Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 70 : Loạn
Ngày đăng: 16:35 30/04/20
Mây đen đầy trời,
cuồng phong rít gào. Đám cây cối trong Gia Hoa viện phát ra thanh âm xào xạc, những nhành cây xơ xác phảng phất trông như đám xúc tua của yêu ma quỷ quái, đổ bóng lên tấm giấy vải dán trên cửa sổ, trông thật đáng sợ.
Điềm Nhi buông cuốn thoại bản trong tay xuống, khẽ thở dài, Phỉ Thúy thấy
vậy liền đi lên trước bưng tới một ly trà nóng. “Chủ tử, làm sao vậy?”
Điềm Nhi trên mặt đầy lo âu nói: “Xem ra tối nay trời nhất định sẽ đổ mưa, cũng không biết chỗ gia thế nào rồi?”
Vì chiến sự, hiện tại Dận Chân ngày ngày đều ở tại Hộ bộ, đã gần hơn một tháng chưa trở về nhà.
“Mưa thu khiến người dính hàn, một lát nữa em bảo Tiểu Hỉ Tử mang thêm chút
áo mưa, chậu than, và cả chăn bông quần áo dày mang cho cho gia.”
“Vâng!” Phỉ Thúy lên tiếng đáp, cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút lo
lắng nói: “Mắt thấy thời tiết đã dần trở lạnh, không biết bên kia tiền
tuyến ra sao rồi?”
Điềm Nhi liền nói: “Theo như triều đình công
báo ngày hôm kia, Chuẩn Cách Nhĩ có lẽ sẽ co đầu rút cổ, hai quân hiện
tại còn đang giằng co.”
“Aizz! Chỉ mong sao trận chiến này mau mau kết thúc.” Phỉ Thúy chắp tay, cầu nguyện nói: “Bồ Tát phù hộ a.”
Trong lòng Điềm Nhi cũng nặng nề, quân Thanh dù sao cũng là viễn chiến, dưới
tình thế phải giằng co trong thời gian dài, nhất định sẽ bất lợi, hơn
nữa thời tiết càng ngày càng lạnh, lại càng thử thách thân thể binh
lính. Nhưng những việc này, rốt cuộc cũng không phải chỉ lo lắng suông
là có thể giải quyết, vì thế nàng cũng chỉ thở dài, chuyển qua đề tài
khác.
Cứ thế, lại một tháng trôi qua, triều đình lại công báo xuống tin tốt.
Nguyên lai ba mươi vạn đại quân của Khang Hy đế chia ra ba đường, vừa đánh vừa truy, dần dần dồn Cát Nhĩ Đan đến phía tây Khắc Thập Khắc Đằng Kỳ. Nơi
này phía bắc dựa vào núi, nam là sông lạnh, địa thế hiểm yếu. Cát Nhĩ
Đan đối mặt với tình huống sau lưng là núi trước mặt là sông, liền bày
bố trận thế, đem hơn một vạn con lạc đà trói chân nằm dưới đất, trên
lưng chất cao rương gỗ đựng đầy chăn nệm ướt, hình thành một phòng tuyến giống như bức thành dài, gọi là “Thành lạc đà”, cho binh lính ở trong
vòng Thành lạc đà, dựa vào đống rương phóng thương bắn tên.
Chính là, còn có ba mươi vạn đại quân kia... Điềm Nhi cắn chặt môi,
trong đầu quay mòng đủ loại ý niệm không tốt, nhất định là Thái tử cố kỵ ba mươi vạn đại quân kia, dù sao, nếu trước khi chết Khang Hy đế để lại di chiếu gì đó, hoặc giả thuyết có vài người muốn lợi dụng đội quân
đó...
Điềm Nhi rũ mắt xuống, nỗi bất an trong lòng như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Sau đó lại qua ba ngày, Dận Chân vẫn chưa trở về, Xà thị vệ báo lại, nói
ngoài vương phủ xuất hiện người có dấu hiệu khả nghi, Điềm Nhi nghe vậy
thần kinh lại càng căng thẳng. Tựa hồ ngay cả Ông trời cũng nhìn ra lúc
này không khí bao quanh kinh thành có hơi quá căng thẳng, thế là cũng
theo góp vui một tý, trong một buổi sớm mai của một ngày nọ, một trận
đại tuyết to như lông ngỗng lãng đãng rơi xuống đất.
Điềm Nhi đứng trước cửa sổ, mặt không biểu tình nhìn một mảnh áo bạc phủ đầy trời.
Không bao lâu, Truy Nguyệt nhẹ nhàng đi tới gần, nhỏ giọng bẩm báo: “Lý trắc phúc tấn cùng Tống cách cách đến thỉnh an ngài.”
Điềm Nhi liền nói: “Ngươi đi nói cho các nàng biết ta thân thể không khoẻ,
bảo họ trở về đi, àh, còn nữa bảo họ an tâm, cứ sinh hoạt như thường
ngày là được.” Hai người này cũng chỉ là cảm thấy không khí có chút
không ổn, muốn hỏi một chút để cầu an tâm thôi. Nhưng Điềm Nhi hiện tại
thật sự không có tâm tư để ý tới các nàng, rõ ràng không muốn gặp một
ai. Không bao lâu, Tiểu Hỉ Tử đầu đội đấu lạp, người đọng đầy tuyết đi
vào, khẩn cấp nói: “Quả nhiên giống như phúc tấn đã nói, bên ngoài đã
bắt đầu loạn cả lên.”
Đại tuyết qua đi, đại hàn* liền đến.
(* đại hàn: một trong 24 tiết, khoảng 20 - 21 tháng 1, là thời gian lạnh nhất ở Trung Quốc)
Lúc này, ngoài trời nước đã đóng thành băng, mà những bách tính bị nhốt
trong thành không thể trở về nhà, trong tình huống không có cái ăn,
không có chỗ ở, khẳng định sẽ làm loạn.
“Bảo mấy người Xà thống
lĩnh đề cao tinh thần!” sắc mặt Điềm Nhi có chút tái nhợt nói: “Tuy là
để phòng ngừa vạn nhất, nhưng nếu có người muốn mượn cơ hội này xông vào phủ, vô luận là ai ——” giọng nàng run rẩy nói: “Toàn bộ giết chết không tha.”