Bách Luyện Thành Thần

Chương 358 : Rương báu màu xanh

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


“Vù vù vù vù...”



Cuồng phong mãnh liệt giống như hơi thở của loài cự thú thượng cổ nào đó, liên tục không ngừng, mạnh mẽ thổi về phía

ngoài huyệt động.



Áo choàng của Bách Lý Hồng Phong bị thổi bay

phấp phới, thế nhưng hai chân lại vẫn dính trên bệ đá như thường, mặc

cho cuồng phong có thổi mạnh thế nào đi nữa thì hắn vẫn cứ đứng sừng

sững bất động, vững vàng như núi!



“Tên nhóc này...” Mấy tên đệ tử Vân Điện không biết nói gì cho phải. Bọn hắn không ngờ tên nhóc kia lại mạnh đến vậy, dám chọn chống lại cơn cuồng phong này.



“Vù vù vù...”



Sau khi Bách Lý Hồng Phong kiên trì qua đợt cuồng phong thứ nhất, cuồng

phong kia lại bất ngờ thổi mạnh hơn mấy phần, ngoại trừ cuồng phong mãnh liệt ra thì trong đó còn xuất hiện từng luồng đao gió, bổ về hắn.



“Đao gió? Hay lắm! Cắt vụn tên đó luôn đi!” Lại có đệ tử Vân Điện hô lớn.



Bách Lý Hồng Phong che đầu bên trong áo choàng nên không ai thấy được vẻ mặt của hắn như thế nào. Có điều, lúc đối mặt với đám đao gió kia, hắn bất

ngờ sử dụng động tác vô cùng quỷ dị để bắt đầu di chuyển.



Bình

thường khi đối mặt với cuồng phong như thế này, chỉ cần hơi lùi về sau

một chút thôi thì cũng sẽ bị cuồng phong thổi bay, thế nhưng tên Bách Lý Hồng Phong này lại không bị thổi bay như vậy!



Chỉ thấy hắn mở

bước chân ra bắt đầu di chuyển với biên độ nhỏ theo hình chữ “chi” (之),

vừa di chuyển vừa tránh những đao gió kia. Sử dụng loại bộ pháp kỳ quái

này không chỉ không lùi lại mà còn tiến từng bước một về phía bệ đá, đi

về phía rương báu màu đỏ!



“Đúng là một bộ pháp kỳ lạ! Tên nhóc

mặc áo choàng này hẳn là đã tham khảo được phương pháp đi ngược dòng

nước rồi!” La Chinh nhìn động tác của tên mặc áo choàng đen kia thì

trong mắt lập tức sáng ngời.



Người chèo thuyền trong biển rộng,
lên được thì có dám đến lấy không? Chúng ta đứng ở dưới còn cảm nhận

được uy lực của ngọn lửa này, nếu ngươi đi lên thì chỉ cần vài nhịp thở

thôi là có thể bị nung chảy ra rồi!”



Cho dù là La Chinh hay phần

lớn đệ tử Vân Điện, hoặc là đám tông chủ đứng bên ngoài Thử Luyện Giả

Chi Lộ thì đều không rời mắt, nhìn Bách Lý Hồng Phong đang di chuyển

từng chút một.



Đó là rương báu màu xanh đấy!



Năm đó, Điện

chủ Vân Điện cũng chỉ lấy được rương báu màu bạc, cao hơn một cấp so với rương màu xanh mà thôi. Tên nhóc này vẫn còn nhỏ tuổi, vậy mà lại có

thể lấy được rương báu màu xanh, đám tông chủ ngoài này không hâm mộ mới là lạ!



Nhưng khi chỉ còn cách rương báu màu xanh mấy thước nữa, ngọn lửa kia bất ngờ tắt đi...



Bách Lý Hồng Phong cũng vô cùng nhanh nhẹn, hắn biết rõ chỉ cần mở rương màu xanh này ra thì cơ quan sẽ dừng vận hành, mà kết hợp với tình huống khi mở rương màu đỏ ở tầng thứ nhất vừa rồi, hình như bên trong cơ quan này cũng có hai kiểu công kích.



Ví dụ như cơ quan cuồng phong ở tầng thứ nhất, loại thứ nhất là cuồng phong, còn loại thứ hai chính là cuồng phong có kèm đao gió.



Trong cơ quan liệt hỏa ở tầng thứ hai này, loại thứ nhất là phun lửa, loại thứ hai không chừng sẽ xuất hiện thêm

thứ gì đó nữa, nhưng chắc chắn sẽ kinh khủng hơn ngọn lửa này.



Bách Lý Hồng Phong muốn ngăn cản ngọn lửa này đã khó khăn tới mức không thể

không nằm sấp để bò về phía trước, hắn cũng đoán có lẽ bản thân không

thể ngăn nổi đợt tiến công thứ hai, vì vậy trong nháy mắt khi ngọn lửa

vụt tắt thì xông về phía rương báu màu xanh.



Khoảng cách gần như

thế, Bách Lý Hồng Phong gần như có thể lao qua chỉ trong nháy mắt. Hắn

vươn tay muốn chạm đến rương màu xanh, nhưng khi hắn mới đưa tay ra, chỉ còn cách rương báu màu xanh có hai ba tấc...



“Bùm!”



Sắc

mặt Bách Lý Hồng Phong bất ngờ đại biến, cả người nhanh nhẹn như một chú thỏ, lui nhanh về phía sau!