Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 59 : Có phúc
Ngày đăng: 16:35 30/04/20
Ngoài phòng tuyết lớn tung bay, phòng trong lại ấm áp như mùa xuân.
Trong màn trướng mờ tối, Dận Chân mở mắt ra, bởi vì gần cuối năm, Khang Hy đế phong bút, nên hắn cũng không cần phải thượng triều sớm, chẳng qua mấy
năm nay, ngày ngày dậy sớm đã tập thành quen, cho nên đến canh giờ này
sẽ rất khó ngủ lại. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh diễm của tiểu nhân nhi trong lòng, tựa trên ngực mình ngủ đến đỏ bừng, cái miệng nho nhỏ
hé ra, theo hô hấp mà khẽ phun nhiệt khí ra ngoài. Trông thật hồn nhiên
ngây thơ muốn dụ cho người ta phạm tội.
Một luồng tà hỏa dấy lên trong lòng, đã vào tuổi trung niên, lão nam nhân phi thường không khách khí khai động.
Cảm giác được bàn tay mang theo lớp chai mỏng kia lại mò mẫm ma sát qua lại trên da thịt mình, Điềm Nhi rì rầm hai tiếng, không nhịn được nhích vào trong tránh đi, lại bị hai cánh tay mạnh mẽ của nam nhân giữ lại.
“Ô... Đừng a...” Điềm Nhi ngay cả mắt cũng không mở, trên khuôn mặt nhỏ nhắn
đã hồng thành một mảnh, lầm bầm chu môi khẽ giãy dụa.
Dận Chân
lại véo nhẹ lên cặp mông căng nộn như quả đào mật, còn rảnh rỗi nghĩ,
dân gian đều nói nữ nhân mông lớn dễ sinh đẻ, nha đầu này mặc dù mông
không lớn lắm nhưng lại mềm nộn cực kỳ. Vừa nghĩ như vậy, nam nhân liền
càng không khách khí, lật mình một cái, Điềm Nhi liền bị đặt dưới thân.
Không bao lâu, trong màn trướng dày truyền đến tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ nhân cùng tiếng thở gấp của nam nhân.
Sau một lúc lâu, nghỉ ngơi sau màn hoan ái, sắc trời ngoài cửa sổ đã sáng
choang. Hai vợ chồng từ trên giường ngồi dậy, Điềm Nhi da mặt mỏng không gọi người vào hầu hạ, chỉ tự mặc quần áo rồi hầu hạ Dận Chân.
“Mấy ngày nữa sẽ đến trừ tịch.” Dận Chân khẽ cúi đầu nói với thê tử còn đang chiến đấu kịch liệt cùng mấy cái nút cài bên hông hắn: “Năm nay Hoàng a mã cố ý tổ chức lớn. Vào cung dự tiệc là không thể thiếu được, đám
Hoằng Thì còn nhỏ không thức nổi, chỉ có mặt một chút trong đại yến là
được rồi, về phần Hoằng Đán, gia sẽ mang theo bên cạnh, cũng để cho con
rèn luyện một chút.”
Điềm Nhi liền gật đầu, khẽ cười nói: “Dạ!”
Hai người mặc quần áo xong, Điềm Nhi liền gọi Truy Nguyệt vào. San Hô thì
từ sau khi thành thân cùng Thịnh hộ vệ, Điềm Nhi liền đem khế ước bán
thân lúc nhỏ của nàng ra đốt trước mặt hai vợ chồng, từ đó San Hô không
còn là nô tỳ trong vương phủ nữa, đã đi theo trượng phu đến sống trong
một tiểu viện nhỏ ở kinh thành, nghe nói cuộc sống rất hạnh phúc như ý.
Cho nên hiện tại thiếp thân nha hoàn của Điềm Nhi liền đổi thành Truy
Nguyệt, hầu hạ cũng vừa lòng.
Một lát sau, Truy Nguyệt bưng nước
Nghe Dận Chân khích lệ, Điềm Nhi vẻ mặt đầy tự hào, vẫn không quên hí hửng
lầm bầm: “Ngạch nương thiếp ngày thường cứ quở trách a mã mê muội mất cả đầu óc, he he... kỳ này a mã sẽ được tha hồ mà lên mặt hãnh diện a...
.”
Bên tai nghe Điềm Nhi cười khúc khích như trẻ con, trong lòng
Dận Chân cũng sảng khoái đến cực điểm, hắn thấy việc này đúng thật là
‘buồn ngủ gặp chiếu manh’, đến thật đúng lúc.
Hoàng a mã có ý
định xuất binh đánh Chuẩn Cách Nhĩ, đó là chuyện người tinh mắt đều có
thể nhìn ra được, nhưng bởi vì ‘binh mã chưa động, lương thảo đi trước’, trong chiến tranh, ngoại trừ đánh nhau ra, đó chính là tốn kém tiền
bạc, mà giống “lúa mì vụ đông” này nếu có thể phổ biến rộng rãi thành
công, chỉ cần một hai năm, quốc khố có thể sẽ tăng thêm ba tầng thước
bạc, đến lúc đó tất nhiên sẽ là lúc đại quân triều đình xuất phát, bình
định Chuẩn Cách Nhĩ.
Nếu việc này thành công... nghĩ đến đây,
trong lòng Dận Chân không khỏi sôi lên cuồn cuộn, trong đầu bắt đầu
nhanh chóng suy tính lợi ích đạt được trong đó.
Khác với trượng
phu khiêm tốn cẩn thận, đi một bước nhìn thấy ba bước. Điềm Nhi ngược
lại là một tiểu nữ tử không có tầm nhìn xa, nghe xong liền cảm thấy đại
loại như “A! A mã mình rốt cuộc cũng đã làm được một chuyện xem như là
nên chuyện, thật là cao hứng nga!!”, sau đó liền thôi.
Cuối cùng, sau khi biết được nguyên nhân mấy ngày nay Dận Chân như ‘thần long thấy đầu không thấy đuôi’, Điềm Nhi liền dịch dịch cái gối dưới đầu xích
lại, lăn vào trong ngực trượng phu, hai mắt nhắm lại, thi triển công phu ‘ngủ trong chớp mắt’... (~ o ~)~zZ.
Đợi đến khi Dận Chân rốt cuộc đã tính toán xong, định thần lại, Điềm Nhi đã thành một con lợn nhỏ ngủ say sưa.
Thật là, không có tim gan gì cả.... Nam nhân bất đắc dĩ khẽ thở dài.
Tựa hồ cảm giác được người nào đó đang khinh bỉ mình, Điềm Nhi uốn éo như
con sâu nhỏ, cái mông nhỏ trong chăn nhích nhích qua trái, ủn ủn qua
phải.
Đều nói nữ nhân mông lớn không những dễ sinh, lại còn rất
có phúc. Dận Chân bị ủn trong lòng tức giận, đôi bàn tay lập tức liền
không khách khí duỗi vào, nắn bóp bờ mông nhỏ mềm mọng như quả đào mật
kia, thầm nghĩ: Nha đầu này quả nhiên là có phúc.