Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 69 : Chiến sự
Ngày đăng: 16:35 30/04/20
“Lời của thiếp
thân từng câu từng chữ đều là thật.” Quách Lạc La thị mặt đầy thương tâm nói: “Gia, Cảnh muội muội đã có lòng nghi ngờ, về sau chuyện của muội
ấy thiếp thân liền ít nhúng tay vào thì hơn!”
“Phúc tấn nói gì
vậy!” nắm chặt tay thê tử, Dận Tự xúc động nói: “Tính tình của nàng, gia còn không rất rõ ràng sao? Trong lúc Cảnh thị mang thai, tất cả mọi
việc có chuyện nào mà không phiền nàng tỉ mỉ chăm sóc chứ, nàng ta lại
không có lòng cảm ơn, ngược lại còn nổi lòng nghi kỵ phúc tấn. Thật sự
là thứ có tâm tư mục thối, không đáng phải bận lòng.”
Thấy được
vẻ ghét bỏ hiện lên trong mắt trượng phu, Quách Lạc La thị vừa lòng thỏa ý, cả người nhu thuận tựa vào trong lòng Dận Tự, khẽ nấc nói: “Thiếp
thân có được những lời này của gia là đủ rồi, có lẽ Cảnh muội muội cũng
bởi vì đang mang thai, dẫn đến tâm tư mẫn cảm, thích nghi kỵ lung tung.”
Dận Tự nghe vậy bèn nói: “Ừm, đợi đến lúc Cảnh thị sinh hạ xong, liền trực tiếp ôm đứa bé đến dưới gối phúc tấn đi.”
Quách Lạc La thị nhất thời ánh mắt sáng ngời, ngẩng đầu, dùng giọng nói vừa
mừng vừa sợ, lại không dám tin hỏi: “Thật, thật vậy chăng? Gia nói thật
sao?”
Dận Tự khẽ cười gật đầu, vươn tay lên vuốt ve mái tóc thê tử.
Quách Lạc La thị nước mắt lưng tròng, ôn nhu tựa vào trước ngực hắn, khóe môi đỏ tươi ở nơi không ai nhìn thấy, nhẹ nhàng nhếch lên.
Cứ như
thế, thời gian dần trôi, trong chớp mắt đã hai tháng trôi qua, tiết trời dần trở lạnh, Khang Hy đế cũng từ Sướng Xuân Viên rục rịch chuyển về Tử Cấm thành, tất nhiên, Dận Chân cùng Hoằng Đán cũng theo về.
Vì
Hoằng Đán bồi giá bên người Khang Hy đế trong một thời gian dài, chuyện
đó đã trở thành cái gai rất lớn đâm vào mắt không ít người, cho nên lúc
quay lại ngự thư phòng học, mơ hồ bị người chung quanh bài xích. Bất quá thằng bé này hình như cũng không thèm để ý một chút nào, ngược lại còn
nói với Điềm Nhi rằng, con vào thư phòng là học kiến thức từ những lão
sư, những thứ khác căn bản không cần nghĩ nhiều.
Điềm Nhi nghe
xong trong lòng vừa vui mừng lại vừa chua xót, bất quá may mà còn có
Thập Bát hoàng tử, vì có giao tình “cứu mạng” mà tình cảm hai người càng trở nên thân thiết hơn, hơn nữa, vì đề phòng những chuyện tương tự lại
phát sinh, Dận Chân cố ý chọn bốn bé trai làm thư đồng cho Hoằng Đán,
đều là thiếu niên tầm mười một mười hai tuổi, có bọn chúng ở bên cạnh
cùng chơi, trông chừng thằng bé, lo lắng trong lòng Điềm Nhi cũng vơi đi rất nhiều.
“Trừ gian diệt ác tận gốc”, bất chấp sự phản đối của chư đại thần, quyết định ngự giá thân chinh.
Ở mặt ngoài thì nhìn như Cát Nhĩ Đan
cướp đoạt thôn tính những bộ lạc khác ở Mông Cổ, hoàng đế Khang Hy đáp
ứng lời thỉnh cầu của những bộ lạc Mông Cổ đi ra chủ trì công đạo. Trên
thực tế là Khang Hy nhìn thấy rõ tham vọng thống nhất Mông Cổ của Cát
Nhĩ Đan, mà một Mông Cổ thống nhất chính là cường địch trí mạng của
vương triều Mãn Thanh. Việc này liên quan đến sinh tử tồn vong của vương triều Đại Thanh, cho nên Khang Hy mới phải nhân lúc Cát Nhĩ Đan còn
đương lúc vây cánh chưa lớn mà tiêu diệt, lấy việc này để ‘giết một đe
một trăm’.
Mặt khác có lẽ trong đó còn có một tầng ý tứ, Khang Hy đế đại khái là muốn mượn cơ hội này, chứng minh cho mọi người thấy cho
dù chính ông đã già đi, nhưng vẫn như cũ là người nắm giữ thiên hạ này,
vẫn như cũ là người nắm quyền sinh sát trong tay, là quyền lực không thể lay chuyển.
Thánh chỉ chinh phạt Chuẩn Cách Nhĩ vừa ban xuống,
toàn bộ vương triều Mãn Thanh liền giống như bộ máy đã lên dây, bắt đầu
chuyển động phi tốc, bóng ma của chiến tranh chậm rãi phủ kín trên bầu
trời kinh thành.
Rốt cuộc, vào một ngày mưa gió xơ xác tiêu điều, Khang Hy đế đích thân suất lĩnh ba mươi vạn đại quân xuất phát, thẳng
hướng Ô Lan Bố Thông, ngoại trừ các bộ đại thần đi theo ra, Khang Hy đế
còn dẫn theo Thập Tam a ca Dận Tường, Thập Tứ a ca Dận Trinh. Mà Thái tử Dận Nhưng thì ở lại Tử Cấm thành tạm thời giám quốc.
Về phần Ung thân vương Dận Chân mặc dù cũng ở lại, nhưng được giao nhiệm vụ trọng yếu: điều động lương thảo.
Nửa tháng sau khi Khang Hy đế dẫn binh xuất phát, từ tin chiến báo truyền
về, quân Thanh đã giao thủ cùng loạn phỉ Cát Nhĩ Đan, tiêu diệt được một vạn quân địch, đại hoạch toàn thắng.
Tin tức này vừa được truyền về, cả kinh thành đều hoan hô rầm rộ, ngay cả Điềm Nhi cũng thở phào
nhẹ nhõm. Nhưng trong chiến tranh, không phải cứ dễ dàng đánh thắng một
trận liền toàn thắng. Cần phải giao chiến giằng co liên tục, đánh cho
đến khi có một bên quân lính tan tác, cúi đầu nhận thua mới thôi.
Lại một tháng sau, chiến báo truyền về căn bản là đều là tin vui, hôm nay
chém địch một ngàn, hôm sau diệt địch năm trăm, có điều đều là những
cánh quân lẻ tẻ, không có một trận đại thắng nào như lần đầu tiên.
Dần dà, mọi người trong kinh thành, cũng bắt đầu thói quen cuộc sống “canh
giữ”, ngày qua ngày cũng chầm chậm khôi phục như bình thường.