Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 62 : Xem mặt

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Tuy mục đích cuối cùng là muốn xem tướng mạo cô nương nhà người ta, nhưng ngoài mặt phải làm ra vẻ là ‘vô tình chạm mặt’.



Sau khi xe ngựa phủ Ung thân vương đến chùa Quảng Nguyên Tự, hai mẹ con

Điềm Nhi trước vào chùa, bắt đầu từ điện Phổ Đà bên phía nam, bái lạy

thẳng đến điện Bồ Tát, mới được trụ trì mời đến sương phòng phía sau.

Tiểu sa di (chú tiểu) thân mặc thiền y màu vàng bưng đến loại trà khổ tư được ngâm qua thanh tuyền độc hữu của chùa này. Điềm Nhi nhấp thử một

hớp, quả nhiên là đắng khủng khiếp (khổ: đắng). Trụ trì chùa Quảng

Nguyên Tự, Viên Thông đại sư, là một lão hòa thượng thoạt nhìn phi

thường ‘từ mi thiện mục’, chỉ tiếp đãi Điềm Nhi một thoáng liền cáo từ

rời đi.



Hai mẹ con ngồi trong sương phòng được một lúc, Phỉ Thúy

canh chừng bên ngoài liền vén rèm đi vào, nói với chủ tử nhà mình: “Bẩm

phúc tấn, phu nhân của Mã Tề đại nhân và nữ nhi lúc này đã ở trong chùa

thắp hương, nghe nói ngài đã tới, liền muốn bái kiến.”



Hai mẹ con Điềm Nhi ngầm hiểu ý nhìn nhau một cái, Điềm Nhi liền cười nói: “Mau mời vào!”



Một lát sau, một già một trẻ, hai vị nữ tử được đám nha hoàn vây quanh chậm rãi đi vào. Ánh mắt Điềm Nhi thoáng chốc liền đặt trên người nữ tử trẻ

tuổi kia.



Chỉ thấy nàng ta thân vận cẩm bào màu hồng cánh sen

thêu hoa, chải lưỡng bả đầu, ngũ quan tú lệ, da trắng mạo mỹ, một thân

trầm tĩnh ổn trọng mà khí tức phá lệ khiến người phải chú mục, nhìn qua

liền biết là một tiểu thư khuê các.



Điềm Nhi đương trường liền âm thầm gật đầu.



“Thiếp thân Phú Sát thị cùng tiểu nữ Trân Chân, bái kiến Ung thân vương phúc

tấn.” Người gần trung niên, dáng vẻ trông ôn hòa lại phú quý, Mã Tề phu

nhân cười nói với Điềm Nhi.



“Phu nhân mau mau xin đứng lên.” Điềm Nhi bảo Phỉ Thúy đến nâng Phú Sát thị dậy, cười nói: “Hôm nay vậy mà

tình cờ vừa khéo, không ngờ có thể gặp phu nhân ở đây.” Hai người thoáng chào hỏi vài câu, rồi Phú Sát phu nhân lại chào hỏi mẹ Điềm Nhi, vị

Trân Chân cô nương kia cũng đến vấn an đầy quy củ, rồi mọi người mới

ngồi xuống lần nữa.



Hôm nay đến nơi này là làm gì, người hai nhà

trong lòng đều hiểu rõ, Điềm Nhi tuy là Vương phi nhưng nếu hai nhà kết

thân, cũng không thể thiếu gọi người ta một tiếng tẩu tử, lúc này không

tiện lên tiếng hỏi, nhưng ngược lại mẹ Điềm Nhi thân là trưởng bối, cũng không cần phải băn khoăn chuyện này.




“Ô chao ôi!!!...” Ngũ phúc tấn

nhìn Điềm Nhi từ trên xuống dưới một cái, đầy trêu chọc nói: “Điềm Nhi

của chúng ta, hôm nay làm sao mà nóng thế? Đừng nói là gia nhà tẩu rời

phủ lâu quá rồi, thế cho nên tẩu mới uất khí đầy bụng, tâm hoả sôi trào

đấy nhé?”



“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Điềm Nhi nghe xong, cả khuôn

mặt nhỏ nhắn thoáng chốc liền căng đỏ bừng, bổ nhào vào trên người Ngũ

phúc tấn, làm bộ thọt lét nàng ta, ba người vui đùa cười hi hi ha ha một hồi. Mãi đến khi Truy Nguyệt bưng chén đá bào lên, mới thoáng ngừng

lại.



“Đây là ngươi làm?” Thập tam phúc tấn vẻ mặt ngạc nhiên hỏi.



Trong chiếc chén nhỏ làm bằng thủy tinh là một nhúm băng được đập vỡ vụn, bên trên rưới thêm mứt hoa quả, thêm vài miếng dâu tây cắt lát, quả anh đào (cherry), làm cho người ta vừa nhìn liền có cảm giác mỹ vị mát mẻ.

(vâng, là đá bào hoặc trái cây dầm trong truyền thuyết đấy ạ (• ε •))



Điềm Nhi cười chia cho mỗi người một phần, nói với các nàng: “Là mấy trù

nương trong phủ mò mẫm chế ra đấy, các ngươi nếm thử đi, ăn rất ngon

đấy.”



Ngũ phúc tấn cùng Thập tam phúc tấn nếm thử, quả nhiên cảm thấy ngon lành mát mẻ, không khỏi đều tấm tắc khen ngợi.



Ba người liền cứ như vậy khi thì cười cười nói nói, khi thì xem cá ngắm

sen, trong chốc lát thật sự là hoan thanh tiếu ngữ không ngừng.



“Đúng rồi, bọn nhỏ đâu? Sao không thấy đứa nào...” Ngũ phúc tấn lúc nào cũng

tâm tâm niệm niệm đến mấy tiểu bảo bối đáng yêu không chịu được.



Điềm Nhi cười nói: “Bọn chúng đã ngủ trưa rồi, chỗ này là ở giữa hồ, sợ gặp

nguy hiểm mới không cho bọn chúng tới, còn Hoằng Đán thằng bé...”



Điềm Nhi còn chưa dứt lời, một bóng người liền lảo đảo vội vàng chạy như

điên tới. Chỉ thấy hắn quỳ phịch trước người Điềm Nhi, mặt đầy nước mắt

không ngừng khóc nói: “Chủ tử, không xong rồi, Đại a ca ở trong cung đã

xảy ra chuyện!”



“Cái gì!!!” Điềm Nhi chợt trừng lớn hai mắt, cả người chỉ cảm thấy như trời đất quay cuồng.



Tám Cân của nàng bị làm sao?