói những câu này, Yukiho vẫn không ngẩng đầu lên nhìn chồng.



Makoto lẳng lặng đi vào phòng ngủ, thay áo phông và quần thể thao.



Anh ta cảm thấy dạo gần đây Yukiho đã thay đổi. Không lâu trước đó,

khi không thể chăm sóc Makoto chu đáo tỉ mỉ, cô sẽ hối hận đến rớt nước

mắt, nhưng giờ cô lại bảo anh ta “ăn tạm”. Giọng cũng rất lãnh đạm.



Hẳn là sự tự tin trước thành công trong công việc đã thể hiện qua

thái độ đối với chồng như thế. Nhưng, Makoto cho rằng nguyên nhân quan

trọng hơn là anh ta cũng không còn càu nhàu nữa. Hồi trước, hễ có chuyện gì không hài lòng, anh ta lập tức nổi giận, nhưng giờ thì thậm chí còn

chẳng lớn tiếng với cô nữa. Anh ta chỉ mong có thể sống bình yên qua

ngày.



Anh ta tự phân tích rằng việc gặp lại Misawa Chizuru đã thay đổi hết

thảy. Từ ngày hôm ấy, anh ta không còn quan tâm đến Yukiho, cũng không

còn khát khao được cô quan tâm nữa. Câu tình nhạt ý cũng phai, có lẽ

chính là để nói về tình trạng này.



Makoto vừa quay lại phòng khách, Yukiho liền nói, “À, phải rồi. Tối

nay em gọi Natsumi qua nhà chúng ta ngủ qua đêm, như vậy ngày mai bọn em cùng đi sẽ tiện hơn.”



“Natsumi?”



“Anh chưa gặp à? Chính là cô gái làm việc ở cửa hàng từ hồi khai trương ấy, lần này em đi cùng cô ấy.”



“Hừm, em để cô ấy ngủ ở đâu?”



“Em đã dọn sẵn phòng nhỏ rồi.”



Chuyện gì em cũng tự quyết định! Makoto cố nén những lời mỉa mai ấy lại.



Natsumi đến lúc mười giờ hơn, cô khoảng hơn hai mươi tuổi, gương mặt thanh tú.



“Natsumi, chắc cô không định ăn mặc kiểu đấy đi chứ?” Thấy Natsumi mặc áo phông màu đỏ và quần bò, Yukiho hỏi.



“Ngày mai em mới thay vest. Bộ này em sẽ bỏ vào va li.”



“Áo phông với quần bò đều không cần thiết, chúng ta đâu có đi chơi,

không cần mang theo.” Yukiho nói bằng giọng nghiêm khắc mà Makoto chưa

từng nghe.



“Vâng...” Natsumi lí nhí trả lời.



Hai người họ bắt đầu trao đổi trong phòng khách. Trong lúc ấy, Makoto đi tắm. Lúc anh ta từ nhà tắm đi ra, phòng khách đã không bóng người,

hình như hai người họ chuyển sang phòng khác.



Makoto lấy cốc thủy tinh và chai whiskey Scotland trong tủ ly phòng

khách ra, pha một ly whiskey đá, ngồi trước ti vi nhấm nháp. Anh ta

không thích uống bia cho lắm, những khi muốn tự uống một mình nhất định

sẽ uống whiskey Scotland pha với đá. Đây cũng là sự hưởng thụ mỗi buổi

tối của anh ta.



Cửa mở ra, Yukiho bước vào phòng khách. Makoto không nhìn cô, mắt chăm chăm vào chương trình tin tức thể thao trên ti vi.



“Anh à,” Yukiho nói, “anh vặn nhỏ ti vi xuống một chút, Natsumi không ngủ được.”



“Phòng đó không nghe thấy đâu.”



“Nghe thấy. Chính vì nghe thấy, nên mới phải nhờ anh vặn nhỏ tiếng xuống.”



Lời nói như có gai nhọn. Makoto rất bực mình, nhưng vẫn lẳng lặng cầm điều khiển, giảm âm lượng xuống.



