Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 64 : Bồi lễ

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Oán khí trong lời

nói của Điềm Nhi, làm sao Thái tử Dận Nhưng không cảm giác được, dù sao

việc này suy cho cùng là con mình không phải, vì chuyện này mà ngay cả

Hoàng a mã cũng trách mắng hắn một trận. Thế nên lúc này, trên mặt Thái

tử bày ra vẻ nghiêm khắc, quay đầu nói với một cậu bé tuổi tầm **:

“Hoằng Yến, còn không mau lại đây bồi lễ với Tứ thẩm thẩm ngươi.”



(** đoạn này tác giả để như vậy, không chỉ một chỗ mà nhiều lắm, mấy chỗ

khác mình còn đoán mò được, chứ tuổi thì sao đoán được hở trời ==’’)



“Hoằng, Hoằng Yến xin nhận lỗi với Tứ thẩm thẩm.” chỉ thấy cậu ta đi lên trước, không tình không nguyện khom người bái một cái, trong miệng nói: “Cũng

do cháu không cẩn thận, làm hại Hoằng Đán đệ đệ bị thương, nay xin nhận

lỗi với ngài tại đây.”



Nhìn đứa bé trai trước mắt, Điềm Nhi liền

nhớ tới hai vết thương trên đầu con trai, trong lòng vẫn tức giận như

cũ, nhưng rốt cuộc cũng không nên mặt nặng mày nhẹ, tỏ thái độ với một

đứa bé, vậy nên không nói ra câu tha thứ gì, chỉ hơi nghiêng người ra

ngoài né tránh, nói với Thái tử Dận Nhưng: “Điện hạ, mời vào bên trong.”



Dận Nhưng quay đầu cười khổ với Dận Chân bên cạnh, nói: “Xem ra, trong lòng Tứ đệ muội vẫn còn oán trách a!”



“Hoằng Đán là trưởng tử của ta cùng phúc tấn.” Dận Chân lạnh nhạt nói: “Lần

này Hoằng Đán bị thương, nàng như mất hết tinh thần, tâm tình lúc này

khó tránh khỏi có chút bất ổn, mong Thái tử điện hạ chớ trách.” Nói

xong, cũng làm động tác mời.



Dận Nhưng không còn cách nào đành đi vào bên trong. Liền thấy, trên chiếc giường lớn kia, một đứa bé nho nhỏ đầu quấn băng đang nằm trên đấy, tuy dáng vẻ trông có chút dọa người,

nhưng thoạt nhìn tinh thần khá tốt.



Thấy có người tới, Hoằng Đán liền muốn đứng dậy.



Dận Nhưng lại giành nói trước: “Hảo hài tử, mau nằm xuống! Cũng nói đều do bá bá không phải, đã để con chịu khổ.”



Hoằng Đán nằm trên giường, chớp chớp mắt, vẻ mặt tò mò nhìn người lạ trước mắt này.



Dận Chân xoay tròn nhẫn ban chỉ trên ngón tay cái, trầm giọng nói: “Vị này là Thái tử điện hạ.”



Thái tử điện hạ? Đó không phải là a mã của Hoằng Yến sao... Nghĩ vậy, con

ngươi mắt to tròn của Hoằng Đán đảo một cái, quả nhiên nhìn thấy Hoằng

Yến lấp ló trốn ở phía sau.



“Chất nhi thỉnh Thái tử bá bá đại an.” Hoằng Đán nằm trên giường, rất ngoan ngoãn thưa chào.
“Đa lễ.” Thái tử phi Thạch thị, hơi nâng tay lên, cao thấp nhìn ba người

một cái: “Nghe nói Tứ đệ muội, Ngũ đệ muội cùng Thập tam đệ muội giao

tình vô cùng thân thiết, hôm nay thấy quả đúng như thế, ngay cả tham gia một bữa tiệc nhỏ cũng đi cùng nhau.”



“Chỉ là nửa đường gặp nhau thôi!” Thập tam phúc tấn Triệu Giai thị mỉm cười nói.



Thái tử phi Thạch thị không thể nói được gì, nhướn mày, sau đó quay đầu nói

với Điềm Nhi một cách đầy thâm ý: “Thời gian trước, Hoằng Yến đã gây

phiền toái cho Tứ đệ muội, ta đã để ngạch nương thằng bé phạt nghiêm

khắc, có lẽ thằng bé kia cũng sẽ trở nên thành thật một chút.”



Điềm Nhi vừa nghe vậy, không khỏi thầm kêu một tiếng: “Hiếm thấy.”



Nghe nói, Thái tử phi Thạch thị tính tình cáu kỉnh kỳ quái, nói chuyện khó

nghe, rất không được Thái tử yêu thích. Vì thế thành thân hai mươi mấy

năm, dưới gối cũng không có một mụn con, đã vậy bụng dạ nàng còn hẹp

hòi, đối với đám con cái của thiếp thất cũng không bao giờ có sắc mặt

tốt. Từ sau khi Điềm Nhi gả vào hoàng thất, cũng nghe không ít người

thảo luận sau lưng nàng ta, hôm nay được gặp mặt mới có thấy quả đúng

như vậy. Không nói đến cái gì khác, chỉ ở mỗi điểm “ngôn ngữ chói tai”,

đã là chắc chắn rồi.



Đối với lời Thạch thị nói, Điềm Nhi cũng không nhận, chỉ khẽ cười, rồi thi lễ xong liền hướng đến chỗ Thập Tứ phúc tấn.



“Thằng bé đâu?” Điềm Nhi nhìn một vòng, cười hỏi Hoàn Nhan thị: “Sao không thấy?”



“Hoằng Minh đã được a mã nó ôm ra ngoài rồi.” Hoàn Nhan thị mặt đầy ngọt ngào

cười cười: “Gia nhà chúng ta vốn thích khoe khoang, nhất định đã ôm ra

cho chúng huynh đệ nhìn xem rồi.”



Điềm Nhi và Bát phúc tấn ngồi bên cạnh nghe xong, đồng thời nở nụ cười.



Điềm Nhi lại nói vài lời chúc mừng, đồng thời tự mình đưa tặng khóa vàng

bình an. Chiếc khóa được làm theo hình đầu hổ trông vừa tinh xảo vừa độc đáo mới mẻ, lại còn hợp với thuộc tính của đứa bé, cho nên Hoàn Nhan

thị vô cùng cao hứng.



“Lại nói, phủ chúng ta cũng có hỉ sự

đấy...” Lúc này, Bát phúc tấn Quách Lạc La thị đột nhiên lên tiếng cười

nói: “Trắc phúc tấn của gia nhà ta, Cảnh thị có tin vui.”



Lời này vừa nói ra, toàn bộ ánh mắt của đám nữ nhân trong phòng không khỏi tập trung lại đây.