Bách Luyện Thành Thần

Chương 391 : Trác đại tiên sinh

Ngày đăng: 13:00 30/04/20


Các đệ tử quan trọng đi vào đường chết đều còn sống ra khỏi Thử Luyện Giả Chi Lộ, hơn nữa còn lấy được thành tích không tồi, dù là Long bà bà của Thải Vân Tông hay là lão già áo trắng của Tường Vân Tông thì đều rất vui vẻ, đây coi là một kết cục đáng mừng. Chỉ có tông chủ Lam Vân Tông mang vẻ mặt khó coi hỏi: “Chu Thành của Lam Vân Tông ta đâu? Tại sao không nhìn thấy hắn?”



Nghe được câu hỏi của tông chủ Lam Vân Tông, mấy người Hoa Thiên Mệnh đều hơi trầm mặc, cuối cùng vẫn là Trác Bất Phàm nói: “Chu Thành đã ngã xuống trong đường chết rồi.”



Lúc ấy Chu Thành thu thập cây linh thảo trong đường chết, cuối cùng lại bị Hắc Ma Yểm trực tiếp cắn nuốt, hóa thành một đám xương trắng.



Thực ra khi tông chủ Lam Vân Tông nhìn thấy mấy người lũ lượt đi ra mà chỉ có một mình Chu Thành là không thấy đâu, thì trong lòng đã mơ hồ có dự cảm không lành rồi.



Thế giới võ giả tàn khốc như thế, Chu Thành có gan, mạo hiểm đi theo Trác Bất Phàm vào đường chết thì lòng can đảm của hắn cũng đã vượt qua hầu hết các đệ tử khác. Chỉ tiếc là đến cuối cùng, thực lực của Chu Thành lại quá yếu, cho dù là trong Lam Vân Tông thì Chu Thành cũng chỉ xếp hạng thứ tư.



Cho nên Chu Thành đi theo Trác Bất Phàm tiến vào đường chết chính là một lần mạo hiểm, đánh cược rất lớn. Nếu hắn thắng, vậy thì tệ nhất cũng có thể lấy được hạng sáu của Thử Luyện Giả Chi Lộ, nhưng cuối cùng vẫn là thua, tất nhiên phải trả giá bằng sinh mạng.



Tông chủ Lam Vân Tông cũng chỉ có thể lắc đầu. Nhưng hắn lại không biết, Chu Thành chết hoàn toàn là bởi vì sự tham lam của hắn. Nếu hắn không có lòng tham đi ngắt lấy gốc dị thảo màu đen kia thì có lẽ cũng sẽ không bị Hắc Ma Yểm cắn nuốt rồi bỏ mạng.



Trả lời tông chủ Lam Vân Tông xong, Trác Bất Phàm lúc này mới nhìn chằm chằm về phía La Chinh. Đương nhiên Trác Bất Phàm sẽ không tùy tiện buông tha cho La Chinh, huống hồ hắn vốn vô cùng tò mò, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với La Chinh, vì thế hắn trả lời trưởng lão Phí Hàm: “Phí trưởng lão, chúng ta dùng ánh mắt như vậy nhìn La Chinh là bởi hắn vốn dĩ nên là người chết rồi!”



“Người chết? Sao lại nói như thế?” Phí Hàm kỳ quái hỏi.



“Đoạn đường cuối cùng của đường chết phải đi qua một cái vực sâu rất lớn, trên đó có những tảng đá không ngừng trôi nổi nối lên phía cửa ra. Nhưng lúc đi qua đó, năm người chúng ta tận mắt nhìn thấy La Chinh bị tên đệ tử Vân Điện kia kéo xuống!” Trác Bất Phàm nhìn chằm chằm La Chinh cười nói. Hắn biết rõ mình đến hỏi La Chinh thì chắc chắn La Chinh sẽ không nói ra sự thực, nhưng nhờ trưởng lão Phí Hàm gây áp lực cho La Chinh thì hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều!