Yukiho vẫn đứng đó. Makoto cảm nhận được ánh mắt của cô, cũng nhận ra cô dường như muốn nói gì đó. Là chuyện về Misawa Chizuru chăng? Trong

đầu Makoto chợt lóe lên ý nghĩ này. Nhưng không thể nào.



Yukiho lại thở dài một tiếng, “Anh thật là hay.”



“Ơ?” Anh ta ngoảnh đầu nhìn cô, “Hay cái gì?”



“Thì ngày nào anh cũng có thể sống như thế, uống rượu, xem tin tức bóng chày...”



“Thế thì có gì không được?”



“Em chẳng bảo anh không được, chỉ nói là hay thôi.” Yukiho bắt đầu đi về phía phòng ngủ.



“Đứng lại, em có ý gì? Rốt cuộc em muốn nói gì? Có gì thì nói thẳng ra đi!”



“Đừng có lớn tiếng vậy chứ, bị người khác nghe thấy đó.” Yukiho chau mày.



“Là em gây chuyện với anh trước chứ. Anh hỏi em, rốt cuộc em muốn nói gì?”



“Không có gì...” Nói đoạn, Yukiho xoay người lại mặt đối mặt với

Makoto. “Em chỉ đang nghĩ, có lẽ nào anh không có giấc mơ, không có hoài bão, không muốn vươn lên. Anh định không nỗ lực trau dồi bản thân, cứ

sống ngày nào cũng như ngày nào thế này cho đến già à?”



Những lời này đã tác động mạnh mẽ đến hệ thần kinh của Makoto. Anh ta đột nhiên cảm thấy toàn thân mình nóng bừng.



“Có vẻ em muốn nói là, em có hoài bão, lại muốn vươn lên hả? Em chẳng qua cũng đang bắt chước công việc của nữ doanh nhân thôi!”



“Em đang làm một cách nghiêm túc đấy.”



“Cửa hàng của ai chứ? Đấy là anh mua cho em đấy nhé!”



“Bọn em trả tiền thuê đấy. Vả lại, không phải anh dùng tiền bán đất của gia đình để mua à? Đừng có lên mặt.”



Makoto đứng bật dậy, trừng mắt lên với Yukiho, cô cũng nhìn anh ta bằng ánh mắt dữ dội.



“Em đi ngủ đây, ngày mai còn phải dậy sớm.” Cô nói, “Anh cũng nên ngủ sớm đi. Đừng uống nhiều rượu quá.”



“Không cần em lo.”



“Chúc ngủ ngon.” Yukiho nhướng một bên lông mày lên rồi biến mất vào phòng ngủ.



Makoto ngồi xuống xô pha, cầm chai rượu lên, dốc vào cái ly chỉ còn

ít đá. Anh ta uống một ngụm lớn, thấy đắng hơn bình thường rất nhiều.



Vừa thức dậy, Makoto đã thấy đau đầu dữ dội. Anh ta nhăn mặt, dụi dụi cặp mắt mờ mịt, trông thấy bóng lưng Yukiho đang ngồi trước bàn trang

điểm.



Anh ta nhìn đồng hồ báo thức, cũng đến lúc dậy rồi. Nhưng mình mẩy anh ta lại thấy nặng như chì.



Anh ta định bắt chuyện với Yukiho, song không nghĩ ra nên nói gì.

Không hiểu tại sao, anh ta có cảm giác bóng dáng cô hết sức xa xăm.



Nhưng lúc trông thấy gương mặt soi trong gương của cô, anh ta lại lấy làm lạ, vì một bên mắt cô có đắp miếng che.



“Em bị sao vậy?” Anh ta hỏi.



Yukiho vừa tô son xong, đang sắp xếp lại túi đựng mỹ phẩm, bèn dừng tay. “Sao là sao ạ?”



“Mắt trái của em, sao lại đeo miếng che?”



Yukiho chầm chậm xoay người lại, nét mặt không chút xúc cảm, tựa như mặt nạ kịch Nô. “Vì chuyện tối hôm qua.”



“Chuyện gì?”



“Anh không nhớ sao?”



