Bách Luyện Thành Thần

Chương 352 : Không tư cách

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Dù La Chinh dùng kiếm ý viên mãn chặt đứt đuôi con Hỏa Bức Ma Ngư này

thì cũng phải hao phí chín phần lực, không hiểu đuôi của nó được hình

thành từ thứ gì?



La Chinh nhặt đoạn đuôi kia lên, quan sát đánh

giá một lúc rồi nhét vào nhẫn tu di, chiếc đuôi yêu thú này cũng coi như là vật liệu quý, sau này có thể dùng luyện khí, dù mình không dùng được thì chắc cũng bán được một khoản kha khá.



“Đa tạ ơn cứu mạng của bằng hữu.”



Võ giả kia chắp tay, hắn hiểu rõ giá trị cái đuôi của Hỏa Bức Ma Ngư này,

nhưng tranh đoạt với La Chinh thì không hợp lắm. La Chinh là cảnh giới

Tiên Thiên Tam Trọng, nếu nói trong thâm tâm những võ giả ở đây không

khinh bỉ thì chắc chắn là không thể, dù gì tu vi cũng còn kém xa những

tinh anh trong tông môn như bọn họ. Nhưng giờ phút này, võ giả kia thu

hết sự khinh bỉ lúc trước lại, hắn ra sức dùng đao ý đại thành chém một

nhát vào đuôi yêu thú mà chẳng mảy may làm nó thương tổn chút nào, còn

La Chinh lại dễ dàng chặt đứt nó chỉ bằng một nhát kiếm. Võ giả kia đoán chắc La Chinh cũng chưa phát huy hết toàn bộ thực lực.



Một tên biến thái như vậy, không dễ trêu chọc được...



“Không cần cảm ơn, mọi người đều đi trên cùng một con đường, khó tránh việc phải trợ giúp nhau.”



Đúng lúc này, không ít Hỏa Bức Ma Ngư đang không ngừng nhảy lên, công kích vào các mỏm đá mà võ giả đang đứng.



Từng võ giả đều thi triển tuyệt kỹ của mình.



Thử Luyện Giả Chi Lộ nào có dễ dàng đi qua như thế? Nếu làm không tốt thì

cái giá phải trả chính là sinh mạng của mình, sau đó các võ giả đều dốc

sức, vừa cố gắng chạy vừa ra chiêu chiến đấu với Hỏa Bức Ma Ngư.



“A...”



Một võ giả nào đó kêu lên thảm thiết, hắn tránh không kịp nên bị một con

Hỏa Bức Ma Ngư kéo xuống biển dung nham. Chỉ thấy chân nguyên hộ thể của hắn mới ngăn dung nham trong khoảng chưa đầy một nhịp thở thì đã có

thêm năm sáu con Hỏa Bức Ma Ngư lao tới, kéo hắn, nhấn chìm xuống sâu

trong biển dung nham.



Võ giả nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt buồn bã, người chết đầu tiên đã tác động mạnh đến tâm lý mọi người.



Nhưng những võ giả này đều là đệ tử đứng đầu các tông môn, có thể xuất sắc

như vậy, chắc hẳn đã kinh qua nhiều trận sinh tử, bọn họ hiểu rất rõ

ràng, những tâm trạng như sợ hãi, lùi bước không giải quyết được chuyện

gì, bây giờ ngoài liều mạng thì chỉ còn cách liều mạng hơn.


Nguy hiểm trong cửa thử luyện ẩn có thể sẽ rất lớn, thế nhưng cơ duyên chắc chắn cũng không nhỏ.



Nghĩ tới đây, La Chinh không ngồi nghỉ như các võ giả khác mà đi về phía con đường dẫn đến đảo nhỏ.



Những võ giả khác thấy La Chinh muốn đi vào đảo nhỏ thì trên mặt đầy vẻ kinh

ngạc. Một tên Tiên Thiên Tam Trọng muốn thử thách trong cửa thử luyện

ẩn? Muốn chết sao?



Lần nào mở ra cũng có không ít đệ tử tinh anh đi khiêu chiến cửa thử luyện ẩn này, nhưng có mấy ai thật sự nhận được cơ duyên?



Ngược lại thân thể còn bị thương nghiêm trọng, thậm chí không ít kẻ đã phải

bỏ mạng. Đạo lý người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn chính là

như vậy.



Thử thách cửa thử luyện ẩn, không phải là không thể, nhưng phải nắm chắc năng lực của mình.



Bên lối đi có hai đệ tử mặc áo trắng, chính là đệ tử Vân Điện. Thấy La

Chinh đi tới, khóe miệng hai người này nhếch lên, trong ánh mắt toát ra

vẻ mỉa mai, một đệ tử Vân Điện nói: “Đứng lại.”



Thấy hai người này đứng ra cản đường, La Chinh nhíu mày: “Chuyện gì?”



“Người Vân Điện chúng ta đang ở trong đó, ai không nhiệm vụ thì miễn vào!” Đệ tử Vân Điện thản nhiên nói.



“Ai không nhiệm vụ? Ha ha, mọi người đều đã tiến vào Thử Luyện Giả Chi Lộ,

vì cớ gì mà nói chúng ta là những người không nhiệm vụ?” Sắc mặt La

Chinh trầm xuống. Xem ra thế giới này đều như thế, đâu đâu cũng có người luôn cho rằng mình tài giỏi hơn người.



Lúc đầu La Chinh vào

Thanh Vân Tông, những đệ tử sĩ tộc cũng tự cho rằng mình tài giỏi hơn

người, hếch mắt lên trời. Còn những tên đệ tử Vân Điện này cũng như thế, bọn họ thật sự cho rằng Thử Luyện Giả Chi Lộ hoàn toàn là chuẩn bị cho

bọn họ sao?



Thực tế, La Chinh đã đoán đúng.



Những đệ tử

Vân Điện này thật sự nghĩ như vậy. Dù sao thì bọn họ mới là đệ tử chính

thống của Vân Điện. Trong mắt bọn họ, một đám tông môn nhị phẩm thấp kém không biết từ đâu chui ra, vốn không có tư cách ngồi ngang hàng với họ.



Cửa thử luyện ẩn này là để người của Vân Điện tiến vào, những người khác dĩ nhiên biến thành “kẻ không có nhiệm vụ” nên không có tư cách chen chân.