Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 61 : Dâng lễ

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Cái gọi là “ly” ở đây chẳng lẽ là chỉ “hợp ly” sao? (hợp ly = hòa ly, ly dị)



Điềm Nhi có chút giật mình tròn mắt, phải biết rằng ở thời đại này, nữ nhân

hợp ly tuy rằng so với bị hưu và đưa đi am miếu có thể tốt hơn một chút, nhưng nói cho cùng cũng là mánh khóe tự đào đường lui cho bản thân mà

thôi, không phải vạn bất đắc dĩ, không nữ nhân nào sẽ đi bước này, nhưng Đồng Hoàng hậu lại mở miệng liền nói ra, vả lại còn biểu hiện ra khí

phái như ‘không phải ngươi hưu ta mà là ta đá ngươi’, cái này... Mặc dù

cảm giác có chút không chịu trách nhiệm nhưng mà thật sự nghe rất...



Trong mắt Điềm Nhi xuất hiện đầy sao mơ mộng.



“Thật bảnh nga!”



“Đúng không...” vẻ mặt Ngũ phúc tấn trông như ‘ta cũng thấy vậy á’, nói:

“Ngạch nương ta nói, Đồng Hoàng hậu là một nữ tử hiếm thấy, cở mở khoáng đạt, không thua gì nam nhi, chứ không phải giống như ‘người’ ngồi trên

kia chỉ được cái mặt thôi đâu...” nàng chỉ chỉ đến bóng dáng áo hồng

ngồi trên xa kia, dè bĩu nói: “Hàng nhái còn làm ra vẻ nhu mì.”



Điềm Nhi nghe vậy không nhịn được phá lên cười.



Lúc mọi người còn đang cười nói sôi nổi, lại một loạt tiếng chuông nhạc

vang lên, biết đây là có người muốn lên tiếng, vội hơi giảm thanh âm.



Ngoài dự đoán, lần này đứng dậy chính là Ung thân vương Dận Chân. Chỉ thấy

hắn trong con mắt ngạc nhiên tập trung của mọi người, vẻ mặt bình tĩnh

đi tới giữa điện, từ trong ống tay áo rút ra một chiếc hộp gỗ khắc dài.

Chỗ Điềm Nhi ngồi cách có hơi xa, cho nên Dận Chân nói gì cũng không

nghe rõ lắm, nhưng sau khi Khang Hy nghe Dận Chân nói, trên mặt ông rõ

ràng xuất hiện biểu tình kinh hỉ rất dễ nhìn ra.



Dận Chân dâng

hộp gỗ lên, một người trông như đại thái giám vội cung kính nhận lấy,

xoay người lên Vân Đài, trình cho Khang Hy đế trên ngự tọa.



Lúc

này, ánh mắt của mọi người trong đại điện đều tập trung lên đó, chỉ thấy Khang Hy đế từ từ mở hộp ra, một lát sau, một đoạn bông lúa mạch vàng

ươm được cầm trong tay.



“Đó là cái gì?” Ngũ phúc tấn nhỏ giọng hỏi bên tai Điềm Nhi.



Điềm Nhi nghĩ một chút rồi nói: “Gọi là ‘lúa mì vụ đông’... ừm, chắc là vậy...”
Mẹ Điềm Nhi nghe vậy, trên mặt không khỏi lộ ra chút thất vọng.



“Nếu ngạch nương nhớ bọn chúng...” Điềm Nhi có chút giảo hoạt nói: “Thì cứ

đến phủ thăm chúng là được, gia nhà con hiện tại không có trong phủ,

ngài muốn đến lúc nào cũng được!”



“Con bé này!” mẹ Điềm Nhi trừng mắt nhìn nữ nhi, hãy còn phô trương nói: “Cho dù Vương gia có trong phủ thì như thế nào, ta đây là mẹ vợ còn không thể tới cửa sao?”



“Có thể có thể có thể!!!” Điềm Nhi vụng trộm bĩu môi, ngoài miệng lại nói:

“Được rồi, ngạch nương, chúng ta đến nói chuyện nghiêm túc, phu nhân nhà Phú Sát kia đáp ứng hôm nay đến xem mặt sao?”



Điềm Nhi nương gật đầu, giữa hai lông mày lập tức hiện tia cao hứng: “Còn không phải con

cứ làm loạn nhao nhao lên, nếu ca ca cưới vợ, nhất định phải đòi xem mắt trước sao.”



“Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nếu chuyện này mà thành, đối nhà chúng ta mà nói thật đúng là một cửa hôn sự tốt.” Mẹ

Điềm Nhi nói tiếp: “Vị cô nương Phú Sát. Trân Chân kia là con vợ cả của

Mã Đại học sĩ, chẳng những xuất thân từ danh môn, mà phụ huynh cũng đắc

lực, cho ca ca con sau này trên con đường làm quan cũng có chỗ dựa vào.

Chứ bằng vào hoàn cảnh gia đình ta, lấy cô nương kia, cũng xem như là

với cao.”



Từ sau khi đậu Cử nhân kỳ ân khoa, Nữu Hỗ Lộc. Văn Hoa

liền được chỉ làm một chức Thứ cát thị trong Hàn Lâm Viện, mặc dù thanh

quý, nhưng ở trong kinh thành tùy ý ném một viên gạch cũng trúng đầu vài viên quan nhị phẩm này, quả thật cũng không tính là gì, bất quá, ai bảo người ta có một muội muội là Vương phi chứ. Thế cho nên sau khi mẹ Điềm Nhi tự mình truyền ra tin tức muốn chọn vợ cho nhi tử, người đến thăm

hỏi liền nườm nượp nối liền không dứt.



Mẹ Điềm Nhi căn cứ vào mục đích ‘đã tốt còn muốn thứ tốt hơn’, cũng thật sự tuyển rồi lại chọn,

chọn rồi lại tuyển, mãi mới moi ra được nhà Phú Sát này.



“Gia

thất gì đó, tuy rằng rất trọng yếu.” Điềm Nhi trầm tĩnh nói: “Nhưng quan trọng nhất vẫn là cô nương có nhân phẩm tốt, ngạch nương, ngài và cha

chỉ có mỗi một con trai là ca ca, con dâu này sau khi vào cửa, chính là

sẽ gánh nửa bầu trời đấy, nếu cưới phải một người ngang ngược quen thói

chiều chuộng, ngài có thể sẽ bị chọc cho nổi khí!”



“Điều này còn cần con nói sao!” mẹ Điềm Nhi trừng mắt nhìn nữ nhi, vẻ mặt như ‘lão nương trong lòng đã tính toán hết roài’.



Điềm Nhi: “...”