Makoto không nói năng gì, cố gắng gọi ký ức tối hôm qua trở lại. Anh

ta nhớ là mình và Yukiho cãi vã mấy câu, sau đó uống nhiều rượu hơn

thường lệ một chút. Song anh ta không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra sau

đấy. Anh ta loáng thoáng nhớ rằng mình rất buồn ngủ. Nhưng hoàn toàn

không biết gì về tình hình lúc đó. Cơn đau đầu cũng cản trở việc nhớ

lại.



“Anh đã làm gì vậy?” Makoto hỏi.



“Tối qua sau khi em đi ngủ, anh đột nhiên giật chăn của em ra...”

Yukiho nuốt một ngụm nước bọt rồi tiếp lời, “Anh kêu gì đó, rồi bắt đầu

đánh em.”



“Gì hả?” Makoto trợn tròn mắt, “Anh không có!”



“Anh nói gì vậy. Anh đã đánh em. Vào đầu, vào mặt... thế mới thành ra như vậy.”



“Anh hoàn toàn... không nhớ gì cả.”



“Hình như lúc đó anh say rồi.” Yukiho đứng lên khỏi ghế, đi ra cửa.



“Gượm đã,” Makoto gọi cô lại, “anh thực sự không nhớ gì cả.”



“Vậy sao? Nhưng em thì không quên được.”



“Yukiho,” anh ta cố điều chỉnh nhịp thở, trong đầu chỉ toàn một mớ

bùng bùng hỗn loạn. “Nếu anh có đánh em, anh xin lỗi, xin lỗi em...”



Yukiho đứng đó cúi nhìn anh ta một lúc, nói, “Thứ Bảy tuần sau em về” rồi mở cửa đi ra.



Makoto vùi đầu vào gối, nhìn chằm chằm lên trần nhà, thử nhớ lại. Nhưng anh ta vẫn không nhớ ra bất cứ chuyện gì.



9



Những cục đá va vào nhau leng keng trong ly rượu thủy tinh đế bằng trên tay Chizuru. Khóe mắt phía dưới của cô hơi ửng hồng.



“Hôm nay thật vui quá! Nói được nhiều chuyện lại được ăn đồ ăn ngon

nữa.” Cô chầm chậm lúc lắc cái đầu sang hai bên, như thể đang hát.



“Anh cũng vui lắm, lâu lắm rồi không được thoải mái thế này.” Makoto

đặt khuỷu tay lên quầy bar, rướn người về phía cô. “Là nhờ em. Cảm ơn em đã đi với anh.” Câu nói này mà để người khác nghe thấy, hẳn sẽ xấu hổ

lắm, may là nhân viên pha chế không ở bên cạnh.



Bọn họ đang ở quầy bar một khách sạn thuộc khu Akasaka. Sau khi dùng bữa ở nhà hàng Pháp, hai người đã đến nơi này.



“Người phải cảm ơn là em mới đúng, cứ có cảm giác bao nhiêu buồn phiền mấy năm nay đều tiêu tan cả.”



“Em có chuyện gì buồn phiền sao?”



“Đương nhiên rồi, em cũng có rất nhiều điều phải lo nghĩ mà.” Nói đoạn, Chizuru nhấp một ngụm Singapore Sling.



“Anh ấy à,” Makoto lắc lắc ly thủy tinh đựng rượu Chivas nói, “gặp

được em thật sự anh rất vui, thậm chí còn muốn cảm ơn trời đất nữa ấy.”



Câu này có thể coi là một lời thổ lộ táo bạo. Chizuru mỉm cười, khe khẽ cụp mí mắt xuống.



“Anh có chuyện muốn thổ lộ với em.”



Vừa nghe anh ta nói thế, Chizuru liền ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi ươn ướt.



“Khoảng ba năm trước, anh đã kết hôn. Nhưng sự thật là, trước khi hôn lễ diễn ra một ngày, anh từng có một quyết định lớn và đã đến một nơi.”



Chizuru nghiêng nghiêng đầu. Nụ cười biến mất trên gương mặt cô.



“Anh muốn kể cho em điều này.”



