Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Chương 71 : Hiền
Ngày đăng: 16:35 30/04/20
Thế cục trong kinh thành phát triển vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người, chỉ ngắn ngủn trong vòng hai ngày, đã vụt chuyển biến xấu. Trong cơn tuyệt vọng, đám
bách tính không nhà để về kia đã bắt đầu có xu hướng bạo động. Đã có
nhiều thương gia bị phá bị cướp, đám bạo dân vừa nếm được chút lợi lộc,
lại thêm dưới sự châm ngòi của một vài kẻ có ý đồ xấu, càng thêm không
chút kiêng dè. Hiện tại trong kinh thành, nhà nhà đều đóng kín cửa, một
loại cảm giác bất an ngùn ngụt phiêu đãng trong mọi ngõ ngách kinh
thành.
Trăng lạnh như sương, gió bấc gào thét.
Điềm Nhi
khép hờ mắt ngả lưng tựa trên gối mềm, trong khoảng thời gian này nàng
thật sự rất mệt mỏi, đã rất lâu không được nghỉ ngơi một chút rồi. Có
tiếng bước chân rất nhỏ vang lên bên tai, Điềm Nhi hơi mở mắt ra, liền
nhìn thấy là San Hô đang đắp tấm chăn mỏng lên người mình.
“Đánh thức chủ tử rồi!” San Hô vẻ mặt xin lỗi.
Điềm Nhi lắc lắc đầu, ngồi dậy, kéo tay nàng qua nói: “Đã trễ thế này, sao
còn chưa ngủ, em bây giờ cũng đã là người mang thai rồi. Nên sớm đi nghỉ ngơi mới phải.” Kinh thành náo loạn, hiện tại Thịnh hộ vệ canh giữ
trong vương phủ liên tục mấy đêm liền, trong nhà không người chiếu cố.
Điềm Nhi cũng lo lắng cho San Hô, bèn dứt khoát kêu người đón đến đây.
San Hô ngồi xuống cạnh Điềm Nhi, từ trong tay áo lấy ra tấm khăn tay, cẩn thận lau khóe mắt chủ tử.
Mãi đến lúc này, Điềm Nhi mới phản ứng được, nguyên lai là mình khóc a!
“Chủ tử gặp ác mộng gì sao?” San Hô khẽ hỏi.
Điềm Nhi nghe vậy chậm rãi đem thân mình tựa vào trong ngực nàng: “San Hô, ta rất lo cho Dận Chân.”
Trượng phu của nàng thân ở hoàng cung, bây giờ cũng không biết ra sao, là bị
giam, bị tù, hay là bị... Điềm Nhi cũng không dám nghĩ tiếp nữa.
“Vương gia nhất định sẽ không sao!” San Hô nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Chủ tớ hai người đang nói chuyện, đột nhiên, bên ngoài lại vang lên tiếng
bước chân rầm rập. Điềm Nhi chấn kinh, hai mắt thẳng tắp bắn ra ngoài
cửa sổ.
“Đi bên trái... hễ kẻ muốn trèo tường vào, đều dùng nỏ bắn chết.” Điềm Nhi lắng tai, nghe thấy đây là giọng của Xà thống lĩnh.
Một ngày nọ, đã rất lâu không có người đến cửa, phủ Ung thân vương đột nhiên bị người gõ cổng đại môn.
Tiếp nhận bái thiếp mạ vàng trong tay, Điềm Nhi mở ra đọc, đầu mày không
khỏi nhíu lại, hướng về phía nha hoàn xinh xắn quỳ bên dưới hỏi ngược
lại: “Bát đệ muội muốn phát cháo miễn phí?”
“Vâng ạ!” Nha hoàn
xinh xắn kia cười nhẹ nhàng đáp: “Phúc tấn nhà chúng ta tâm địa từ bi
nhất, nghĩ đến chúng bách tính trôi giạt khắp nơi, chịu đói rét liền
không đành lòng, nghĩ muốn vì bọn họ mà xuất một phần lực, cố ý tiến
hành đợt phát cháo này.”
Điềm Nhi nghe vậy vô cùng không thể nói
được gì mà nhếch khóe môi, ngươi từ bi thì tự mình mà đi từ bi, đưa
thiếp mời gọi ta qua đó, là muốn làm gì?
“Cửu phúc tấn, Thập Tứ
phúc tấn, còn có một vài gia quyến đại thần đều tích cực hưởng ứng, nói
đây là việc tốt hành thiện tích đức!” nha hoàn xinh xắn kia cười nói.
Điềm Nhi nghe xong lại thần sắc nhàn nhạt đặt thiệp mời xuống, nói thẳng
thừng: “Thật không hổ là Bát đệ muội hiền danh khắp kinh thành, phần tâm tư này cũng không phải là loại mà người xoàng xĩnh ta đây có thể học
được, như vậy đi, một lát nữa ngươi đến phòng bếp, trực tiếp lĩnh hai
mươi thạch gạo trở về, coi như là một chút tâm ý của ta, còn về việc
phát cháo, mấy ngày nay đầu ta có chút đau, thì miễn đi!”
Nha
hoàn kia nghe xong, sắc mặt cứng đờ, Điềm Nhi cũng mặc kệ nàng ta, phất
tay lên, Phỉ Thúy liền tiến lên “mời” người đi xuống.
“Khó hiểu!” Điềm Nhi hừ một tiếng, vẻ mặt khó chịu lầm bầm nói.
San Hô đi lên trước bưng cho nàng một ly trà nóng.
Sau khi nhận lấy uống một ngụm, Điềm Nhi lập tức đầy khó chịu phàn nàn nói: “Ngươi nói có phải nữ nhân kia đầu óc bị hỏng hóc hay không a, bên
ngoài còn đang binh hoang mã loạn, trốn còn không kịp, nàng ta thì hoàn
toàn ngược lại, cứ nhất định phải lòi mặt ra ngoài phát cháo. Nếu lỡ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó ta xem nàng ta làm sao bây giờ.”
Rõ là muốn nổi danh đến điên rồi!