Bách Luyện Thành Thần

Chương 351 : Hỏa bức ma ngư

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


“Hừm! Ta sẽ không để ngươi sống sót mà ra ngoài!” Tên họ Bàng cười lạnh rồi cũng tìm chỗ ngồi xuống.



Vừa rồi bốn người bọn họ đã liều mạng để nhảy lên đài cao này nên đã kích

thích tiềm năng của thân thể tới quá độ. Đây là một loại phá hủy đối với thân thể của võ giả, thậm chí có một số bí pháp còn khiến căn cơ bị tổn hao, nếu không phải vì liên quan đến mạng sống, không ai muốn làm điều

đó.



Biển lửa Phần Thiên mênh mông không phải một thứ bất biến,

trong biển lửa là dung nham, nhưng dung nham này lại có thể cuộn sóng,

cuồn cuộn không ngừng. Nhìn ra nơi xa xa có thể nhìn thấy một vài sinh

vật khó tả ló đầu ra, mở miệng phun ra dung nham cuồn cuộn rồi lại lặn

ngụp trong biển.



Những sinh linh này vốn không giống nhân loại,

chúng có thể bình yên sinh tồn trong dung nham nóng chảy, nhưng nếu rời

khỏi đây chúng sẽ chết.



Thế giới này thật rộng lớn, không thiếu

những điều lạ lẫm. Không biết vị diện vỡ vụn này thuộc về thế giới nào,

sợ rằng trong biển lửa Phần Thiên còn ẩn giấu nhiều bí mật lớn hơn.



Với thực lực của La Chinh hiện giờ vẫn không thể khám phá hết được những bí mật này, nên cùng lắm hắn chỉ có thể cảm thán một chút.



Ngồi trên đài cao, La Chinh cũng điều chỉnh khí tức, lát nữa còn phải ứng phó với giai đoạn hai.



Biển lửa Phần Thiên rộng lớn như vậy, vòng kế tiếp phải tìm được đài cao thứ hai, vậy nên sau khi thuỷ triều xuống, nhất định phải tranh thủ từng

giây mà chạy nước rút, không được lơ là một giây phút nào, đệ tử nào

trên đài cao đều hiểu rõ điều này.



Sau nửa canh giờ, biển lửa Phần Thiên bỗng nhiên nổi sóng gió.



“Thuỷ triều xuống rồi.” Một vị đệ tử thì thào nói. Đối mặt với vòng thử thách tiếp theo, rất khó xác định được tâm trạng là sợ hãi hay hưng phấn, bởi chỉ cần một giây bất cẩn thôi, bọn họ sẽ táng thân trong biển lửa.



Đợi những mỏm đá lại xuất hiện, các võ giả lao như bay khỏi đài cao.



Hành động này rất nguy hiểm, dù gì cũng là biển lửa cuộn sóng dung nham, mà

thủy triều vẫn chưa xuống hẳn. Trong lúc thủy triều chưa xuống hết, rất

có thể có những dao động khiến dung nham nhấn chìm mỏm đá đó. Nhưng để

tranh thủ thời gian nên một vài võ giả đã xuất phát sớm.



Sau khi võ giả thứ nhất nhảy khỏi đài cao, lập tức đến võ giả thứ hai, võ giả thứ ba…


La Chinh đã thấy một đợt sóng kéo dài ở phía trước đang ập đến, sau đó Hỏa Bức Ma Ngư nhảy ra từ trong dung nham, nhào đến bên một võ giả.



Thực lực võ giả kia cũng không yếu, đối mặt với Hỏa Bức Ma Ngư này, nháy mắt trong tay đã có một thanh đại đao vàng rực, bay vút lên trời đánh về

phía Hỏa Bức Ma Ngư, đao khí bá đạo xen lẫn đao ý khủng bố cuốn đi theo.



“Đao ý đại thành.” Mắt thấy trong đợt đao này có cả đao ý, La Chinh hơi kinh hãi. Xem ra những đệ tử đứng đầu tông môn khác rõ ràng không thể xem

nhẹ được. Lúc trước hắn nghĩ những võ giả này chỉ bình bình, tốc độ cũng không nhanh, không ngờ lại có người đạt được đao ý đại thành.



“Phụt!”



Con Hỏa Bức Ma Ngư này vụt lên giữa không trung nên cơ bản chẳng có không

gian để tránh né, trong nháy mắt đã bị đao kia chém trúng.



Thế

nhưng thân thể của Hỏa Bức Ma Ngư khổng lồ, tuy đao đã xuyên qua thân

thể mỏng manh của chúng nhưng lại không hoàn toàn chém chết được nó, cái đuôi như ác quỷ hung hăng quật về phía võ giả kia.



Võ giả kia quyết nhanh, nhắm ngay đuôi Hỏa Bức Ma Ngư mà thêm một đao.



“Keng!”



Đao khí kia chém đuôi Hỏa Bức Ma Ngư thế mà lại xuất hiện vài đốm lửa



Cái đuôi này cứng đến thế ư? Võ giả kia trăm ngàn lần không ngờ đao khí của mình cường đại như thế mà lại không thể chém đứt cái đuôi quỷ quái này, nhất thời đơ cả người.



Trong lúc này mà cứ đơ ra thì chính là

đòn trí mạng, ngay trong nháy mắt đơ người đó, cái đuôi Hỏa Bức Ma Ngư

đã lao tới võ giả này. Nếu như bị Hỏa Bức Ma Ngư quấn lấy, võ giả này

cũng sẽ bị kéo vào dung nham, chắc chắn là chết không có chỗ chôn.



Đúng lúc đó, La Chinh quyết định thật nhanh, Lưu Quang Kiếm lao khỏi vỏ, tốc độ toàn thân tăng nhanh gấp ba lần, một đường tàn ảnh xẹt qua thân thể

vỏ giả kia, đồng thời kiếm quang xán lạn màu bạc lóe lên, một nhát kiếm

chém ngay trên đuôi Hỏa Bức Ma Ngư.



“Ngao.”



Hỏa Bức Ma Ngư kêu lên thảm thiết, thân thể tầm một trượng kia xoay mình rồi lại chui

vào biển dung nham. Còn đoạn đuôi kia của nó bay một vòng trên không

trung rồi mới rơi xuống mỏm đá. Mãi đến lúc này, võ giả kia mới hồi phục tinh thần, ý thức được La Chinh đã cứu mình, được La Chinh kéo từ cõi

chết trở về nên vẻ mặt cũng hiện rõ sự cảm kích.