“A? La Chinh cũng từng nói rồi. Đúng là hắn đã rơi vào một cái vực sâu, nhưng chưa nói là bị tên đệ tử Vân Điện kia kéo xuống.” Phí Hàm gật đầu.



La Chinh không muốn nói, Phí Hàm cũng không thể buộc La Chinh nói được. Nhưng Trác Bất Phàm nói vậy thì mấy vị tông chủ mới hiểu được La Chinh bị đệ tử Vân Điện thần bí kia kéo xuống.


Với căn cơ như thế, Trác Bất Phàm không lấy được danh hiệu đệ nhất thì chính là chuyện kỳ quái nhất. Cho nên từ nhỏ đến lớn, Trác Bất Phàm chưa bao giờ bại dưới tay người cùng tuổi.



Đối với chuyến tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ này, Trác đại tiên sinh cũng rất quan tâm, chẳng qua ông ta có việc nên chưa tới, chờ đến lúc xong xuôi hết mọi chuyện, tới nơi thì lại nghe chữ “thứ ba” từ miệng con trai mình.



Đương nhiên Trác đại tiên sinh sẽ kinh ngạc.



Trong đám đệ tử Vân Điện, có ai có thể thắng Bất Phàm con ta? Triệu Tiểu Hoa của Nam Vương Triệu gia? Không thể nào. Nếu trong Vân Điện cũng không ai có thể thắng được Trác Bất Phàm thì những đệ tử trong tông môn nhị phẩm kia căn bản cũng chẳng có tư cách này.



“Ai lấy được đệ nhất?” Trác đại tiên sinh hỏi.



Trác Bất Phàm chỉ chỉ La Chinh cách đó không xa.



Ngay khi Trác đại tiên sinh phát hiện ra La Chinh mới là Tiên Thiên Tứ Trọng, chân mày rõ ràng nhíu lại.



Nhìn thấy trên mặt Trác đại tiên sinh xuất hiện biểu cảm này, trong lòng Phí Hàm dâng lên một dự cảm không tốt. Phí Hàm rất hiểu tính tình của Trác đại tiên sinh, người này không phải là người khoan dung độ lượng gì, huống chi La Chinh còn đè ép cả Trác Bất Phàm, lấy được danh hiệu đệ nhất, lão sợ Trác đại tiên sinh sẽ gây khó dễ cho kẻ tiểu bối như La Chinh.



Thạch Kinh Thiên cũng chú ý tới vấn đề này. Nhưng chẳng qua hắn chỉ là một vị chấp sự của Vân Điện, ở trước mặt Trác đại tiên sinh, hắn không có quyền nói gì hết.



Sau đó mọi người liền nhìn thấy Trác Bất Phàm khẽ nói cái gì đó bên cạnh Trác đại tiên sinh. Sau khi nói xong, trên mặt Trác đại tiên sinh toát ra nụ cười nhạt, sau đó đi về phía La Chinh.



Cảnh giới Tiên Thiên Tứ Trọng mà lấy được hạng nhất trong Thử Luyện Giả Chi Lộ? Đây hẳn là chuyện cười đi? Trác đại tiên sinh nghe con nói xong đã hiểu, chẳng qua La Chinh này gặp may thôi.



“Ngươi là La Chinh đúng không? Chúc mừng ngươi đạt được danh hiệu đệ nhất Thử Luyện Giả Chi Lộ, sau này trở thành đệ tử tinh anh trong Vân Điện ta, chắc chắn sẽ được tập trung bồi dưỡng.” Trác đại tiên sinh cười nói: “Chẳng qua Thử Luyện Giả Chi Lộ này hình như đã xảy ra dị biến gì đó, ta nghe con ta nói, hẳn là có liên quan tới ngươi. Ngươi hãy suy nghĩ cho Vân Điện chúng ta, nói hết từ đầu tới cuối dị biến xảy ra trong đó và nguyên nhân vì sao ngươi có thể dẫn đầu ra khỏi Thử Luyện Giả Chi Lộ đi.”