Bách Luyện Thành Thần
Chương 350 : Mạng treo sợi tóc
Ngày đăng: 13:00 30/04/20
Xông lên mau!”
“Nhanh, nhanh, nhanh!”
Hai đệ tử Lam Vân Tông mặt đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa, bọn họ đã tăng tốc độ tới cực hạn rồi, không thể nhanh hơn được nữa.
Một nữ đệ tử Thải Vân Tông phía sau vung tay lên, từng sợi chân nguyên màu xanh khuếch tán ra.
“Thanh Phong Vô Ngân!”
Nữ đệ tử Thải Vân Tông tu luyện một loại công pháp hỗ trợ.
Thanh Phong Vô Ngân này có thể giúp tất cả các đệ tử khác tăng tốc độ di chuyển.
Từng đợt gió mát tản ra, chui vào chân bốn người, tốc độ chạy nước rút lại nhanh thêm vài phần.
“Đài cao ngay phía trước, mọi người cố gắng kiên trì thêm chút nữa.” Tên họ Bàng hô lớn.
Tuy đài cao cách bọn chúng không còn xa nữa, nhưng ngay lúc này dung nham đã nhấn chìm mỏm đá, tràn ra cả mặt đá nữa.
Mắt thấy dung nham đã lan tràn khắp gò đá, trong mắt tên họ Bàng hiện lên đầy vẻ tuyệt vọng.
“Ui da! Bỏng chết ta rồi!” Một đệ tử khác của Lam Vân Tông vừa nhảy lên mỏm đá, dung nham nóng hổi lập tức khiến chân hắn cháy khét. Dừng lại cũng
chết, chỉ còn cách cố nén đau mà tiến lên thôi.
Phía trước còn ba bốn mỏm đá nữa, chỉ cần vượt qua ba bốn mỏm đá này thì bọn họ có thể
nhảy lên đài cao rồi. Vậy nhưng ba bốn mỏm đá đó cứ như đường xuống địa
ngục vậy. Vì giờ đây mỏm đá đã biến mất, muốn qua thì bọn họ phải giẫm
lên dung nham mà đi.
Đúng lúc đó, một nữ đệ tử của Thải Vân Tông
nghiến răng, trên khuôn mặt mỹ miều tuyệt trần bỗng nhiên xuất hiện một
cái phù văn hình bông tuyết thật nhỏ, sau đó nàng hô lên: “Đóng Băng Vạn Dặm!”
Tuy chiêu này gọi là Đóng Băng Vạn Dặm nhưng đương nhiên
không thể đóng băng được biển lửa Phần Thiên. Trên thực tế, dưới cái
nóng của biển lửa, công pháp này của nàng cũng bị giảm bớt đi nhiều,
băng sương kia chỉ có thể lan tràn trong phạm vi tầm hai ba trượng.
Nhưng trong giây phút quan trọng này cũng đủ cứu mạng rồi.
Băng
Giả Chi Lộ cũng lâu rồi, theo năm dài tháng rộng chúng cũng đã dần biến
chất. Nếu hai người thật sự đánh ở đây, sợ rằng uy lực dư thừa sẽ làm
sập đài cao này, dẫn đến mọi người đều phải chết. Đây không phải kết quả mà bọn họ mong muốn.
“Bàng sư ca, không nên ra tay ở đây, cứ tạm tha cho hắn một mạng đi.” Hai nữ đệ tử Thải Vân Tông cũng khuyên.
Tên họ Bàng kia mặt lạnh nhìn luồng kiếm ý xoáy quanh La Chinh, vẻ mặt cũng lộ đầy vẻ kinh ngạc, dường như tên nhóc này lĩnh ngộ được kiếm ý? Hơn
nữa còn lĩnh ngộ rất sâu sắc, không chỉ là kiếm ý tiểu thành, chẳng lẽ
là kiếm ý đại thành?
Đáng thương cho tên họ Bàng, hắn không phải
kiếm khách mà chỉ là kẻ dùng thương, rõ ràng không nhận ra kiếm ý của La Chinh không phải kiếm ý tiểu thành, cũng không phải kiếm ý đại thành,
mà là kiếm ý viên mãn.
Nhưng dù cho tên nhóc này lĩnh ngộ kiếm ý
thì sao chứ? Tiên thiên Tam Trọng cũng còn kém hắn ta cả một cảnh giới
lớn, mà hắn ta lại là đệ tử đứng tốp đầu của Lam Vân Tông. Trong đại hội tông môn lần này của bọn họ, hắn đã dùng thân phận để tử xếp thứ ba để
tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ.
Nếu không vì hai nữ đệ tử Thải Vân Tông này, giờ đây hắn ta cũng đã đi tới phần sau của Thử Luyện Giả Chi Lộ từ lâu rồi.
“Được lắm! Nơi này không hợp ra tay, nếu không ta đã chọc ngươi thành cái
sàng!” Tên họ Bàng dương giương cán thương lên, sau đó thu trường thương vào nhẫn tu di.
La Chinh mặt không biểu cảm nói: “Ngược lại ta lại rất thích ra tay ở đây đấy!”
“Ngươi!” Tên họ Bàng nghĩ mình đã tha cho hắn đường sống thì La Chinh cũng sẽ
học được chút khiêm tốn, thế nhưng hắn thấy La Chinh lại chẳng mảy may
quan tâm, không lẽ tên này không sợ chết?
Đương nhiên không phải
La Chinh không sợ chết, người không sợ chết thường là những người sống
không còn gì lưu luyến với thế giới này, còn La Chinh lại còn có nhiều
điều phải làm, đương nhiên hắn không thể chết. Nhưng La Chinh hiểu rõ,
thân thể hắn không hề sợ biển lửa Phần Thiên này.
Nếu đài cao này đổ, e là người trên đài cao sẽ chết hết, chỉ mình La Chinh có thể sống
sót. La Chinh không thèm đáp lời tên họ Bàng nữa, hắn tìm một chỗ vắng
vẻ, yên lặng ngồi xuống, cùng đợi thủy triều xuống.