Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 56 : Tuyển tú thiên hạ (4)
Ngày đăng: 16:35 30/04/20
‘Tự cổ đế vương đa bạc tình, tự cổ hồng nhan đa bạc mệnh’.
(câu trên chỉ là do editor đang lúc cực kỳ cảm khái mà phun ra, xin đừng để ý)
Đương lúc Niên Tiểu Điệp còn đang kinh hãi, lại nghe trên ngự tọa truyền đến
giọng nói cực kỳ bình tĩnh của Khang Hy: “Bất quá chỉ có một hai tia
tương tự mà thôi, đừng trông mắt cá lại tưởng là trân châu, Nghi phi
ngươi nói quá rồi.”
“Là thần thiếp lỡ lời ạ.” thấy vẻ mặt Khang
Hy không hề có một tia cao hứng, Nghi phi vội cẩn thận cười làm lành lên tiếng. Nhưng ánh mắt lại yên lặng liếc nhìn đến cánh tay đặt trong long bào của vị thiên hạ chí tôn kia, rũ mắt xuống lạnh lùng nghĩ, nếu trong lòng thật sự không thèm để ý, vậy trên bàn tay sao nổi đầy gân xanh thế kia?
Khang Hy đế lại thật sâu nhìn Niên Tiểu Điệp đứng trước
mặt, trong mắt như chợt bừng tỉnh một hồi ức xa xăm nào đó, dường như
hình ảnh của rất nhiều năm trước lại một lần nữa diễn ra, dường như
người con gái của rất nhiều năm trước đã trở lại.
Mắt thấy không
khí trên đại điện thoáng chốc ngưng trệ, nỗi sợ hãi trong lòng Niên Tiểu Điệp càng ngày càng dâng cao, nàng có thể cảm giác rõ mồn một rằng:
Khang Hy đế đang nhìn nàng...
“Hoàng thượng?” cũng đi theo duyệt
tuyển lần này, Mật quý nhân nhỏ giọng lên tiếng. Người thiếu nữ còn đang trong độ tuổi hoa đẹp nhất này, chính là vị tần phi đang được Khang Hy
sủng ái nhất gần đây.
Từng nghe Nghi phi nói Niên tiểu chủ kia có diện mạo rất giống Đồng Hoàng hậu đã qua đời, trong lòng Mật quý phi
liền biết rõ, sợ là cô nương này cũng sẽ bị nhét vào hậu cung rồi, đã
thế, cớ sao không nói tốt trước mặt Hoàng thượng một chút?
“Thần thiếp thấy nàng ta huệ chất lan tâm, không bằng giữ lại thẻ bài, cho thần thiếp thêm một tỷ muội cũng tốt.”
Niên Tiểu Điệp nghe vậy ánh mắt không khỏi chợt bắn về phía Mật quý nhân
đang thản nhiên cười nói kia, trong lòng thật sự hận không thể đem nữ
nhân này ra thiên đao vạn quả.
“Ừm... Nếu đã như thế...” trên ngự tọa thật cao phía trên truyền đến thanh âm quyết định vận mạng sau cùng của Niên Tiểu Điệp: “Niên thị giữ lại thẻ bài, phong làm quý nhân.”
Khang Hy vừa dứt lời, toàn bộ đại điện không khỏi nín thở trong thoáng chốc,
nhập vào cung còn được phong làm quý nhân, đây thật là thiên đại hoàng
ân a, mọi người không khỏi đều dồn ánh mắt lên người nữ tử đứng giữa
điện, đồng thời cũng thầm nghĩ, Niên Thị này quả đúng là vận mệnh tốt,
chỉ vì có gương mặt giống Đồng Hoàng hậu đã tạ thế mà có thể một bước
lên vị trí quý nhân, thật là tốt số.
Thế nhưng, người ‘rất tốt số’ trong con mắt chúng nhân, Niên Tiểu Điệp lúc này lại hận không thể lập tức chết ngay tại chỗ.
