Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 77 : Lập Thái tử

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


“Hoàng thượng

sẽ để cho Bát muội sinh đứa bé kia ra sao?” sau khi kết thúc cung yến

trừ tịch, ngồi trên xe ngựa hồi phủ, Điềm Nhi hỏi Dận Chân.



“Tại

sao không?” Dận Chân sắc mặt thản nhiên nói: “Nếu Bố Sở Da Khắc sinh hạ

một bé trai, như vậy một đứa bé lớn lên trong hoàng cung Đại Thanh, tiếp nhận lối giáo dục chính thống nhất của Mãn Hán, vô cùng thân cận với

nhà Ái Tân Giác La, đó không phải là một ứng cử viên ưu tú nhất cho một

Đại hãn thế hệ mới của Chuẩn Cách Nhĩ sao?”



Điềm Nhi nghe xong

trong lòng không khỏi buồn bực, nàng cắn môi có chút tức giận nói: “Nam

nhân các người chính là cái dạng như vậy, chuyện gì cũng đều nuôi kế,

tính tới tính lui, ngay cả một đứa bé cũng không buông tha, cũng không

nghĩ lại một chút, lúc trước tại sao Bố Sở Da Khắc phải gả cho Cát Nhĩ

Đan, người xấu, không lương tâm, qua sông đoạn cầu.”



Dận Chân

nghe vậy không khỏi lắc đầu cười khổ, vươn tay ôm thê tử vào trong lòng: “Được rồi, Hoàng a mã đối với Bố Sở Da Khắc cũng có chút áy náy, nếu

không, cũng không phải nhất định phải là đứa bé kia, hơn nữa, cũng không chắc chắn sẽ là con trai.”



“Nếu là một đứa bé gái thì tốt rồi.” Giờ phút này, tự đáy lòng Điềm Nhi hy vọng như vậy.



“Thích con gái như vậy sao?” Dận Chân hơi hơi gợi lên khóe môi, vươn một bàn

tay đặt trên bụng Điềm Nhi: “Chúng ta tự mình sinh một đứa là được rồi.”



“Sao lại lái sang chuyện này a!” đối với hành vi không đứng đắn của vị hôn

phu đại nhân, Điềm Nhi liếc mắt vô cùng khinh bỉ, phần cảm xúc thương

cảm vừa mới dâng lên kia, lập tức tan thành mây khói.



Qua năm,

thời gian tựa hồ trôi qua nhanh hơn rất nhiều, chớp mắt đã đến thời điểm băng tuyết tan rã, cỏ cây đâm chồi nảy lộc, chim kêu oanh hót, tiết

trời cũng trở nên ấm áp, không chỉ có vạn vật sống lại, ngay cả lòng

người cũng bắt đầu xao động theo.



Kể từ khi Khang Hy đế phế truất Thái tử Dận Nhưng, trong triều, màn tranh luận lập ai làm Thái tử kế

nhiệm, chưa từng ngừng nghỉ, đặc biệt vào tháng trước, Khang Hy chợt cảm phong hàn, chúng nhân trong triều liền “lo lắng dồn dập” . Dù sao vị

kia cũng đã gần đến độ tuổi thất tuần*, ngươi nói nếu một ngày, không

may có gì bất trắc, giang sơn rộng lớn này nên lấy ai kế thừa?


cử, bất quá chỉ có hiểu rõ vài phần, căn bản không khiến người để mắt

tới.



“Tứ gia không lo lắng sao?” Một đêm nọ, Điềm Nhi tựa trên lồng ngực trượng phu, sâu kín hỏi.



Dận Chân nghe vậy lại nén cười, vén mái tóc của thê tử lên, tràn đầy trào

phúng nói: “Bọn họ không khỏi cũng quá coi thường Hoàng a mã rồi.”



Giống như để ứng chiếu với lời sấm của hắn, qua ba ngày sau, sự việc đột nhiên có biến hóa nghiêng trời lệch đất.



Khang Hy đế đầu tiên là lấy danh nghĩa tưởng niệm nhi tử, liên tiếp triệu

kiến Phế Thái tử Dận Nhưng, nghe đâu Phế Thái tử vừa nhìn thấy Khang Hy

đế, liền quỳ gối, nước mắt ràn rụa không thôi, lên tiếng khóc nấc. Khang Hy đế thấy vậy cũng không đành lòng, hai cha con ôm đầu khóc rống hồi

lâu, tình cảm tựa hồ có biến chuyển chầm chậm. Đám quần thần cả triều

thấy vậy, trong lòng lại bắt đầu rủa thầm, chẵng lẽ Thánh thượng còn có ý muốn phục lập Thái tử?



Trong lòng có ngờ vực, lập trường liền

bắt đầu phân vân, không còn tranh luận mạnh mẽ ngươi chết ta sống như

trước nữa, bắt đầu tiến vào trạng thái quan vọng (đứng xem). Rồi sau đó, Trực Quận vương Dận Thì liền xảy ra chuyện, hắn bị người tố cáo, nói ở

nhà lập đàn làm phép, thỉnh một vị tăng từ ngoại vực phiên bang đến yểm

bùa làm phép, lời này vừa nói ra, đám quần thần liền nhao nhao ầm cả

lên, ‘thuật yểm bùa’, đây chính là điều tối kỵ trong hoàng thất, không

cần biết ở triều đại nào, cũng sẽ trở thành chuyện ‘máu chảy thành

sông’. Trong cơn phẫn nộ, Khang Hy đế lập tức giao cho quan Đại Lý Tự

điều tra rõ việc này, kết quả thật sự lục xét trong phủ Trực Quận vương

tìm ra được một tòa pháp đàn, cùng vài con búp bê vu độc (búp bê dùng để nguyền rủa) sau lưng viết ngày sinh tháng đẻ của Phế Thái tử Dận Nhưng. Khang Hy đế bốc khí, liền té xỉu ngay tại chỗ. (về phần xỉu thật hay

giả cũng chả biết được). Khi tỉnh lại, bèn dùng giọng điệu thương tâm mà nói: Những chuyện bất nghĩa Dận Nhưng làm trước đây, xem ra là bị vu

pháp này yểm trấn a! Đồng thời lấy tốc độ nhanh không gì bì kịp, đem

Trực Quận vương vừa mới được “hết hạn tù phóng thích” liên tiếp kêu la

“Oan uổng”, lại một lần nữa nhốt lại.



Chúng đại thần cũng không phải là kẻ ngốc, việc đã đến nước này, có ai mà không nhìn ra dụng ý của Khang Hy đế chứ!!



Thế là chút tàn dư thế lực trước kia ủng hộ Thái tử liền lập tức nhảy bổ

ra, hu hu oa oa, kẻ gào khóc người dập đầu bắt đầu biện hộ cho Thái tử.

Mà đám người của đảng Bát a ca thanh thế đang nổi như cồn, liền cấp tốc

mở cuộc họp ‘nho nhỏ’, đặng thương lượng đối sách. Nhưng mà, cái gọi là

mũi tên đã rời cung thì không còn đường quay đầu lại, bọn họ nếu đã đi

đến bước này, thì nhất định phải ra sức tranh đấu đến cùng.