“Vâng.”



“Nhưng mà,” anh ta nói, “phải ở nơi nào chỉ có hai chúng ta thôi.”



Dường như rất kinh ngạc, Chizuru mở to mắt. Makoto đưa tay phải đến

trước mặt cô rồi xòe ra. Trong lòng bàn tay là một chiếc chìa khóa phòng khách sạn.



Chizuru cúi gằm mặt xuống, không nói tiếng nào. Makoto hiểu rõ, trong lòng cô đang đấu tranh kịch liệt.



“Nơi mà anh nói đến ấy,” anh ta tiếp lời, “chính là Parkside, khách sạn mà em đặt phòng buổi tối hôm đó.”



Cô lại ngẩng đầu lên, lần này, hai mắt đã đỏ hoe.



“Lên phòng nhé.”



Chizuru nhìn chăm chăm vào mắt anh ta, khe khẽ gật đầu.



Vừa đi lên phòng Makoto vừa tự bảo mình, thế này mới đúng. Trước đây

mình đã đi lầm đường, hiện giờ, rốt cuộc cũng tìm được cột mốc chỉ đường chính xác rồi.



Anh ta dừng lại trước cửa phòng, cắm chìa vào lỗ khóa.



10



Người xin tư vấn là Takamiya Yukiho. Đó là một phụ nữ có

gương mặt đẹp đến mức có thể làm nữ minh tinh, nhưng nét mặt cũng ảm đạm hệt như những người khác.



“Nói thế là chồng cô yêu cầu ly hôn với cô sao?”



“Vâng.”



“Nhưng anh ta lại không chịu nói rõ lý do, phải không? Chỉ nói không thể nào ở bên cô được nữa?”



“Vâng.”



“Cô không nghi ngờ gì sao?”



Người xin tư vấn nghe vậy tỏ ra do dự đôi chút, sau đó mới nói.



“Hình như anh ấy yêu một người phụ nữ khác. Chuyện này là do tôi nhờ người điều tra mới biết được.”



Cô lấy ra mấy tấm ảnh trong chiếc túi Chanel. Trong ảnh chụp rất rõ

một cặp nam nữ hẹn hò ở nhiều nơi khác nhau. Người đàn ông để đầu mái

lệch, trông đúng kiểu dân công sở nghiêm túc, đi cùng một cô gái trẻ cắt tóc ngắn, trông rất hạnh phúc.



“Cô đã từng hỏi chồng xem người phụ nữ này là ai chưa?”



“Vẫn chưa, tôi muốn nói chuyện với cô trước rồi mới quyết định.”



“Hiểu rồi. Cô có muốn chia tay không?”



“Có. Tôi nghĩ chúng tôi không thể nào cứu vãn được nữa, tôi đã nghĩ như thế lâu rồi.”



“Đã xảy ra chuyện gì?”



“Tôi nghĩ là từ khi qua lại với người phụ nữ này, thỉnh thoảng anh ấy còn động tay động chân... Có điều, chỉ khi nào anh ấy uống say thôi.”



“Thật quá đáng. Có ai biết chuyện này không? Ý tôi là, có ai làm chứng được không?”



“Tôi không nói chuyện này với bất cứ ai. Có điều, một lần anh ấy làm

điều đó khi có một nhân viên trong cửa hàng chúng tôi đến nhà tôi qua

đêm. Tôi nghĩ chắc là cô ấy còn nhớ.”



“Tôi hiểu rồi.” Nữ luật sư vừa ghi lại nội dung cuộc nói chuyện, vừa

nghĩ, có nhân chứng rồi, có rất nhiều cách để tấn công. Loại người thoạt nhìn có vẻ tử tế, nhưng thực chất lại là kẻ đối xử thô bạo với vợ,

chính là hạng cô ghét nhất.



“Tôi thật sự không dám tin nữa, không ngờ anh ấy lại đối xử với tôi

như thế. Hồi trước rõ ràng anh ấy dịu dàng thế cơ mà...” Takamiya Yukiho đưa hai bàn tay trắng trẻo lên che miệng, bắt đầu nức nở.