Bách Luyện Thành Thần

Chương 353 : Muốn xuống sao?

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Nghe thấy những lời này của đệ tử Vân Điện, mặt những võ giả khác cũng

tỏ vẻ tức giận. Bọn họ cũng muốn tiến vào cửa thử luyện ẩn, dùng thực

lực và vận may của mình mà thử liều mạng. Kết quả lại bị hai tên đệ tử

Vân Điện này chặn bên ngoài, nhưng khổ nỗi bọn họ không có can đảm trực

tiếp chống lại đệ tử Vân Điện nên chỉ đành ở bên cạnh giương mắt nhìn.



“Ta nói các ngươi không có nhiệm vụ thì chính là không có nhiệm vụ! Không

phục? Các ngươi chỉ là mấy tên tầm thường xưng vương xưng bá ở tông môn

nhị phẩm của mình mà thôi. Ha ha! Nếu là ở Vân Điện chúng ta, còn chẳng

đáng là cái lông mọe gì, đến vào tốp 100 còn không nổi!” Đệ tử Vân Điện

cười nói.



Câu này của đệ tử Vân Điện đã đắc tội với tất cả võ giả tông môn khác. Lúc này, ngay cả những võ giả không định đến đảo nhỏ thì trên mặt cũng thoáng vẻ tức giận.



“Vậy sao?” La Chinh cười nhạt, sau đó tay phải nhanh như tia chớp tóm cổ một tên đệ tử Vân Điện, sau

đó như đại bàng giương cánh lôi tên kia đến bên đài cao, treo hắn lên

không trung.



Dưới chân tên kia chính là biển lửa dung nham mênh

mông, chỉ cần La Chinh buông lỏng tay, chỗ này cũng không có thứ gì để

đỡ thì tên đệ tử Vân Điện này chỉ còn nước rơi thẳng vào biển lửa.



“A a a, buông!” Tên đệ tử Vân Điện tức tối hét lên, sau khi bị La Chinh đánh lén, hắn còn chưa kịp phản ứng.



“Buông ngươi ra? Là ngươi nói đấy nhé...” La Chinh hơi buông lỏng tay, tên kia trượt xuống một đoạn. Lúc này tên đệ tử Vân Điện mới kịp phản ứng, nếu

La Chinh buông tay, hắn nhất định sẽ chết.



“Khốn kiếp, kéo ta lên!” Đệ tử Vân Điện giãy dụa nổi giận mắng.



“Còn dám mắng người? Ta thật sự rất bội phục dũng khí của ngươi.” La Chinh

lại hơi thả lỏng tay, cả người tên kia đã nhẹ bẫng, hai mắt ngập tràn sợ hãi, giờ thì không dám nói thêm câu nào. Nhưng hắn chưa rơi xuống, La

Chinh lại vươn hai ngón tay giữ áo hắn lại.



Tính mạng của tên đệ tử này giờ phải dựa vào hai ngón tay của La Chinh và sức chống đỡ mong manh của quần áo.



Thật ra, với thực lực của đệ tử Vân Điện, La Chinh không thể dễ dàng ra tay

như vậy. Chẳng qua tên đệ tử Vân Điện này quá mức tự mãn, bọn họ cho

rằng hai chữ Vân Điện là một khối chữ vàng, chỉ cần lấy hai chữ “Vân

Điện” ra thì những người này sẽ chỉ biết ngoan ngoãn thần phục, ngoan

ngoãn nhường đường.



Thực tế nếu là lúc trước thì rất hiệu quả,

chặn võ giả muốn tiến vào cửa thử luyện ẩn thì chỉ cần nói vài ba câu
nhưng bọn họ không hề sợ hãi hai kẻ đứng canh cửa này, thứ họ sợ chính

là Vân Điện.



Dù là Lam Vân Tông, Tường Vân Tông, hay bất kỳ tông

môn nào khác thì ngay từ đầu bọn họ đã biết rõ sự tồn tại của Vân Điện.

Vân Điện chính là tông môn tứ phẩm, dù là tông chủ tông môn nhị phẩm thì cũng chỉ là một chấp sự nho nhỏ trong Vân Điện mà thôi. Như vậy có thể

tưởng tượng sự tồn tại của Vân Điện chí cao vô thượng tới cỡ nào?



Cho nên đụng phải đệ tử Vân Điện thì dù là thực lực đệ tử Vân Điện không bằng bọn họ, những võ giả này cũng không dám ra tay.



Nhìn cánh tay cụt của mình, tên đệ tử Vân Điện cũng sợ ngây người, hắn ôm

vết thương cắn răng nói: “Ngươi… Ngươi dám chém đứt tay ta! Ta...”



Không ngờ tên này còn chưa nói hết, Lưu Quang Kiếm của La Chinh đã đặt trên

mặt, mũi kiếm chạm trúng mi tâm hắn, một giọt máu theo vết thương chảy

xuống.



“Ta, không có tâm trạng nghe mấy lời nói nhảm của ngươi.

Mấy câu này ta nghe quá nhiều lần rồi, mất hết kiên nhẫn rồi. Ngươi nói

thêm chữ nữa, chết!”



La Chinh mặt không đổi sắc mà nói.



Tên đệ tử Vân Điện này vẫn đang run rẩy. Có thể bước vào Thử Luyện Giả Chi

Lộ thì tên này cũng coi như là đứng đầu trong đám đệ tử bình thường, là

cường giả Chiếu Thần Tam Trọng, cao hơn La Chinh cả một cảnh giới lớn,

thế mà lại sợ La Chinh đến mức run rẩy.



Đệ tử Vân Điện khác thấy

thế cũng tức thời ngậm chặt miệng lại. Cụt tay cũng không phải chuyện

khó giải quyết, ít nhất vẫn còn cánh tay còn lại, chỉ cần dùng đan dược

phụ trợ thì trong thời gian ngắn cũng có thể tại nối lại. Nhưng đoạn tay nối này sẽ không được như cánh tay lúc trước, hơn nữa phải tốn một

khoảng thời gian mới có thể khôi phục hoàn toàn được. Đối với bất kỳ một võ giả nào thì đây là một thiệt hại không hề nhỏ.



Thu kiếm vào

bao, nhét lại vào nhẫn tu di, La Chinh cũng không quay đầu lại mà đi

thẳng đến lối đi bên cạnh đài cao, để lại một đám võ giả với ánh mắt

kính sợ.



Thực ra từ đầu đến cuối, La Chinh cũng không lộ hết thực lực siêu cường của mình, không ít võ giả đều có được thực lực này,

nhưng bọn họ ngàn vạn lần cũng không dám làm chuyện động trời như vậy.