Bách Luyện Thành Thần

Chương 354 : Nhện mặt quỷ

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Bên ngoài cửa lớn hình vòm, Phí Hàm ha ha ha ha cười nói: “Giỏi, rất

giỏi! Sát phạt quyết đoán, quả nhiên dũng mãnh. Tên nhóc này thật đáng

bậc anh tài. Lão Thạch, ngươi cũng tốn không ít tâm huyết cho La Chinh

đấy nhỉ?”



Thấy biểu hiện của La Chinh, tâm tình Thạch Kinh Thiên

rất sảng khoái. La Chinh không chỉ có thực lực cường đại mà về thủ đoạn

hay tâm tính cũng mạnh mẽ hơn nhiều cái tên Lý Dật Phong ngu ngốc kia.



Nói trắng ra, đệ tử Vân Điện kiêu ngạo chẳng qua là dựa vào Vân Điện mà áp

chế đệ tử tông môn nhị phẩm, điều này cũng không thể trách đệ tử Vân

Điện được, dù kẻ nào trở thành đệ tử Vân Điện thì đều biết mượn thanh

thế của Vân Điện cả. Thế nhưng La Chinh rõ ràng thấu hiểu hơn những kẻ

khác.



Hắn biết rõ thân phận của đối phương, cũng rất rõ ràng rằng chỉ cần thực lực của mình đủ mạnh thì sẽ được Vân Điện coi trọng. Đúng

rằng ngươi là đệ tử Vân Điện đấy, nhưng ta sẽ trở thành đệ tử Vân Điện

còn ưu tú hơn ngươi. Mọi người đều cùng một trình độ, ngươi dùng cái

danh Vân Điện để uy hiếp ta? Nằm mơ!



Có thể hiểu được điều này cho thấy La Chinh không chỉ là người có thực lực, mà còn là người có mắt nhìn và rất tự tin.



Thế nhưng Phí Hàm nói Thạch Kinh Thiên tốn không ít tâm huyết, những lời này khiến hắn hơi hổ thẹn.



Thạch Kinh Thiên là tông chủ Thanh Vân Tông, trong đại hội toàn phong lần

trước cũng chỉ lưu ý những đệ tử như Hoa Thiên Mệnh, Bùi Thiên Diệu,

Vương Doãn, Mạc Vũ Hinh, nhưng lại chưa từng nghe thấy cái tên “La

Chinh” này, càng không biết La Chinh là ca ca của La Yên.



La

Chinh vốn chỉ như một kẻ xông ra giữa chừng, nếu không phải trong đại

hội toàn phong La Chinh tỏ ra chói lọi nhất thì Thạch Kinh Thiên cũng

chẳng mảy may để tâm đến tên nhóc không biết từ đâu tới này.



Cho nên đừng nói đến chuyện tiêu hao tâm huyết, ngay cả chỉ điểm Thạch Kinh Thiên cũng chưa từng.



Cho nên nghe trưởng lão Phí Hàm nói vậy, Thạch Kinh Thiên cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười trừ.



Với lần Thử Luyện Giả Chi Lộ này, Thạch Kinh Thiên đúng là một đường thuận

lợi, không chỉ có La Chinh nhận được khen ngợi của trưởng lão Phí Hàm mà biểu hiện của Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu cũng rất tốt. Thông qua

Tín Khuê, Thạch Kinh Thiên cũng biết Hoa Thiên Mệnh đã qua được giai

đoạn hai của Thử Luyện Giả Chi Lộ, Bùi Thiên Diệu cũng tương tự như vậy.



Bốn vị tông chủ lúc này cũng chỉ có thể ghen tị và ngưỡng mộ, Vệ Ngọc Long

càng không còn gì để nói. Hoa Thiên Mệnh xếp thứ ba nhưng lại vượt qua

đệ tử Lạc Vân Tông bọn họ, phía trước còn có Bùi Thiên Diệu và La Chinh
mà đi thẳng. Mới đi được vài chục bước, những tiếng ồn ào huyên náo đã

truyền đến tai La Chinh, nhưng hắn vừa quay đầu lại thì âm thanh kia lại biến mất.



Quan sát trên dưới, trái phải cũng không thấy cái gì,

để chắc chắn hơn, La Chinh thậm chí còn dùng linh hồn để dò xét xung

quanh, nhưng ngoài cây cối ra thì vẫn không có gì như trước.



La

Chinh lại cất bước, tiếp tục đi về phía trước, thế nhưng hắn vừa bước

được vài bước thì lại nghe thấy tiếng huyên náo khi nãy.



“Rốt cuộc là thứ gì?” La Chinh nhíu mày. Hắn dừng bước quan sát xung quanh nhưng kết quả vẫn vậy.



Dù không phát hiện ra thứ gì nhưng La Chinh lại chắc chắn mình đã bị thứ

gì đó theo dõi, những thứ này lại rất am hiểu chuyện ẩn nấp, đến cả

người có cảm giác nhạy bén như hắn cũng không thể phát hiện được.



Ngay khi La Chinh vừa bước đi thì trong nháy mắt âm thanh huyên náo kia lại

vang lên, hắn lập tức quay đầu lại thì thấy những con nhện to khoảng nắm đấm đang bò trên thân cây, trên lưng chúng đều có một bộ mặt quỷ.



“Nhện mặt quỷ? To thế?”



Tuy hiếm khi thấy nhện mặt quỷ, nhưng ở Đông Vực, loại sinh vật này rất

nhiều người biết, bởi trên lưng chúng đều có một khuôn mặt quỷ, hơn nữa

độc tính rất mạnh, còn có thể làm thuốc, luyện đan, chế độc, rất nhiều

công dụng.



Nhưng kích thước của nhện mặt quỷ lại rất nhỏ, chứ làm gì có con nào to chừng nắm tay như này. Càng kỳ lạ hơn chính là bọn

chúng dường như có thể tự ngăn khí tức của mình. Nếu như chúng nằm dưới

phiến lá thì La Chinh không thể tìm được sự tồn tại của chúng.



Biết bao nhiêu con nhện mặt quỷ bám chi chít trên thân cây, có vẻ như đang

nhìn chằm chằm vào La Chinh, lúc nào cũng có thể xông lên tấn công.



“Đi!”



La Chinh quay người lại, hướng lưng về con đường vượt rừng, rồi không

ngừng lùi về sau, Lưu Quang Kiếm tạo ra từng đường kiếm ý viên mãn, bắt

đầu xoay tròn.



“Xoạt xoạt xoạt...”



La Chinh vừa động thì

mấy con nhện mặt quỷ kia cũng bắt đầu di chuyển, nhảy tới nhảy lui quanh rừng, rõ ràng chúng muốn cậy đông để bọc kín La Chinh lại.