Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 76 : Gặp lại

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Điềm Nhi nghe vậy, trong lòng mặc dù nặng nề, nhưng ngoài miệng dịu dàng nói: “Thiếp đã

biết, thật không ngờ chỉ mới vài tháng ngắn ngủn, lại phát sinh nhiều

chuyện như vậy.” Trong giọng nàng đều chứa đầy thổn thức.



Đề tài

liền ngưng tại đó, Điềm Nhi cũng không có tâm tình hỏi tiếp, nàng nhắm

mắt lại, đầu tựa trên lồng ngực trượng phu, trên da truyền đến nhiệt độ

mồ hôi ẩm ướt cùng tiếng tim đập vững vàng theo quy luật trong lồng

ngực, khiến nàng cảm thấy an tâm, dần dần ngủ thiếp đi.



Dận Chân

cúi đầu nhìn nàng, sau đó vươn tay kéo tấm chăn gấm màu hồng cánh sen

lên, đắp lên cả hai người, ôm tiểu nhân nhi trong ngực cũng nhắm mắt lại theo. Dù sao, đoạn thời gian này, hắn cũng đã mệt mỏi đến mức không

chịu nổi.



Ngày hôm sau, Điềm Nhi quả thật đi một chuyến đến phủ

Thập Tam a ca, ngoài dự đoán là Triệu Giai thị đối với chuyện Dận Tường

bị giảm lỏng cũng rất thông suốt, nàng nói với Điềm Nhi rằng nàng đã bẩm rõ lên với Khang Hy, muốn đến nơi Dận Tường bị giam lỏng chăm sóc hắn.



Điềm Nhi nghe xong không khỏi đỏ hốc mắt: “Chuyến đi này, cũng không biết khi nào chúng ta mới có thể gặp lại nhau...”



Triệu Giai thị trong nụ cười mang theo nước mắt nói: “Hôm nay vừa vặn mà tẩu

tới, buổi tối nay cũng đừng đi, chúng ta không say không về.”



Điềm Nhi không khỏi nghẹn ngào gật đầu nói: “Thừa dịp tốt này, chút nữa cũng sai người gọi Uyển Như đến đi, tỷ muội chúng ta sẽ uống đến long trời

lở đất.”



Tiễn Triệu Giai thị đi không bao lâu, mùa xuân của năm

nay cũng đã sắp đến, Điềm Nhi cũng quét sạch ảo não của khoảng thời gian này, bắt đầu hăng hái bừng bừng chuẩn bị năm mới. Cắt song cửa sổ, nấu

cháo mồng 8 tháng chạp*, bố trí tất cả công việc mừng năm mới, vài ngày

trước hôm trừ tịch, Dận Chân cũng bắt đầu nghỉ lễ, không cần thượng

triều nữa.



(*cháo mồng 8 tháng chạp: dùng nếp, đậu, và các loại

quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen... nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo,

tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu

cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ.)



Một ngày nọ, hai vợ chồng đang nói chuyện, bên ngoài có người bẩm báo, nói

có Tổng đốc Tứ Xuyên Niên Canh Nghiêu tới chơi. Dận Chân nghe vậy lập

tức nhíu mày, trực tiếp nói: “Đi nói cho hắn biết, gia không có ở nhà.”




Điềm Nhi lau nước mắt, cười nói: “Xem ta này, kích động một chút liền thích khóc.”



Bát công chúa nghe vậy ôn nhu cười nói: “Đã nhiều năm không gặp, Tứ tẩu có

khỏe không? Tứ ca có khỏe không? Bọn nhỏ thế nào, có khỏe không?”



“Khỏe khỏe hết, chúng ta đều rất tốt!” Điềm Nhi nói: “Đám anh em Hoằng Thì

bây giờ đang ở chỗ ngạch nương, vốn nên cho bọn chúng đi tới hành lễ ra

mắt cho cô cô chúng. Chỉ là ta nghĩ hai chị em chúng ta đã rất lâu không gặp, nên hảo hảo trò chuyện một lúc, cũng không muốn mấy tên tiểu ma

đầu kia quấy rối.”



Nhìn nữ nhân trước mắt càng ngày càng trở nên

quyến rũ, Bát công chúa khẽ nở nụ cười, âm thầm nghĩ, đã nhiều năm như

vậy, mà đôi mắt này vẫn còn trong trẻo như trước!



Hai người lần

lượt hàn huyên kể tình hình những năm này gần đây, đương nhiên, Điềm Nhi rất chú ý không để cho mình chạm đến đề tài không nên chạm đến, dần dần vẻ xa cách khi cửu biệt giữa các nàng biến mất, sau một lúc lâu, Điềm

Nhi tạm ngừng lời, tầm mắt nhìn về phía bụng của Bát công chúa, dịu dàng hỏi: “Đứa bé được mấy tháng rồi?”



Nâng tay vuốt ve vòng bụng đã nhô cao, Bát công chúa yêu thương nói: “Cũng gần sáu tháng rồi!”



Điềm Nhi nhìn vẻ mặt nàng tỏa ra ánh hào quang nhu hòa của một người mẹ, trong lòng lại bắt đầu thấy xót xa.



“Lúc vừa gặp Cát Nhĩ Đan...” Đột nhiên, Bát công chúa như nhớ lại điều gì

đó, lẩm nhẩm nói: “Muội sống không được dễ chịu lắm, nơi đó khác xa kinh thành, bọn họ đều ở lều trại, ăn thịt dê, rượu mạnh lúc nào cũng khoác

bên hông, nốc ừng ực, bọn họ... ừm phi thường dã man, không hề có cấp

bậc lễ nghĩa. Có rất nhiều lần, muội đều muốn trốn chạy về kinh thành... Nhưng mà, Đại hãn chàng đối với muội rất tốt.” Trên mặt Bát công chúa

xuất hiện vẻ dịu dàng: “Thật ra, chàng ấy cũng là người rất thô lỗ,

nhưng lúc nói chuyện với muội, chàng sẽ tận lực hạ giọng, biết muội nhớ

kinh thành, vì thế chàng cho tất cả người hầu hạ muội học tiếng Hán, còn xây cho muội một tòa cung điện mô hình nhỏ, được mô phỏng theo Tử Cấm

thành, thật ra mà nói thì không hề giống một chút nào...” từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống, Bát công chúa cười nói: “Cho nên Tứ tẩu, muội

muốn sinh đứa bé này ra.”



Đây là giọt máu cuối cùng để lại trên nhân thế của nam nhân mà nàng yêu, cho nên nàng nhất định phải sinh được con ra.



Điềm Nhi vươn tay, ôm thật chặt nữ tử cười trong nước mắt kia vào trong

lòng, ngẹn ngào nói: “Đứa bé sẽ bình an, muội cũng sẽ bình an, tất cả

rồi sẽ qua thôi.”



Cuối cùng sẽ có một ngày, hết thảy mọi chuyện rồi cũng sẽ qua.