Tại sao nàng lại bị giữ thẻ bài, tại sao nàng lại bị Khang Hy nhét vào hậu
cung. Nàng là Niên thị a! Là phi tần được Dận Chân sủng ái nhất trong
lịch sử, Niên quý phi a! Tại sao lại biến thành như vậy? Tại sao lại
biến thành như vậy?
Kinh hãi tột độ đến không thốt được lời nào,
Cho nên chỉ có thể “bơi” sao? Triệu Giai thị không khỏi cười khổ, quả thực
không biết nên nói gì cho phải. Tứ tẩu này của nàng a, thế nào mà tâm
tính vẫn như đứa con nít.
***
Tử Cấm thành, Duyên Hỉ cung.
Thị nữ Đông Hương cẩn thận bước từng bước nhỏ lên trước, thẽ thọt bẩm báo: “Niên quý nhân, người của nội vụ phủ đã tới đón.”
Niên Tiểu Điệp nghe vậy trên khuôn mặt nhỏ nhắn liền hoàn toàn trắng bệch.
Nàng mơ mơ màng màng được người khiêng lên kiệu, mơ mơ màng màng được đưa
vào bồn tắm, mơ mơ màng màng được bôi cả người thơm nức, cuối cùng mơ mơ màng màng mà bị cuộn trong tấm thảm đỏ, bị người xem như hàng hóa mà
khiêng đi.
Nàng thất hồn lạc phách nằm trên long sàng, không bao
lâu, liền có tiếng bước chân rất nhỏ tiến lại gần. Có một người vươn
ngón tay ra lau nước mắt cho nàng.
“Tại sao lại khóc?” thanh âm thật dịu dàng hỏi han.
Trong nháy mắt Niên Tiểu Điệp dường như có ảo giác, người lúc này đối với
nàng ôn nhu có thừa là Dận Chân. Thế nhưng, ngay một giây sau đó, một
gương mặt uy nghi nhưng già nua xuất hiện trong tầm mắt nàng. Người này
không phải Dận Chân mà là Khang Hy!!
Suy nghĩ này khiến Niên Tiểu Điệp tuyệt vọng đến thấu xương thấu tủy. Chỉ cần vừa nghĩ, bản thân
mình đang ở tuổi hoa đẹp nhất lại phải gả cho một lão già hơn nửa người
đã vùi vào trong đất, toàn thân Niên Tiểu Điệp gần như sụp đổ hoàn toàn.
Tại sao chứ, tại sao, tại sao, tại sao... tại sao mọi chuyện lại thành ra
thế này??? Trong nháy mắt lúc thân thể bị xé rách, Niên Tiểu Điệp hận
muốn điên.
“Mẫn Mẫn...” Khang Hy khe khẽ thở dài, như không thể nghe thấy mà nỉ non gọi.
“Trẫm thích gương mặt này của nàng.” Sau khi xong việc, Khang Hy nói với Niên Tiểu Điệp: “Bảo vệ nó cho tốt, nếu có gì tổn thương...” ngón tay có
chút khô gầy quét qua hai gò má đong đầy nước mắt của nàng, Khang Hy dịu dàng đến cực điểm, nói: “Nàng cũng không cần sống nữa.”
Niên Tiểu Điệp đờ đẫn trợn to hai mắt, tràn đầy kinh hãi.
***
MTY: hàizz... sao thấy giống trong Chân Hoàn truyện thế, nếu Hoàng hậu còn
sống, chứng kiến dung nhan ngày càng già đi của nàng, liệu Khang Hy có
còn yêu nàng như lúc ban đầu không?? Mà nếu yêu tại sao còn ngủ với nô
tỳ của nàng, tại sao hậu cung lại đông như vậy... đúng là...
‘Tự cổ đế vương đa bạc tình, tự cổ hồng nhan đa bạc mệnh’.