Bách Luyện Thành Thần

Chương 390 : Về đích

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Đoàn người bọn họ và La Chinh từ từ đi ra khỏi Thử Luyện Giả Chi Lộ theo hai lối khác nhau.



Dưới sự dẫn dắt của Trác Bất Phàm, năm người bọn họ rốt cuộc cũng hoàn thành thử thách ở tầng thứ năm, sau khi thông qua thử thách là một con đường bằng phẳng, trực tiếp đi thẳng tới cuối Thử Luyện Giả Chi Lộ.



Đến lúc này rồi, ai không muốn là người đứng đầu chứ?



Bọn họ thông qua đường chết nên ngắn hơn đường sống cả một đoạn lớn, cực kỳ tiết kiệm thời gian. Nói cách khác, danh hiệu đệ nhất đã định trước sẽ nằm trong năm người bọn họ.



Trác Bất Phàm còn đang đắm chìm trong cơn đả kích vì bị lỡ mất ao máu Giao Long kia nên không kịp phản ứng.



Người đầu tiên phục hồi lại tinh thần chính là Bách Lý Hồng Phong, tuy hắn nhát gan nhưng đầu óc thì vô cùng linh hoạt, huống chi thân pháp của hắn vốn cực kỳ xuất chúng, chốc lát liền xông lên đầu.



Bách Lý Hồng Phong lao ra, mấy người khác cũng lập tức phản ứng lại, liền xông ra ngoài.



Một đoạn đường cuối cùng này chính là so tốc độ và sức bền.



Tốc độ của Bách Lý Hồng Phong tất nhiên là nhanh, thời điểm bùng nổ thì e là ngay cả Trác Bất Phàm cũng chẳng bằng, nhưng sức bền thì lại hơi kém.



Đoạn đường này cũng không hề ngắn. Nửa đầu Bách Lý Hồng Phong bỏ xa bốn người phía sau.



Đến đoạn giữa, Trác Bất Phàm phát huy tốc độ và sức bền vượt mức bình thường của hắn, đuổi lên được một chút thì cuối cùng cũng cướp được vị trí thứ nhất.



Nhưng vào lúc này, một màn quỷ dị đã xảy ra. Khí thế của Bách Lý Hồng Phong chợt biến đổi kinh khủng, giống như cả người đều thay đổi, tốc độ của hắn lại một lần nữa tăng lên, đồng thời còn chủ động công kích Trác Bất Phàm.



Trác Bất Phàm đương nhiên rất tức giận!



Hắn vốn đã mất đi cơ duyên một lần, tâm tình khó chịu, giờ này thứ duy nhất hắn theo đuổi chính là lấy được danh hiệu đệ nhất, không ngờ Bách Lý Hồng Phong còn dám tìm hắn gây phiền phức? Hổ già không phát uy người ta lại tưởng là mèo bệnh, vì thế hai người vừa tiến lên vừa ra tay.
Chờ sau khi Bách Lý Hồng Phong đi ra thì kế tiếp chính là Bùi Thiên Diệu, sau đó là Kim Xảo Ngưng.



Bùi Thiên Diệu tu luyện công pháp Phật môn, vốn không quá am hiểu tốc độ, cho nên thời khắc bứt phá cuối cùng, tốc độ của hắn ngang với Kim Xảo Ngưng, dường như hai người đều đồng thời lao ra khỏi lốc xoáy!



Vì thế lại có hai người mắt trừng to như chuông đồng, dùng ánh mắt kinh ngạc ngơ ngác nhìn chằm chằm La Chinh.



“Các ngươi đều mang vẻ mặt như vậy làm gì!” Phí Hàm thấy không thể nhìn được nữa. Tuy La Chinh đi trước họ khiến người ta cảm thấy không thể chấp nhận được nhưng cũng không cần dùng bộ dạng như gặp quỷ nhìn chằm chằm La Chinh như vậy chứ? Hắn cũng có phải quỷ đâu!



Nhìn thấy Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu, La Chinh mỉm cười, sau đó đứng lên, đi qua vỗ vỗ bả vai hai người.



Hiện tại ba người của Thanh Vân Tông đều đã thông qua thử thách ở Thử Luyện Giả Chi Lộ, hơn nữa còn lấy được danh hiệu đệ nhất, thứ hai và thứ năm.



Thạch Kinh Thiên không ngừng cười ha ha, không biết nên nói cái gì cho phải. Một tông môn nhị phẩm của hắn chỉ vẻn vẹn có ba đệ tử được tham gia, mà cả ba người đều lọt vào tốp năm, điều này sao lại không khiến hắn vui cho được?



Đối với Thạch Kinh Thiên mà nói, đây quả thực là chuyện còn vui vẻ hơn chính hắn tìm được kho báu!



Nhưng đúng lúc này, Trác Bất Phàm bỗng nhiên hỏi trước mặt mọi người: “La Chinh, không phải ngươi rơi xuống vực sâu bị con Giao Long kia ăn sao? Chẳng lẽ Giao Long kia không ăn thịt người? Có phải ngươi cưỡi Giao Long tới đây hay không? Tên đệ tử Vân Điện thần bí kia đâu? Không phải hắn đi cùng với ngươi à?”



Trác Bất Phàm không chút khách khí hỏi ra những suy nghĩ trong lòng mình. Hắn biết, nếu mình lén đến hỏi thì chắc chắn La Chinh sẽ không nói. Chẳng qua nếu ở trước mặt trưởng lão Phí Hàm và các vị tông chủ thì La Chinh lại ngoan ngoãn mở miệng!



Đây là tính toán của Trác Bất Phàm.



Trưởng lão Phí Hàm và mấy vị tông chủ nghe thấy chuyện La Chinh có liên quan tới Giao Long thì đồng loạt nhìn về phía hắn.



Đối mặt với vấn đề của Trác Bất Phàm, La Chinh nhíu mày. Người này, quả nhiên vẫn là muốn nhằm vào mình...