Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh

Chương 79 : Nữ nhi

Ngày đăng: 16:35 30/04/20


Trong một tòa thiên

điện của Vĩnh Hòa cung, Đức phi ôn tồn nói: “Sắc trời cũng không còn

sớm, con cũng đừng thêu nữa, cẩn thận mắt của mình.”



Bát công

chúa Bố Sở Da Khắc nghe vậy cười cười, cũng không bỏ bộ xiêm y em bé

đang làm trong tay xuống, chỉ nói: “May xong cái áo này con sẽ ngừng

ngay.”



Đức phi khe khẽ thở dài, trong ánh mắt nhìn nữ nhi có tia

nhàn nhạt đau lòng. “Thái y nói, ngày dự sinh của con còn cách vài ngày

nữa, phải cẩn thận một chút, ngạch nương bảo Tần ma ma ở lại nơi này,

cũng có người trợ giúp cho con.”



Bố Sở Da Khắc cũng không chối

từ, nhẹ nhàng gật đầu. Tầm mắt Đức phi đảo qua vòng bụng đã nổi cao của

nữ nhi, trong lòng lại kín đáo thở một hơi thật sâu.



Dường như vì ứng chiếu với lo lắng của Đức phi, Bát công chúa thật sự phát động ngay tại rạng sáng ngày hôm sau. Tần ma ma vội sai người đi thông báo cho

Đức phi, mình thì mang theo đám cung nữ đỡ Bố Sở Da Khắc tới phòng sinh. Theo từng cơn chấn động liên tiếp tăng lên, sắc mặt của Bố Sở Da Khắc

bị đau càng thêm trắng bệch, đợi đến khi Đức phi bị đánh thức từ trong

giấc ngủ vội vàng chạy tới, nữ nhi của bà đã kêu đau khàn cả giọng trong phòng sinh.



Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, bên trong có một người vội vã chạy ra.



“Sao rồi?” Đức phi siết chặt tay Tần ma ma, mặt đầy lo lắng hỏi.



Thần sắc trên mặt Tần ma ma không được tốt, vội vàng nói: “Nương nương, công chúa đã vỡ nước ối, nhưng mà xương chậu quá nhỏ, sản đạo không mở ra

hiện đã thấy màu đỏ.”



“Cái gì!” Đức phi nghe vậy cả kinh thất sắc, quát to: “Còn chờ cái gì, mau truyền thái y cho bổn cung.”



Không bao lâu, Lý thái y phụ trách bắt mạch cho Bát công chúa liền đầu đầy mồ hôi chạy vào. Tần ma ma lập tức liền đem tình trạng của Bát công chúa

thuật lại một lần. Lý thái y nghe vậy, liền biết không thể đợi thêm nữa, nếu trước khi nước ối chảy hết mà không thể sinh đứa bé ra, thì đó

chính là kết cục một xác hai mạng.



“Nương nương, thần lập tức kê

thuốc trợ sản, nhanh chóng cho công chúa uống vào.” Bên này đang nói,

trong phòng liền truyền đến tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế của nữ tử,

Đức phi mặt mày trắng bêch lớn tiếng quát: “Nhanh đi, nhanh đi, nếu nữ

nhi của bổn cung có gì bất trắc, tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”



Không bao lâu, một chén thuốc đen kịt nóng bỏng đã được bưng vào phòng, Đức

phi đứng ở bên ngoài sốt ruột chờ đợi, nghe tiếng kêu đau lúc mạnh lúc

yếu bên trong, không khỏi chắp tay trước ngực luôn miệng niệm A Di Đà

Phật. Thời gian cứ giày vò người mà chậm rãi trôi qua, đợi đến khi sắc

trời hoàn toàn sáng choang, một tràng tiếng kêu khóc của trẻ sơ sinh oa

oa vang lên, Đức phi nghe vậy trên mặt hiện ra tia vui mừng, nhưng nét

vui mừng này vẫn chưa hoàn toàn lan ra, lại bị một tràng tiếng khóc kêu

mãnh liệt làm cho cứng đờ cả người.


MTY lan man:



Ttrong truyện này, cặp đôi Bát công chúa và Cát Nhĩ Đan là cặp đôi mình thích

nhất (sau cặp nam nữ chính), vì mình rất có ấn tượng với những mối tình

nghiệt ngã, không thành. (Hay nói cách khác là SE đấy.)



Hai người họ có một bi kịch tình yêu kinh điển: một cuộc hôn nhân chính trị, để

rồi một người thì chết người còn lại mang theo đứa con của chàng.



Kẻ thất bại, người khổ đau.



Chàng, một đại hãn, một anh hùng hảo hán, có lẽ trong lòng chàng cũng có Bát

công chúa, nhưng đại nghiệp gánh trên vai lại nặng nề và to lớn hơn

nhiều. Nàng, Bát công chúa dịu dàng là thế, yếu đuối mỏng manh là thế,

nhưng lại kiên định với tình yêu là thế.



Mình vẫn còn nhớ hình

ảnh khi Điềm Nhi gặp lại Bát công chúa, sau bao nhiêu đau khổ, người

mình yêu, trượng phu của mình, cha của con mình bị chính cha mình giết.

Nàng trở về trong bao con mắt của mọi người, dè bỉu có, khinh thường có, thương hại cũng có. Nhưng nàng vẫn bình tĩnh, vẫn trầm ổn mà sống, cứ

như nàng vẫn luôn ở đó, chưa bao giờ rời đi vậy.



Nhưng, số phận

thảm thương của nàng đã định trước, nàng từ nhỏ đã lặng lẽ một mình lớn

lên trong chốn thâm cung, có lẽ thời khắc hạnh phúc nhất đời là những

tháng ngày bên người mình yêu, được quan tâm, lo lắng đến từng chút, để

rồi tình yêu dần dần nảy nở cho nàng hy vọng, cho nàng biết thế nào là

hạnh phúc và cũng nhanh chóng bị tước đoạt đi. Nàng giống như một bông

sen, u nhã thanh tĩnh nở hoa, lặng lẽ tỏa hương và cũng lặng lẽ úa tàn

đi.... Lời cuối cùng của nàng nói với đứa con gái mới sinh của mình đã

khiến mình bật khóc, nàng đã thay cả trượng phu chúc phúc cho con, muốn

cho con có một cuộc sống hạnh phúc, không lo nghĩ cả đời: “Ngạch nương

và phụ hãn ở trên trời sẽ phù hộ con, cho nên con gái của ta, đừng

sợ....”



Mình có sở thích nghe nhạc khi edit truyện, mà là thường

chỉ nghe một bài phát đi phát lại. Hôm nay tình cờ khi edit chương này,

mình lại đang nghe bài “Khoan thứ”, vậy mà rất thích hợp cho mối tình

của Bát công chúa và Cát Nhĩ Đan:



“...Chàng chở che cho thiếp, thiếp hoàn lại chàng lời chúc phúc.



Chàng là anh hùng hảo hán, lòng theo đuổi hoài bão.



Vậy còn hạnh phúc chàng nợ thiếp, lấy gì để bù đắp đây?



Lẽ nào, yêu còn khó khoan dung hơn cả hận?”