Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 52 : Gặp lại
Ngày đăng: 16:35 30/04/20
Về vấn đề đặt tên cho ba con trai, trong lòng Dận Chân sớm đã có phương án.
“Hoằng Thì, Hoằng Quân, Hoằng Lịch.” Điềm Nhi lẩm nhẩm lặp đi lặp lại vài lần, rồi mới vỗ tay nịnh nọt: “Vương gia thật là đại tài!”
Dận Chân cười trừng mắt nhìn nàng một cái.
Điềm Nhi cười hì hì, nói với ba cục cưng nằm trong nôi: “Thì ca, Quân ca, Lịch ca, các con có tên rồi, có thích không nào...”
Ba tên tiểu gia hỏa: khò khò ~(ᵕoᵕ)~zZ.
“Thật y hệt ba con lợn con.” Điềm Nhi thở dài.
Ỡ cữ là thời gian luôn khiến người ta khó chịu, cũng may mà lần này sinh
con vào mùa xuân, thời tiết không nóng bức như lúc sinh Tám Cân, quả
thật khiến Điềm Nhi được thư thái không ít. Cứ như thế, ngày tháng vụt
qua, chớp mắt đã đến mùng một tháng năm, Điềm Nhi ở cữ đủ tháng được ra
khỏi phòng, cũng là lúc trong phủ làm tiệc mừng đầy tháng cho ba đứa bé. Dạo gần đây Dận Chân cực kỳ nổi danh, mà tính tình của hắn lại có thói
quen cẩn thận, cho nên tiệc mừng đầy tháng lần này cũng không khua
chiêng gõ trống như người ta vốn tưởng tượng, chẳng qua chỉ đơn giản gởi thiệp mời vài họ hàng thân thiết, bất quá dù sao cũng là đích tử, nên
quy cách xa hoa cũng dễ hiểu.
Dận Chân đối với lần này có chút áy náy, Điềm Nhi lại cảm thấy không sao cả, ngược lại còn an ủi: “Ba tên
tiểu gia hỏa kia làm cho thiếp thân béo to tròn như trái cầu, bây giờ
cũng không có tinh lực tiếp đón khách khứa, tiệc đầy tháng thiếu bớt
người, thiếp còn âm thầm cao hứng nữa là.”
Dận Chân nghe vậy càng thấy Điềm Nhi hiểu chuyện, đối xử với nàng càng dịu dàng hơn ba phần.
Đứa bé sơ sinh nào cũng vậy, quả nhiên là mỗi ngày một khác, lúc này bọn
chúng đã hoàn toàn lột xác khỏi làn da xấu xí lúc mới sinh, đã trở nên
trắng nộn đáng yêu hơn nhiều.
Một ngày nọ, Điềm Nhi bảo hạ nhân
đổ nước vào một chậu gỗ đặt chỗ có ánh nắng mạnh, đợi đến khi nước được
nắng sưởi ấm, mới cởi cái yếm của ba tiểu gia hỏa ra, trần truồng như
con gà con bị ném vào trong chậu nước, vì mực nước nông cho nên cũng
không lo bọn chúng bị sặc.
Tám Cân ngồi bên cạnh, thích thú giúp ngạch nương tắm cho đám đệ đệ.
“A, a, a...” lão nhị Hoằng Thì hai tay bám lên vành chậu, vừa kêu la ầm ỹ,
vừa giang rộng hai chân ra ở trong nước đạp bùm bùm không ngừng, mà lão
Tam Hoằng Quân bên cạnh cu cậu cũng không phải vừa, quậy náo so với anh
mình còn hăng hơn.
“Hai đứa con không yên một chút được sao?” Điềm Nhi bất đắc dĩ thở dài, sau đó đem tầm mắt đặt trên con trai út.
Thập a ca
ồm ồm lớn tiếng nói: “Gia thấy cũng hên xui thôi, biết đọc sách cũng
chưa chắc sẽ biết làm quan, cũng như đám Trạng nguyên, bảng nhãn trước
đây a, phần lớn còn không phải là biến mất biệt tăm biệt tích, hoặc tự
lẫn vào đám dân thường sao, ngược lại thì những tên Nhất giáp Nhị giáp
còn lại, thế mà cũng có vài người làm lên được quyền cao chức trọng
đấy.”
Đối với lời Thập a ca nói, Dận Đường không tiếp lời, ngược
lại nói với Thập Tứ a ca cũng đang tựa trên cửa sổ: “Nam tử tầm hai mươi kia chính là Niên Canh Nghiêu mà Bát ca nói sao?”
Thập Tứ a ca gật gật đầu.
“Bát ca thế mà cũng rất coi trọng hắn...” Cửu a ca nheo mắt: “Đáng tiếc
người ta là nô tài của Ung thân vương, muốn hắn đầu nhập vào chúng ta,
sợ là khó a...”
Thập Tứ a ca nghe đến cái tên Dận Chân, sắc mặt
lập tức liền sa sầm, hừ lạnh nói: “Tứ ca có thể cho hắn cái gì, chúng ta cũng có thể cho cái đó, đều là vấn đề giá cả thôi.”
Cửu a ca
liếc nhìn bộ mặt cau có Thập Tứ a ca, đôi mắt hoa đào của hắn thoáng lóe lên tia xảo quyệt, chỉ cần Thập Tứ cùng ca ca ruột của hắn chia rẽ, đối với bọn họ mà nói là chuyện tốt, cho nên thỉnh thoảng châm ngòi một
chút vẫn rất hữu dụng.
Đương lúc Cửu a ca đang âm thầm suy tư, thì Thập Tứ a ca bên cạnh đột nhiên sắc mặt khẽ biến, đứng bật dậy như bắt gặp gì đó.
Hành động này khiến hai người bên cạnh chú ý, Thập a ca thô lỗ hỏi: “Lão Thập Tứ ngươi làm sao vậy?”
Cửu a ca dõi theo tầm mắt của hắn, hơi ló đầu xuống tìm tòi: “Thấy người quen sao?”
Thập Tứ a ca cũng không trả lời, đôi mày chợt chau lại, một lát sau liền đứng dậy lên tiếng cáo lỗi, rồi vội vã đi xuống lầu.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Hai người còn lại liếc nhìn nhau, vẻ mặt đều khó hiểu.
“Tiểu Điệp, quả thật là nàng!”
Bất ngờ bị người xốc nón che trên đầu lên, Niên Tiểu Điệp còn chưa kịp kinh hô, đã bị nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mắt dọa sợ tới mức cứng đờ cả người.
“Thập, Thập Tứ gia?” Nàng trợn mắt há hốc mồm lẩm bẩm nói.
Dận Trinh nhìn thiếu nữ đã lâu không gặp trước mắt, sắc mặt hiện vẻ kinh
diễm, nàng đã lớn hơn một chút, trông cũng xinh đẹp hơn.
So với
việc Dận Trinh vui sướng, Niên Tiểu Điệp ngược lại giống như rơi vào hàn băng, nàng thật không ngờ lại gặp phải hắn ngay chỗ này.