Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 68 : Cảnh thị

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Dận Chân nghe vậy,

không chút khách khí mà liếc mắt khinh thường, vỗ bộp một cái lên cái

mông vểnh cao của cô nương nào đó, có chút trầm ngâm nói: “Ừm, các ngươi đến Viên Minh viên cũng gần một tháng rồi, không sai biệt lắm cũng nên

trở về thôi.”



Điềm Nhi nghe vậy, ngẩng đầu nhìn trượng phu một

cái, cũng không hỏi nhiều, chỉ hơi gật đầu, khôn khéo nói: “Rời nhà đã

lâu, thiếp thân cũng có chút thấy nhớ rồi, phải nên trở về thôi!”



Có lời chắc chắn, ngày hôm sau, Điềm Nhi liền phân phó đám hạ nhân bắt đầu thu thập đồ đạc, chỉ chờ đám anh em Hoằng Đán trở về liền lên đường hồi kinh. Cảnh thị nghe thấy động tĩnh, cố ý sang đây xem sao. Điềm Nhi mời nàng ngồi xuống, lại bảo Truy Nguyệt bưng ly trà nóng lên.



Hai người trò chuyện được một chốc, Điềm Nhi liền trực tiếp nói, rời phủ hơn một tháng cũng đến lúc nên trở về.



“Ngươi yên tâm.” Điềm Nhi nói với Cảnh thị: “Đám Hoằng Thì mấy ngày nữa sẽ về

thôi, hơn nữa sau khi chúng ta đi rồi, ngươi cũng có thể tiếp tục ở tại

Viên Minh viên này.”



“Tạ ơn phúc tấn.” Trên gương mặt viên nhuận của Cảnh thị miễn cưỡng lộ ra nụ cười, giữa hai lông mày ẩn hiện nét u sầu.



Điềm Nhi thấy vậy liền hỏi: “Làm sao vậy?”



Cảnh thị ngẩng đầu lén lút liếc nhìn xung quanh.



“Các ngươi tất cả lui xuống đi.”



“Vâng!” Phỉ Thúy, Truy Nguyệt, cùng với hạ nhân hầu hạ bên người Cảnh thị theo thứ tự lui ra ngoài.



Cảnh thị thấy những người khác đã đi rồi, đột nhiên đứng lên, làm một hành

động khiến Điềm Nhi giật nảy người, chỉ thấy nàng ta quỳ phịch xuống

đất, thấp giọng kêu: “Xin Ung thân vương phúc tấn phát chút từ bi, mau

cứu lấy tỳ thiếp đi!”



Điềm Nhi sửng sốt, vội đỡ nàng lên. “Có chuyện gì từ từ nói, ngươi làm cái gì vậy?”



Cảnh thị liền khóc lóc nói: “Phúc tấn, tỳ thiếp thật sự cũng không còn cách

nào a, Quách Lạc La thị nàng ta, nàng ta đã sớm nhìn trúng đứa bé trong

bụng thiếp, đã có chủ ý ‘bỏ mẹ giữ con’.”



Điềm Nhi nghe vậy đầu

mày càng nhíu chặt. Cảnh thị này cũng thật khó hiểu, nàng ta là một trắc phúc tấn của phủ bối lặc, thế mà lại quỳ ở trước mặt mình, nói gì mà
hận hận lẩm bẩm nói: “Là bởi vì xuất thân, là bởi vì một cái xuất thân

sao!!”



Cũng bởi vì xuất từ Tân giả khố mà ngạch nương hắn liền

vĩnh viễn kém người khác một bậc. Cũng bởi vì xuất thân đê tiện này, mà

từ nhỏ đến lớn, hắn tận mắt thấy ngạch nương chịu bao nhiêu ủy khuất,

chảy bao nhiêu nước mắt. Ngạch nương, bà xinh đẹp là thế, ôn nhu là thế, bất lực là thế, bà đáng ra phải nhận được điều tốt nhất trên thế giới

này, chứ không phải mặc cho người khi dễ giẫm đạp.



Thấy gương mặt ngày thường tao nhã của trượng phu bắt đầu vặn vẹo, trong lòng Quách

Lạc La thị hiện lên tia ghen tị, cố đè xuống chua xót trong miệng, nàng

dịu dàng khuyên nhủ: “Hoàng a mã cùng ngạch nương đã sống cùng nhau

nhiều năm như vậy, vẫn rất còn tình cảm, chẳng qua chỉ là ông nhất thời

bị lửa giận làm đầu óc mê muội, chắc chắn không đến bao lâu, sẽ hiểu rõ

việc này đã hiểu lầm ngạch nương. Aizz! Lại nói, kỳ thật cũng có thể

hiểu được tâm tình của Hoàng a mã, dù sao Niên quý nhân cũng mang thai

cốt nhục của ông, lại cứ như vậy mà không còn nữa, tất nhiên là đau lòng rồi.”



Dận Tự hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng tiếp lời.



Quách Lạc La thị nhìn hắn một cái, chợt đỏ hốc mắt, cúi đầu khóc thút thít.



Dận Tự nhíu mày, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Sao vậy, đang yên đang lành sao lại khóc?”



Quách Lạc La thị nức nở: “Không có gì, chỉ là nhắc đến hai chữ ‘đứa nhỏ’, trong lòng liền cảm thấy khó chịu thôi.”



Khúc mắc trong lòng thê tử, Dận Tự sao lại không biết, lại nghĩ ban đầu đã

từng hứa hẹn cùng nàng ‘một đời một kiếp một đôi người’, trong mắt liền

hiện tia áy náy.



“Kỳ thật cũng do bản thân thiếp thân vô dụng, đã nhiều năm vậy, cũng không thể sinh hạ con nối dõi cho gia. Cho nên, cho nên...” gương mặt mỹ lệ của Quách Lạc La thị lộ ra vẻ thống khổ lại cố

vờ kiềm chế: “Cho nên, gia nạp Cảnh muội muội, mặc dù trong lòng thiếp

thân chua xót, nhưng vẫn rất cao hứng. Nay ông trời có mắt, đã để cho

Cảnh muội muội mang thai, thiếp thân lại càng vui mừng như điên. Thế

nhưng, nhưng...” Nói tới chỗ này, Quách Lạc La thị đã khóc thành bộ dạng nước mắt đầm đìa: “Nhưng mà Cảnh muội muội lại cho rằng thiếp thân mang lòng dạ hiểm độc, nổi lên chủ ý ‘bỏ mẹ giữ con’ gì đó, hu hu... Thiếp

thân thật sự rất oan uổng a.”



Dận Tự nghe vậy sắc mặt đột nhiên tối sầm, hét lớn: “Chỉ là lời bậy bạ từ một bên!”