Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 65 : Chúc mừng
Ngày đăng: 16:35 30/04/20
“Một đời một kiếp một đôi người, tranh giành tiêu hồn ở hai nơi.”
Đây là câu thơ xuất từ một bài thơ của đại tài tử Nạp Lan Dung Nhược, từng
khiến cho nhiều thiếu nữ thần hồn điên đảo, thầm hy vọng mình cũng có
thể được gả cho một phu quân có tình có nghĩa như thế. Chỉ tiếc ‘nam nhi thế gian lắm kẻ bạc bẽo’, chỉ cam chịu ôm một thê tử trong nhà mà không tham luyến hồng hoa lục liễu bên ngoài dù sao cũng cực ít, cực cực ít.
Thế nhưng, chính là trong số cực cực ít ấy, lại bao gồm cả Bát a ca Dận
Tự.
Kể từ sau khi Quách Lạc La thị thành Bát phúc tấn, Bát a ca
liền cam chịu chỉ thủ một mình nàng, trong phủ đệ ngoại trừ hai thông
phòng trước kia ra, cư nhiên không hề có thêm một nữ nhân nào. Hai người họ như một đôi kim đồng ngọc nữ, đi đến đâu cũng ân ân ái ái, thoạt
nhìn, quả thật là khiến người xung quanh hâm mộ không thôi.
Vì
thế, ở trong đám phúc tấn hoàng thất, có rất nhiều người ao ước ghen tỵ. Cho nên hôm nay Quách Lạc La thị vừa nói ra chuyện Cảnh thị mang thai,
không khỏi hấp dẫn toàn bộ tinh thần của mọi người.
Đối mặt với
ánh mắt mang theo đủ loại ý tứ khác thường của mọi người, Quách Lạc La
thị sắc mặt vẫn như thường, thậm chí còn hơi có chút hân hoan hớn hở nói với Điềm Nhi: “Ta nghe nói, lúc Thập Tứ đệ muội mang thai, từng ôm
Hoằng Lịch nhà các ngươi đặng dính phúc khí, thế cho nên mới sinh được
con trai nha, ta liền suy nghĩ, tìm một cơ hội để Cảnh muội muội cũng
dính chút phúc khí, đặng sinh cho gia nhà chúng ta một tiểu tử mập mạp
khỏe mạnh cứng cáp.”
Điềm Nhi chớp chớp mắt, cao thấp nhìn nàng
một cái, một lát sau mặt mới giãn ra cười nói: “Nào có chuẩn như vậy,
Thập Tứ đệ muội có thể sinh được con trai đó là tự thân muội ấy có phúc
khí, Hoằng Lịch bất quá chỉ là vừa đúng lúc thôi.”
Quách Lạc La thị vừa cười cầu xin vài câu, Điềm Nhi thấy thật sự không từ chối được cũng liền đáp ứng.
Những người còn lại, trong lòng bất luận suy nghĩ chân chính là cái gì, ngoài miệng đều chúc mừng Quách Lạc La thị.
Như thế, không khí trong phòng lại dần nhộn nhịp lên, mọi người cười cười nói nói, quả là một cảnh tượng náo nhiệt.
Điềm Nhi cùng Thập Tứ phúc tấn chào hỏi xong, liền nhập cuộc ngồi chung với
Ngũ phúc tấn và Thập tam phúc tấn, ba người uống trà tán gẫu, trong lúc
Trước mặt bọn đệ đệ, Hoằng Đán
luôn rất ra dáng ca ca, liền thấy thằng bé sờ sờ em trai út, cười nói:
“Chúng ta vào nhà trước nghỉ ngơi một chút, chờ ăn xong bữa trưa, ca ca
lại dẫn bọn đệ đi chơi, được không ?”
Hoằng Lịch chu miệng nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng mới bất đắc dĩ gật đầu.
Điềm Nhi cười cùng Dận Chân liếc nhìn nhau, rồi hai vợ chồng mới dẫn bọn nhỏ đi vào trong phòng.
Viên này là Khang Hy đế mới ban thưởng xuống, quản sự đại thái giám Tính
Phùng cũng là người thông minh, biết tiền đồ sau này của bản thân mình
tốt xấu tất cả đều phụ thuộc vào thái độ phục vụ trong khoảng thời gian
này, nên có thể gọi là ân cần chu toàn, tất cả mọi việc đều làm thỏa
thỏa đáng đáng. Dùng xong bữa trưa, sau khi Điềm Nhi mạnh mẽ cưỡng bách
bọn nhỏ đi ngủ trưa, mình cùng Dận Chân thì tản bộ trên hành lang gấp
khúc trong sân.
Hôm nay, Điềm Nhi mặc một bộ váy màu xanh nhạt
hoa văn mây nước hòa quyện, thoạt nhìn vừa tươi mát vừa động lòng người, có điều “Tiểu tươi mát” này thật là một “yêu tinh dính người”, lúc này
còn đang lôi kéo bàn tay lớn của Dận Chân, dọc theo đường đi líu ra líu
ríu, khi thì khe khẽ thỏ thẻ khi thì cười vang, không biết trong thân
thể nhỏ xinh kia, làm sao lại có nhiều nhân tố khoái hoạt như vậy.
Dận Chân hơi nghiêng đầu, nhìn thê tử vươn ngón tay ra nghịch ngợm quấn lấy những nhành dây leo rũ xuống từ trên xà ngang của hành lang, trong mắt
lóe lên tia sáng không thể khống chế.
Từ sau khi Hoằng Đán bị
thương, Điềm Nhi hoàn toàn biểu hiện ra một bộ dáng của mẫu thân kiên
cường, tỉ mỉ chăm sóc nhi tử, cũng bởi vậy mà thương thế của Hoằng Đán
mới tốt lên đặc biệt nhanh. Tuy điều này khiến Dận Chân vui mừng, nhưng
cũng khiến hắn đau lòng.
Nếu có thể, hắn tình nguyện Điềm Nhi
vĩnh viễn là một tiểu cô nương không hiểu biết bất cứ cái gì, ngày ngày
chỉ cần thoải mái khoái hoạt mà sống, chứ không phải là một Ung thân
vương phúc tấn cố tự kiềm chế chính mình, tạm nhân nhượng vì lợi ích
toàn cục.