Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 63 : Bị thương

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Lúc Điềm Nhi nóng

lòng cấp bách chạy tới Vĩnh Hòa cung, Khang Hy đế cùng Đức phi sắc mặt

không được tốt lắm đang đứng bên giường hẹp.



Trong nháy mắt nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ nằm trên giường kia, Điềm Nhi gần như đầu óc trống rỗng vọt tới.



“Tám Cân, con làm sao vậy... Ngạch nương ở đây rồi... con đừng sợ a!” Điềm Nhi nước mắt rơi như mưa, khóc tê tâm liệt phế.



Chỉ thấy đứa bé nho nhỏ nằm trên giường, đầu được băng thuốc quấn tầng tầng thật chặt, mơ hồ còn thấy vết máu rướm ra, người mặc dù hôn mê, nhưng

đôi mày nhỏ lại nhíu thật chặt, dáng vẻ trông rất đau đớn.



“Vợ

lão Tứ ngươi đừng lo lắng,” ngay lúc này, Đức phi tiến lên vài bước, ôn

nhu nói: “Thái y đã xem cho Hoằng Đán, người không có việc gì, chỉ bị

sây sát trên đầu, hiện tại đã uống thuốc ngủ yên rồi, chờ một lát

nữa...”



“Sao lại nói là không có gì!” Không đợi Đức phi dứt lời,

Điềm Nhi liền đỏ mắt, đầy phẫn hận nói: “Con trai con hiện tại thành ra

như vậy, sao lại không có chuyện gì được!”



Mặt Đức phi chợt cứng đờ, trong lòng có chút không vui.



Khang Hy đế đứng cạnh nghe vậy, khẽ thở dài nói: “Chuyện của Hoằng Đán, trẫm

nhất định sẽ cho ngươi một công đạo. Hiện tại trước mắt để thằng bé

dưỡng thương cho tốt đã...” Nói xong, lại một lần nữa đưa mắt nhìn đứa

bé trên giường, rồi sau đó xoay người đi ra ngoài.



Điềm Nhi trong lòng đau đớn kịch liệt, nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc để

khóc. Nàng gọi thái y tới hỏi thăm tỉ mỉ thương thế Tám Cân.



Thái y nói trên đầu Tám Cân bị rách hai chỗ lớn, một ở trên trán, một lại ở

trên đỉnh đầu. Vết thương trên trán nhìn dọa người nhưng không nguy

hiểm, bôi thuốc liền có thể cầm máu mau lành, nhưng quan trọng nhất là

vết thương trên đỉnh đầu.



“Con người, đầu là nơi tập trung nhiều

dây thần kinh nhất.” thái y có chút do dự cắn răng nói: “Nếu chỉ có một

chút không tốt, rất có thể sẽ làm cho đứa trẻ trở thành si ngốc.”



Điềm Nhi nghe thấy thế cảm thấy trước mắt tối sầm, nếu không có hai người
ngoài vào, vì hắn hộ chủ không thành, bị Dận Chân phạt năm mươi đại bản, bây giờ đi đứng vẫn còn không vững.



“Chủ tử...” Hắn đi đến bên cạnh Điềm Nhi, sắc mặt có chút kỳ quái bẩm báo: “Thái tử dẫn Hoằng Yến a ca đến đây.”



Vẻ mặt Điềm Nhi chợt căng cứng, sau một lúc lâu mới lạnh lùng nói: “Bọn họ tới làm gì, chẳng lẽ là thấy con ta không bị đập chết, hiện tại đến đây ghi nhớ một chút sao.”



Tiểu Hỉ Tử cúi đầu, không dám lên tiếng.



Lúc này trên mặt Điềm Nhi đang như một cái bảng pha màu, biến hóa khó lường, thì Tô Bồi Thịnh đã vén rèm cung kính đi vào.



“Phúc tấn, gia cùng Thái tử đang đi đến đây...”



Điềm Nhi vẫn cứng người tại chỗ, khẽ hừ nhẹ một tiếng.



“Ngạch nương!” Trên giường, Tám Cân nhẹ túm lấy nàng.



Điềm Nhi quay đầu, thấy con trai bé bỏng đã phải chịu khổ lớn như vậy, trong lòng lại càng khó chịu. Cố nén hận ý, nàng hơi sửa sang lại dung nhan,

mang giày xuống giường, đi hướng ra cửa.



Quả nhiên, vừa ra một lát, đã thấy Dận Chân cùng một bóng người hơi mập đang đi tới.



“Nữu Hỗ Lộc bái kiến Thái tử điện hạ.” Điềm Nhi khom gối cúi đầu, khẩu khí lạnh nhạt hành lễ nói.



“Đệ muội (em dâu) mau mau xin đứng lên” Thái tử tự mình đỡ nàng dậy, trên

gương mặt ôn hòa đều hiện vẻ xin lỗi: “Đều là cô không biết dạy con, mới để cho Hoằng Yến gây ra tai họa lớn như vậy, còn thỉnh đệ muội thứ lỗi

cho.” Nói xong, lại hơi thi lễ với Điềm Nhi.



Nếu không phải biết

con người của Thái tử, thấy hắn như vậy, mười phần sẽ cảm thấy hắn hạ lễ này bồi đủ thành ý. Thế nhưng, đối với chuyện ở bãi săn Mộc Lan mấy năm trước, Điềm Nhi có thể nói là khắc sâu trong trí nhớ.



Phải biết

rằng tên béo chết bầm trước mắt này, ấy vậy mà là người âm hiểm, vì hãm

hại đối thủ, mà lôi cả bản thân mình ra đánh cuộc. Chính vì cái gọi là

“thượng bất chính hạ tắc loạn”, có người cha âm hiểm như vậy, con hắn

mới có thể ngang tàng đến thế.



“Thái tử đa tâm.” Điềm Nhi cúi

đầu, không âm không dương nói: “Đệ muội trong lòng cũng không có gì mà

tha thứ hay không tha thứ.”