Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 75 : Định

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Trong cuộc chiến

tranh chính trị tàn khốc “từ Thái tử biến thành phế Thái tử” này, không

thể nghi ngờ Dận Nhưng là người xui xẻo nhất, đương nhiên, chúng ta cũng phải tin tưởng, xui xẻo cũng không chỉ có mỗi một mình hắn...



“Vạn tuế gia!” Lý Đức Toàn dè dặt đi tới, bẩm báo: “Lương phi nương nương đã quỳ ở ngoài điện hai canh giờ, lúc này thể lực đã không thể chống đỡ

nổi, ngất xỉu rồi ạ.”



Khang Hy nghe vậy, trên mặt chẳng những

không xuất hiện bất kỳ vẻ đau lòng nào, ngược lại còn thêm âm trầm. Phàm là hoàng đế đều có chung một tật xấu, đó chính là không chấp nhận nhất

chuyện người khác cãi mệnh lệnh của mình, mà lúc này cách làm của Lương

phi không thể nghi ngờ đã nghịch ý của Khang Hy đế, đương nhiên ông ta

sẽ không cao hứng nổi, nhưng không bao lâu sau, còn xảy ra một chuyện

càng làm cho ông ta mất hứng hơn.



Nhìn Cửu a ca, Thập a ca, Thập Tứ a ca trước mắt quỳ trên đất, gân xanh trên trán Khang Hy đế nhảy lợi hại.



“Đám người các ngươi có chuyện gì mà nhất định phải diện kiến trẫm?”



“Hoàng a mã!!” Cửu a ca Dận Đường hai đầu gối chạm đất, lết lên trước vài gối, mặt mày đều tràn ngập lo lắng nói: “Chuyện lần này Thái tử làm, Bát ca

cũng không hề hay biết gì a, huynh ấy vốn là người hiền lương nhất, đối

đãi với chúng huynh đệ thì càng tốt không cần phải nói. Ngài hãy nhìn

vào phần tình cảm xưa nay mà bỏ qua cho huynh ấy một lần này đi.”



“Hảo cho một cái chẳng hay biết gì!” Khang Hy đế cười lạnh một tiếng: “Dận

Tự nhu gian thành tánh, vọng súc chí lớn, nhân lúc trẫm không có trong

kinh thành mà khích động Dận Nhưng, khiến hắn phạm phải sai lầm lớn, kẻ

gian nịnh như thế, sao có thể miễn xá, ý trẫm đã quyết, giao hắn cho

Tông Nhân Phủ xử trí, các ngươi không cần nhiều lời nữa.”



“Hoàng a mã ngài thật sự hiểu lầm Bát ca rồi!” Dận Đường tiếp tục cầu xin: “Nhi

thần có thể dùng tánh mạng đảm bảo, Bát ca tuyệt đối không có tâm tư

này.”



Dận Ngã, Dận Trinh còn lại nghe vậy, cũng đồng thanh nói:

“Nhi thần nguyện đem tánh mạng đảm bảo Bát ca, thỉnh Hoàng a mã thu hồi

mệnh lệnh.”



Ban nãy cũng đã nói, làm hoàng đế hận nhất người khác cãi lệnh của mình, mà trừ bỏ điểm ấy ra, còn có một cái càng hận hơn,

đó chính là người khác uy hiếp mình.



Cho nên không ngoài suy

đoán, Khang Hy đế phẫn nộ, chỉ thấy trên hai mu bàn tay xương xẩu của

ông nổi đầy gân xanh, trên mặt cười lạnh nói: “Ba người các ngươi quả

thật rất có nghĩa khí, trẫm từng nghe nói trong triều xuất hiện Bát Gia

Đảng, hôm nay xem ra quả đúng như thế, hừ, tâm tư của các ngươi, đừng
vô cùng điềm tĩnh, lại không thấy chạy vào cung cầu tình, cũng không như con ruồi không đầu bay loạn, mà đóng chặt cửa, an định nhân tâm trong

phủ, khiến hắn cũng không phải lo lắng chuyện cửa nhà. Cũng vì chuyện

lần này mà khiến Dận Chân có nhận thức mới về thê tử, nàng không phải

một tiểu nha đầu chỉ biết làm nũng ăn vạ, ở thời điểm then chốt, nàng

cũng sẽ trở nên trầm ổn, làm được tất cả mọi thứ mà một Ung thân vương

phúc tấn nên làm.



“Thiếp thân cũng không làm cái gì.” đối với lời khen hiếm có, Điềm Nhi có chút ngượng ngùng nói: “Kỳ thật toàn do Xà

thống lĩnh bọn họ hộ vệ, trong phủ mới có thể bình an đến nay.”



“Khiêm tốn như thế cũng không giống tiểu Điềm Nhi của gia.” Ngắt cái mũi nho nhỏ kia, Dận Chân trêu ghẹo cười nói.



Điềm Nhi bất mãn đập tay hắn, đoạn hỏi: “Gia, chuyện trong cung đều đã ổn thỏa chưa?”



Giữa hai đầu mày Dận Chân có nét thoải mái lãng lãng, vừa nhìn cũng biết tâm tình vô cùng tốt, hắn nghe vậy gật đầu nói: “Ừm, đại khái cũng đã kết

thúc.”



Điềm Nhi nghe vậy trong lòng mừng rỡ, song vẫn có nghi

vấn, liền tranh thủ thời cơ hỏi: “Gia, Thập tam đệ muội từng truyền tin

cho thiếp, nói Hoàng a mã bị dư nghiệt Chuẩn Cách Nhĩ đâm bị thương,

việc này là giả sao?”



Dận Chân nghe vậy sắc mặt khẽ biến, bỗng nhiên thấp giọng thở dài, thốt ra một cấu khiến Điềm Nhi cực kỳ bất ngờ.



“Lần này Thập tam đệ không cùng trở về.”



“A?” Điềm Nhi hơi kinh ngạc, lần này Thập Tam a ca Dận Tường cũng tùy quân

xuất chinh, làm sao lại... Chẳng lẽ... cũng không phải a.



“Thập Tam a ca rốt cuộc bị làm sao?”



Một lát sau, Dận Chân trầm giọng nói: “Thập tam đệ theo dõi hành tung hoàng đế, đã bị Hoàng a mã giam lỏng.”



Cái gì? Lần này Điềm Nhi mới đúng thật là chấn kinh. Hai chữ “giam lỏng”

đối với đám hoàng tử tôn thất mà nói, không chỉ đơn giản là một từ, đó

gần như là ngồi tù vậy. Thập Tam a ca đến tột cùng đã làm chuyện gì

khiến Khang Hy đế tức giận như vậy.



Đối với chuyện của Dận Tường, Dận Chân tựa hồ không muốn nói nhiều, chỉ nhàn nhạt nói với Điềm Nhi:

“Ừm, nàng thân thiết với Thập tam đệ muội nhất, qua vài hôm nữa đến phủ

thăm nàng ta một chút xem, nhắn với nàng ta là nếu gặp chuyện gì khó

khăn thì đừng ngại cứ mở miệng. Về chuyện của Thập tam đệ...” Dận Chân

thở dài một cái: “Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có thể như vậy thôi.”