Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 60 : Trừ tịch (giao thừa)

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Ngày trừ tịch, sáng

sớm Điềm Nhi đã ăn mặc ổn thỏa, sẵn sàng chờ xuất phát. Qua giờ Tỵ một

chút, Dận Chân và nàng, cùng cả bốn đứa con trai liền lên xe ngựa đến Tử Cấm thành.



Tại cửa cung, Dận Chân dẫn Hoằng Đán hướng đến Càn Thanh cung, Điềm Nhi thì dẫn ba đứa còn lại đến Vĩnh Hòa cung.



“Một lát nữa đến đó, các ngươi không cần quan tâm đến gì khác, chỉ lưu ý

trông nom mấy tiểu a ca là được!” Điềm Nhi nói với Phỉ Thúy, Truy

Nguyệt, cùng với ba ma ma Triệu, Hà, Hàn xuất thân từ phủ nội vụ: “Dù

sao cũng không phải ở trong phủ, lại còn là dịp mừng năm mới, ‘nhân đa

nhãn tạp’, nên trông chừng bọn nhỏ cẩn thận một chút cho ta.”



“Phúc tấn yên tâm đi!” Ôm Hoằng Lịch, Hà ma ma nói: “Nô tỳ nhất định trông chừng mấy tiểu a ca một tấc cũng không rời.”



Ba vị ma ma này đều xuất thân là môn hộ làm việc cho Dận Chân, qua cẩn

thận tuyển chọn, mới được làm bà vú cho ba đứa bé, về độ trung thành,

Điềm Nhi cũng coi như yên tâm. Vừa đi vừa nói, không bao lâu đã đến Vĩnh Hòa cung, sau khi được thông truyền, Điềm Nhi liền mang bọn nhỏ đi vào.



Hôm nay là Trừ tịch, Đức phi cũng ăn diện đẹp đẽ một phen, chỉ thấy bà ta

vận trên người là bộ kỳ phục gấm đỏ liền thân thêu ‘bách điệp trong hoa’ bằng chỉ vàng, trên đầu chải kỳ đầu phối hợp với bộ trang sức trâm cài

bằng trân châu, đang cười nói vui vẻ cùng với hai nữ tử bên dưới, bắt

gặp Điềm Nhi đi vào, bà cũng lộ vẻ hòa nhã hiếm thấy, cười nói: “Vừa rồi còn cùng đệ muội nhắc tới ngươi đấy, vậy mà đã đến rồi.”



Điềm

Nhi hành lễ xong, đứng dậy cười nói: “Ngạch nương cùng Thập Tứ đệ muội

đang nhắc gì con ạ, nếu là nói xấu, con dâu sẽ không bỏ qua đâu đấy.”



Mấy ngày trước, ý chỉ phong Thập Tứ a ca làm Tuân bối lặc đã được ban

xuống, đồng thời trong nhà còn truyền đến tin đích phúc tấn Hoàn Nhan

thị cùng trắc phúc tấn Ô Nhã thị đều mang thai, thế cho nên dạo gần đây

tâm tình của Đức phi mới có thể nói là tốt. Nghe thấy lời Điềm Nhi đùa

giỡn, bà cũng không hề để bụng, ngược lại cười nói: “Đừng có đoán bừa

nữa... Còn không mau ôm ba tiểu bảo bối đến cho bổn cung, nhìn này, ăn

mặc quả thật là đầy hỉ khí a.”



Nhìn ba đứa bé bị ngạch nương

chúng hóa trang trông như thành ba cái bao lì xì di động, Đức phi không

khỏi phá lên cười, trái ôm một đứa, phải bồng một đứa, trên đầu gối còn

đặt một nhóc, thật sự là hiếm thấy vô cùng. Không thể không nói, so với

cha của bọn chúng, Đức phi đối với mấy đứa cháu trai này của mình quả

thật yêu thương hơn vài phần, vô luận là ngày lễ ngày tết hay là ngày


Khang Hy nói vài câu chúc mừng năm mới theo thường lệ, rồi sau đó là Thái tử

Dận Nhưng đại biểu cho quần thần dâng biểu chúc tụng, một phen lễ tiết

rườm rà lằng nhằng hơn một khắc chung mới xem như là tạm thời kết thúc.

Sau đó, mọi người ngồi xuống, không khí cũng dần dần khôi phục ồn ào náo nhiệt như lúc đầu.



“Nhìn thấy không?” Ngũ phúc tấn bẻ một góc

bánh hạnh nhân xốp mềm trong tay, cẩn thận đút cho Hoằng Quân trong

lòng: “Nữ nhân hôm nay đi theo sau lưng Hoàng thượng ấy.”



Điềm Nhi chớp chớp mắt, vừa rồi lo vội quỳ nhanh quá, trong lúc nhất thời quả thật không nhìn rõ là ai.



Thập tam phúc tấn cũng thấy được, nàng có lòng giải thích: “Vị kia là Niên

quý nhân, từ sau lần tuyển tú được chọn tiến cung, liền đặc biệt được

Hoàng thượng sủng ái.”



A, nguyên lai là nàng ta!



Điềm Nhi

vẻ mặt ‘bừng tỉnh đại ngộ’, nàng đối với Niên quý nhân này vậy mà cũng

rất có ấn tượng, cũng không có gì lớn, chẳng qua là vì vẻ mặt chấn kinh

của tam phi Đức, Nghi, Lương lúc trước, bất quá bây giờ Điềm Nhi cũng

biết vì sao họ đều có vẻ mặt như “thấy ma giữa ban ngày” kia rồi, chuyện Niên quý nhân có diện mạo trông giống Hiếu nhân nghĩa Hoàng hậu đã mất, hiện tại cả kinh thành sợ là không có ai là không biết a.



“Nàng ta á, cũng là nhờ phúc từ gương mặt thôi...” Ngũ phúc tấn rất chi là khinh thường hừ lạnh.



Điềm Nhi không hiểu chớp chớp mắt.



“Lúc nhỏ, ta từng may mắn được diện kiến Hiếu nhân nghĩa Hoàng hậu một lần.” Ngũ phúc tấn như lâm vào hồi ức nói: “Khi đó còn quá nhỏ, kỳ thật đa

phần cũng không nhớ rõ, nhưng ngược lại bà có nói một câu khiến ta đến

giờ vẫn không quên được...”



Điềm Nhi ngoẹo đầu tò mò hỏi: “Nói cái gì?”



“Sống được thì sống, không được thì ly, Tinh Tinh, ngươi phải tin tưởng là mình sẽ gặp được người nam nhân tiếp theo tốt hơn!”



Ngũ phúc tấn có chút buồn cười nói: “Thuận tiện nói một chút, Tinh Tinh là khuê danh của ngạch nương ta.”



***