Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 51 : Cục cưng

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Trong không gian cực

kỳ im ắng, tiếng khóc của trẻ sơ sinh đặc biệt càng vang dội, thanh âm

dồn dập chói tai, gần như trong nháy mắt liền truyền thẳng đến lỗ tai

của mọi người trong phòng khách.



Mơ hồ còn có người reo hò, hét lên: “Còn một đứa...”



Dận Chân vẻ mặt vui mừng, cũng không quan tâm đến Thập Tứ a ca còn đang ngã ngồi ở đó, chỉ không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cửa, dường như có thể

nhìn xuyên thấu qua màn cửa dày kia, thấy rõ tình hình trong phòng sinh

vậy.



Mấy vị a ca còn lại liếc mắt nhìn nhau, cũng biết Tứ tẩu bên trong đã bình an sinh nở, chỉ là không biết là nam hay nữ thôi.



“Đừng nói đều là khuê nữ hết nhé!” Thập a ca có chút không có hảo ý, suy đoán nói.



“Khuê nữ thì làm sao!” Cửu a ca một đôi mắt hoa đào, cười diễm lệ vô cùng:

“Song sinh kim hoa, vậy cũng đã là cảnh trí đẹp nhất trong nhà Ái Tân

Giác La chúng ta rồi.” Nhưng mà, nói thì nói như vậy, ánh mắt của mọi

người cũng đều nhìn chằm chằm hướng ra cửa lớn, trên mặt ẩn hiện vẻ sốt

ruột.



Không bao lâu sau, màn cửa được vén lên, Tiền ma ma cùng bà mụ theo sau lưng, mỗi người đều ôm một bọc tã lót tơ lụa đỏ thẫm đi ra, trên mặt hai bà đều là nụ cười vui mừng, đi đến trước người Dận Chân

hành lễ một cái, hoan hỉ nói: “Chúc mừng gia, phúc tấn sinh hạ được hai

tiểu a ca.”



Dận Chân nghe xong trong lòng tất nhiên là mừng như

điên, hai con ngươi đen sáng quắc nhìn chằm chằm hai bọc tã lót đỏ thẫm, hít sâu một hơi nói: “Đưa gia nhìn xem.”



Tiền ma ma cùng bà mụ sau lưng theo lời đi lên trước vài bước.



Có lẽ vì nguyên nhân là đa bào thai, nên hai tiểu tử kia chỉ lớn bằng một

nửa Tám Cân lúc mới sinh, được bọc trong tấm đệm nhỏ màu đỏ thẫm, lộ ra

hai khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hỏn nhăn nhăn, còn có lông măng li ti theo

nhịp thở mà khẽ rung rinh, trông đáng yêu vô cùng.



Thập Tam a ca Dận Tường vội rảo bước tới, nhô đầu qua tinh tế đánh giá, đoạn chắp tay cười nói: “Chúc mừng Tứ ca được quý tử a!”



Trên mặt Dận Chân không còn âm trầm như vừa rồi, cười ha hả một tiếng, cả mặt cả mày đều là thoải mái đắc ý không nói lên lời.



Cửu a ca, Thập a ca, Thập Tứ a ca, nghe nói là hai tiểu a ca, trong lòng

đều tắc nghẹn, trên mặt đều hiện ra vẻ thất vọng. Bát a ca Dận Tự lại
lên ba cái trán nhỏ, một cái lại một cái, chọc cho ba tên tiểu gia hỏa

kia vừa nhíu mày vừa dẩu môi chực khóc. Mắt thấy các tiểu chủ tử bị chọc suýt khóc, San Hô ở bên cạnh vội vàng hỏi: “Chủ tử đã nghĩ ra nhũ danh

cho mấy vị tiểu a ca chưa?”



Điềm Nhi ngớ người, nhăn đôi mày lại, rõ ràng là bắt đầu lâm vào tình cảnh nan giải. Mọi người thấy thế không khỏi mồm năm miệng mười, cực kỳ hưng phấn bắt đầu nhỏ giọng thảo luận,

đang còn sôi nổi, bên ngoài truyền đến tiếng hân hoan của Tiểu Hỉ Tử:

“Nô tài thỉnh an Đại a ca.”



Đã tự động được lên chức Đại a ca, Tám Cân tựa như một cơn gió quét vào phòng.



Tối hôm qua Điềm Nhi trở dạ, thằng bé con nhỏ vì sợ dọa đến nó, nên không

báo cho cu cậu biết, sáng sớm nay Tám Cân vừa thức dậy, liền nghe nói

ngạch nương đã sinh cho mình ba đệ đệ, trong lòng lập tức như nổ pháo,

vui mừng hưng phấn chưa từng có.



“Đệ đệ đâu? Đệ đệ đâu?” thằng bé tíu ta tíu tít liên thanh la hét, đôi mắt to đen lúng liếng quét nhìn nơi nơi.



“A! Đệ đệ!” Nhìn mọi người đang vây quanh mấy cái bọc đỏ thẫm, Tám Cân chạy vèo tới, nhìn lần lượt từ trái sang phải, “Ba đệ đệ luôn!”



Điềm

Nhi nhìn bộ dáng ngây ngốc của con trai lớn, không khỏi cười phì một

tiếng, xoa lên cái trán ‘nửa vầng trăng’ của thằng bé, dịu dàng nói: “Từ bây giờ trở đi, Tám Cân của chúng ta đã làm ca ca rồi!”



“Dạ!” Tám Cân gật đầu thật mạnh, cười toe toét.



“Ta chính là ca ca của các đệ nga!” cu cậu như ‘tiểu đại nhân’ lần lượt sờ

sờ bàn tay nhỏ của từng đệ đệ: “Phải ngoan ngoãn nga!”



Mọi người trong phòng đều cười rộ lên.



Điềm Nhi nhìn bốn đứa con trai một lớn ba nhỏ, trong lòng ngoài vui mừng ra, còn cảm thấy chua xót, cái mũi liền đỏ lên, suýt chút nữa muốn rơi nước mắt. Quả thật đúng là ‘không nuôi con không biết ơn cha mẹ’!



“Nhưng ngạch nương...” đương lúc Điềm Nhi còn đang tự cảm hoài, Tám Cân vừa

lên chức ca ca, đột nhiên nói: “Bọn đệ đệ trông giống nhau quá a, vậy

rốt cuộc ai mới là Nhị đệ, Tam đệ, Tứ đệ ạ?”



Điềm Nhi: “...”



Cái này hình như thật đúng là một vấn đề a, hix hix hix...